Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4411: Xấu hổ rời đi




Lăng Hàn xuất quyền như mưa, Lâm Lãng chỉ có thể chịu đòn.

Đế tử bị đánh như bao cát?

Ách.

Tất cả mọi người đều im lặng, chỉ còn lại kinh ngạc và bội phục.

- Dừng tay!

Nam tử áo tím và nữ tử áo đỏ lấy lại tinh thần, bọn họ lao lên giết Lăng Hàn.

Ánh mắt Lăng Hàn biến thành hung ác, chỉ là hai tên Sinh Đan hậu kỳ cũng dám ngăn cản hắn?

Tiên Đỉnh khẽ động, tư, Hỗn Độn Thần Lôi đánh về tên nam tử áo tím, tổng cộng mười con thần thú xuất hiện và vây công nữ tử áo đỏ.

- A!

Nam tử áo tím lập tức kêu thảm một tiếng, hắn phải thừa nhận chiến lực Sinh Đan bát trọng thiên oanh kích, hắn bị lôi đình cắt thành hai đoạn, dưới lực lượng phá hoại kinh người, thức hải của hắn bị đánh nổ, hắn không thể thiêu đốt Tiên Đan kéo dài tính mạng.

Nữ tử áo đỏ không tốt hơn chút nào, nàng bị mười con thần thú vây công, khó khăn lắm mới có thể tự vệ, còn muốn cứu Lâm Lãng?

Móa! Móa! Móa!

Thấy cảnh này, mỗi người muốn mắng to, bọn họ đều khiếp sợ.

Hai Sinh Đan hậu kỳ, một người bị Lăng Hàn miểu sát, người còn lại bị vây khốn, bản thân Lăng Hàn đang đánh một tên Đế tử.

Tại sao bọn họ tận mắt nhìn thấy nhưng lại có cảm giác như đang nằm mơ?

Tất cả mọi việc đang diễn ra sờ sờ trước mặt.

- A! A! A!

Lâm Lãng gào to, hắn không thể đứng dậy nổi, không có đế huyết hỗ trợ, hắn làm sao có thể là đối thủ của Lăng Hàn?

Kém nhau quá xa.

Đây chính là nhục nhã to lớn, hắn đường đường là Đế tử, ngàn dặm xa xôi đến đây, lúc đầu còn hất hàm sai khiến, ai ngờ lại biến thành tự rước lấy nhục, hắn làm sao chịu nổi?

Mất mặt, quá mất mặt.

Hơn nữa, sau khi trải qua chiến bại lần này, hắn còn có thể tiếp tục ngồi vững vị trí Đế tử hay sao?

Trong Lâm gia có rất nhiều người đang chờ ngồi vào vị trí của hắn, chờ hắn phạm sai lầm sẽ thay thế vào.

Hắn không cho bất cứ kẻ nào cơ hội, nhưng có ai ngờ lần này ra ngoài giễu võ giương oai lại lâm vào kết quả như vậy.

Sau khi trở về, địa vị của hắn sẽ lắc lư.

- Lăng Hàn, đủ rồi.

Một tên cường giả xuất hiện, chính là Cửu Sơn Tôn Giả, cũng không thể nhìn Lâm Lãng bị đánh chết.

Kỳ thật hắn đã sớm có thể ngăn cản, nhưng Lâm Lãng chạy tới nơi này đắc chí, ỷ vào bối cảnh Đế tộc không đặt Thánh Địa vào mắt, hắn có thể không giận hay sao?

Cho nên, hắn nhìn Lâm Lãng bị đánh, chờ tới khi Lâm Lãng sắp bị đánh chết thì, hắn mới đứng ra khuyên can.

Lăng Hàn cũng biết mình không có khả năng giết Lâm Lãng, bằng không, Đế tử bị giết chính là đại sự lớn bằng trời, nói không chừng Thánh Nhân của Lâm gia sẽ cầm Đế binh giết tới.

Đến lúc đó, nếu như Cửu Dương Thánh Địa khăng khăng không giao người, Thánh Nhân sử dụng Đế binh có thể xóa sổ Cửu Dương Thánh Địa.

Hiện tại, Đế tử bị đánh là chuyện lớn, nhưng chuyện này chỉ có thể trách Lâm Lãng học nghệ không tinh, ngươi xem, đánh nhau cùng cấp, ngươi thân là Đế tử còn bị đánh bại, có gì mà nói?

Lăng Hàn thu tay sau đó lui sang một bên, giống như hắn không làm việc gì cả.

Lâm Lãng đứng lên, sắc mặt hắn xanh mét, hắn đã bị đánh mặt mũi bầm dập nên dung mạo thay đổi. Hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, trong mắt bắn ra lửa.

Kỳ thật không cần Cửu Sơn Tôn Giả ngăn cản, trên người hắn có Thế Tử Phù, hơn nữa còn mang theo công năng truyền tống, chỉ cần tiếp nhận đả kích trí mạng, hắn sẽ xuất hiện cách đây trăm triệu dặm, hắn không có khả năng vẫn lạc.

Đây là thứ Thánh Nhân Lâm gia tự tay chế tạo, tự nhiên vô cùng thần diệu.

Cho nên, hắn tuyệt đối không cảm kích Cửu Sơn Tôn Giả, trong lòng càng hận Lăng Hàn.

Đây là thất bại duy nhất trong chiến đấu cùng giai của hắn, mà Đế tử. phải vô địch cùng giai.

Hắn không địch lại, chỉ có thể nói rõ một vấn đề, hắn còn chưa đủ mạnh, hắn không có tư cách làm Đế tử.

Nói cách khác, hắn thất bại cũng không chỉ mất mặt, càng có khả năng mất đi thân phận Đế tử, thù này rất lớn.

Lăng Hàn bật cười:

- Làm ra vẻ mặt thâm thù đại hận như vậy làm gì, là ngươi chủ động chọc ta, cho nên, không quản có hậu quả gì hay không, đều là ngươi tự tìm, câu nói “tự ăn ác quả” chính là nói ngươi đấy.

Lâm Lãng siết chặt nắm đấm, toàn thân run rẩy, cuối cùng hắn không nói một lời và quay người rời đi..

- Thiếu chủ!

Rốt cuộc nữ tử áo đỏ cũng thoát khỏi mười con thần thú, nàng vội vàng cầm thi thể nam tử áo tím theo sát Lâm Lãng rời đi.

- Tiểu tử, ngươi rất không tệ.

Cửu Sơn Tôn Giả đi tới, hắn rất thưởng thức Lăng Hàn.

Thử hỏi có đệ tử nhà ai đánh bại Đế tử?

Chỉ có Cửu Dương Thánh Địa bọn họ!

Lúc trước Cửu Dương Thánh Nhân là người tính tình nóng nảy, mặc kệ ngươi là Đế tử Đế nữ cũng đánh không tha, nếu không phải tu hành pháp môn quá mức cương mãnh, có khả năng hắn đã thành tựu Tổ Vương.

Cửu Dương Thánh Nhân không lưu lại truyền thừa mạnh nhất nhưng hắn lại truyền thừa ngạo khí của mình.

Đắc tội Đế tộc thì như thế nào?

Lúc trước Cửu Dương Thánh Nhân đánh qua không ít Đế tử Đế nữ, còn không phải vẫn khai sáng một phương bá nghiệp hay sao?

Lăng Hàn cười ngại ngùng nói:

- Đệ tử bị trọng thương, không biết tiền bối có thiên tài địa bảo gì ban thưởng cho đệ tử hay không?

Khóe miệng Cửu Sơn Tôn Giả co giật, tiểu tử này có da mặt đủ dày, nhường hắn lại bó tay.

Hắn gật đầu:

- Muốn sống tốt trong thế giới này phải cần da mặt dày, xấu bụng và giảo hoạt như ngươi.

Lần này đến phiên Lăng Hàn tối mặt, khốn khiếp, hắn đang khen hay đang chửi mình?

- Yên tâm, chỉ cần ngươi không giết truyền nhân Đế tộc, chuyện gì Thánh Địa cũng có thể chống đỡ thay ngươi, về sau gặp được Đế tử Đế nữ, cứ việt đánh đi.

Cửu Sơn Tôn Giả phất tay, hắn rất phóng khoáng.

Có ngươi nào giáo dục đệ tử như vậy hay không?

Mọi người nghe xong đều nuốt nước bọt.

- Được.

Lăng Hàn lại gật đầu, giống như chỉ là chuyện nhỏ không đáng quan tâm.

Hai kẻ điên!

Mọi người tản đi, chỉ có Lâm Thất với vẻ mặt xấu hổ, bên cạnh không có người nào.

Lần này Lâm Lãng thảm bại, hắn khẳng định sẽ khó thoát tội, hắn sẽ bị Lâm gia trách phạt, bản thân Cửu Dương Thánh Địa xem ra, là hắn dẫn Lâm Lãng tới, hắn đều bị đệ tử Thánh Địa bài xích và thù địch.

Kỳ thật hắn không có dẫn Lâm Lãng tới, hắn bị oan.

Đây chỉ là việc nhỏ, Lăng Hàn tiếp tục tu luyện, hắn dùng thời gian chủ yếu lĩnh ngộ Liệt Dương Hàng Ma Côn, hiện tại hắn cần học tiên thuật cao giai, sau khi đạt tới trình độ nhất định, hắn lại tự sáng tạo một môn tiên tới.

Có Đế thuật nào không phải Đại Đế tự sáng tạo, nhưng nhiều lắm chỉ có thể tham khảo, bộ phận chủ thể đều là Đại Đế lĩnh ngộ thiên địa tạo thành.

Thánh thuật cao thâm, Lăng Hàn bế quan hai tháng chỉ phát huy ra sáu thành uy lực.

Hắn cảm giác mình chạm vào bình cảnh, chỉ dựa vào bế quan sẽ khó tăng lên.

Sau đó, hoặc là đốn ngộ, hoặc là chính là huyết chiến mới có thể đột phá bí kỹ Thánh cấp này.

Hắn đẩy cửa đi ra ngoài, hắn quyết định đi quanh Thánh Địa, ban ngày hắn còn bị “ma âm” của Cát Tường Thiên công kích, ban đêm hắn muốn đi giải sầu.

Đột nhiên hắn phát hiện có một bóng người xuất hiện.