Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4317: Tái chiến lục kỳ




Lúc này, số người tụ tập trong Băng cốc vượt qua hai trăm, số người bài danh tinh võng trước một ngàn nhiều hơn ba mươi, việc này càng làm mọi người tràn ngập lòng tin, đội hình như thế có thể khiêu chiến Băng hổ.

- Lý huynh, ngươi phát ra mệnh lệnh đi!

- Chỉ cần ngươi dẫn đầu, chúng ta sẽ xông lên.

- Lý huynh, đại đao của ta đói khát khó nhịn rồi.

Mọi người gọi uống.

Lý Tự Toán thật muốn đánh người, nếu là hắn dẫn đầu, tuyệt không phải xung kích thắng lợi, mà là nằm trong bụng Băng hổ

Hắn có bài danh tinh võng hơn một vạn, xung phong không phải chịu chết hoặc bị ăn hay sao?

Nhưng hắn thân là thủ lĩnh, đương nhiên phải xung phong đi đầu, thực lực này người mạnh nhất không xung phong, kẻ nào dám xông lên đầu tiên?

Kỳ thật, đây cũng là một trong những nguyên nhân người bài danh tinh võng cao lựa chọn trầm mặc, làm thủ lĩnh rất uy phong nhưng trả giá cũng thật nhiều..

Thời điểm Lý Tự Toán vắt hết óc nghĩ nên làm thế nào thoái thác, đột nhiên một người chạy tới, trên mặt đầy hưng phấn:

- Lục Kỳ đến rồi! Lục Kỳ đến rồi!

Đó là lính gác, nhiệm vụ chính là nghênh đón người trong sa mạc tới.

Mọi người nghe xong đều hưng phấn.

Lục Kỳ đấy, siêu cấp cường giả bài danh tinh võng mười chín, nếu do hắn dẫn đội tấn công Băng hổ, như vậy cơ hội thành công của bọn họ sẽ nhiều hơn, hơn nữa thương vong sẽ càng nhỏ hơn.

Nhưng tâm thần Lý Tự Toán lại run lên.

Xong đời rồi, chính chủ xuất hiện, hoang ngôn của hắn tự nhiên sẽ rãi khắp thiên hạ, chắc chắn sẽ có vô số người bị lừa gạt xé xác hắn thành mảnh vỡ.

Tất cả mọi người đi ra ngoài đón, Lục Kỳ đấy, bài danh tinh võng mười chín, lại là năm cao thủ Chú Đỉnh đứng đầu Bắc Thiên vực.

Quả nhiên, không lâu lắm, chỉ thấy Lục Kỳ đi vào trong băng cốc.

Hắn cũng không phải đi một người, mà là mang theo một chi đội ngũ, nhưng trong đội ngũ cũng không có Tống Lam, hiển nhiên, người tiến vào sẽ bị đánh tan, phi thường loạn.

- Hừ, ta nghe nói nơi này có người có thể va chạm khí lực với ta năm trăm chiêu.

Lục Kỳ mở miệng, giọng nói lạnh như băng:

- Đứng ra, để cho ta xem, Lục Kỳ ta không nhớ có người nào có thể va chạm khí lực với ta năm trăm chiêu mà không bại!

Lý Tự Toán sắp khóc, vận khí của hắn là thế nào, tại sao chính chủ xuất hiện nhanh như thế?

Hắn còn dự định hãm hại lừa gạt một lần, sau đó liền im tiếng biệt tích đấy.

- Lục Kỳ, ngươi cũng xứng giao thủ với Lý huynh?

Lăng Hàn cười lớn một tiếng, hắn cất bước tiến lên.

- Lăng Hàn!

Sắc mặt Lục Kỳ cực kỳ khó coi, trong mắt khó che giấu sát khí.

- Ngay cả ta cũng đánh không lại, còn muốn giao thủ với Lý huynh?

Lăng Hàn không nói hai lời, hắn xông lên tấn công.

Đối mặt Lăng Hàn, cho dù là Lục Kỳ cũng không dám chủ quan, hắn vội vàng nghênh đón, cũng bộc phát chiến lực hoàn toàn.

Oanh! Oanh! Oanh!

Hai người toàn lực ứng phó, năng lượng cuồn cuộn oanh thiên tạc địa, toàn bộ sơn cốc lắc lư rất mạnh, vô số tuyết đọng sôi trào, thanh thế rất to lớn.

Nhưng sơn cốc này thật sự kiên cố, bọn họ đánh như vậy cũng không bị huỷ hoại.

Tất cả mọi người trợn mắt, Lục Kỳ bị người ta ngăn cản.

Tê!

Như vậy, Lý Tự Toán hẳn không có nói dối.

Ngươi xem, Lăng Hàn nói đánh không lại Lý Tự Toán, hắn có thể đánh khó phân thắng bại với Lục Kỳ, như vậy Lý Tự Toán tự nhiên có khả năng đánh bại Lục Kỳ.

Đại chiến năm trăm hiệp là chuyện thật, mà bây giờ Lục Kỳ có nhiều khả năng không địch lại Lý Tự Toán.

Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm.

Mọi người nhìn về phía Lý Tự Toán, người nào cũng mang theo kính sợ, bọn họ dám hoài nghi thực lực của Lý Tự Toán. Những thiên tài bài danh dưới hai trăm thổn thức không thôi, may mắn bọn họ không có khiêu chiến, bằng không sẽ bị đánh nằm dưới đất.

A, tại sao lại có chuyển hướng như thế?

Lý Tự Toán cũng không nghĩ tới, hắn cảm thấy ngơ ngác, giống như... Bị người ta thổi phồng lên một độ cao mới, về sau hắn không cần nói đại chiến với Lục Kỳ năm trăm hiệp, hoàn toàn có thể nói Lục Kỳ còn không phải đối thủ của hắn, ngươi xem, những người hôm nay đều là nhân chứng.

Sau đó, hắn hoảng sợ nhìn về phía Lăng Hàn, gia hỏa này là ai, có thể đối địch với Lục Kỳ, vì cái gì từ trước đến nay không nghe nói qua tên tinh võng?

Lý Tự Toán giật mình, Lục Kỳ cũng giật mình.

Hắn cũng không phải chưa giao thủ với Lăng Hàn, nhưng mà, mấy tháng trước Lăng Hàn tuyệt đối không có thực lực như vậy.

Lúc trước Lăng Hàn chỉ có thể miễn cưỡng mới có thể địch nổi hắn một hai, nếu không phải đối phương có một kiện pháp khí kỳ diệu không gì sánh kịp, hắn có lòng tin mười phần có thể xử lý Lăng Hàn.

Nhưng bây giờ, Lăng Hàn đã có thực lực hoàn toàn đối kháng với hắn.

Cũng quá biến thái rồi.

Mới trôi qua bao lâu?

Dựa theo tốc độ phát triển như thế, hắn còn chưa đột phá Cửu Đỉnh hoặc là Sinh Đan, Lăng Hàn đã có thể vượt qua hắn, dẫn đầu trở thành cường giả Sinh Đan.

Lục Kỳ gầm thét, hắn liên tục xuất tuyệt chiêu, năng lượng sôi trào, một chiêu có thể miểu sát một đống lớn Chú Đỉnh, mà ở trước mặt Lăng Hàn, chiêu thức như vậy không đủ nhìn.

Lăng Hàn đối chọi gay gắt, hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong.

Lục Kỳ có tuyệt chiêu, hắn muốn vận dụng Tiên Thiên thần thể, khi đó hắn sẽ có chiến lực Sinh Đan sơ kỳ, nhưng vấn đề là, Lăng Hàn cũng có pháp khí cường đại chưa sử dụng, hoàn toàn có thể đối kháng Tiên Thiên thần thông của hắn.

Lại đánh mấy trăm chiêu, Lục Kỳ chỉ có thể bất đắc dĩ thu tay lại.

Hắn không thể không thừa nhận, Lăng Hàn hiện tại đã hoàn toàn có thể đối địch với hắn, tiếp tục đánh nữa cũng không có ý nghĩa.

Trừ phi, hắn có thể đạt được cơ duyên to lớn, bắt được tiên hà, tu ra tuyệt thế thần mang, tin tưởng uy lực một trảm có thể xử lý Lăng Hàn.

Lăng Hàn cũng không có thừa thắng truy kích, mà là lắc đầu:

- Lục Kỳ, về sau khiêm tốn một chút, ngươi làm sao có thể là đối thủ của Lý huynh?

Chuyện này rất đơn giản, Lăng Hàn bất phân thắng bại với Lục Kỳ, mà Lăng Hàn đánh không lại Lý Tự Toán, như vậy Lục Kỳ tự nhiên cũng không phải là đối thủ của Lý Tự Toán.

Tất cả mọi người gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lý Tự Toán mang theo kính sợ cùng khâm phục.

Ngươi xem, trước đó bị Lục Kỳ khiêu khích như vậy, nhưng Lý Tự Toán lại không nói một câu, đây là lòng dạ rộng rãi và khí phách cỡ nào.

Lục Kỳ suýt phun ra một ngụm máu tươi.

Chó chết, hắn chưa từng gặp qua gia hỏa tên là Lý Tự Toán, tại sao có thể đại chiến năm trăm chiêu?

Hắn đột nhiên hiểu được, gia hỏa kia chính là kẻ Lăng Hàn cố ý chọc hắn khó chịu.

Mấu chốt là, chiêu này rất có tác dụng.

Hắn hiện tại có nói Lý Tự Toán không phải là đối thủ của mình, có ai tin hắn chứ?

Sẽ nói hắn thua không nổi!

Phiền muộn, quá phiền muộn.

Lục Kỳ vừa định oanh sát Lý Tự Toán tại chỗ, nhưng tất cả mọi người đều biết, Lăng Hàn sẽ đứng ở bên cạnh Lý Tự Toán, rõ ràng đang bảo vệ người này.

Nếu như hắn xuất thủ, Lăng Hàn khẳng định cũng sẽ xuất thủ, từ đó lâm vào tử cục.

Khốn kiếp!

Cao thủ như Lục Kỳ khinh thường mắng chửi người khác, nhưng bây giờ, hắn thật sự muốn ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Lăng Hàn một lần.

Tại sao ngươi lại tổn hại người ta như thế?

- Lý huynh, hiện tại chúng ta có Lăng huynh và cao thủ tuyệt thế như Lục huynh, có lẽ đủ phát động công kích Băng hổ rồi!

Có người nói.

Hiện tại Lý Tự Toán tràn đầy lòng tin, lúc này vung tay lên:

- Xuất phát!