Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4493: Không biết xấu hổ




- A!

Hứa Lạc lập tức ôm đầu kêu thảm thiết.

Mặc cho ngươi là thiên kiêu thì như thế nào, bị sát khí xung kích cũng phải ôm đầu rên rỉ, trừ phi cảnh giới của ngươi cao hơn Lăng Hàn một đại cấp độ.

Đáng tiếc, Hứa Lạc chỉ là Sinh Đan cảnh.

Lăng Hàn thừa cơ công kích, hắn phát động Đồ Thần thuật, đây là Thánh Nhân sáng tạo ra, hoàn toàn có thể gọi là chuẩn Đế thuật, hơn nữa trong cấp bậc Sinh Đan cảnh này, tất cả mọi người không thể phát uy toàn bộ uy lực của Thánh thuật hoặc là Đế thuật, hoàn toàn xem ai nắm giữ thâm hậu hơn mà thôi.

Oanh! Oanh! Oanh!

Bị Lăng Hàn nắm lấy cơ hội công kích, Hứa Lạc bị đánh bay lên cao, chiến giáp của hắn đủ cường đại, có được hiệu quả hấp thu lực lượng đả kích, bởi vậy cũng không bị Lăng Hàn đánh bại ngay tại chỗ.

- Bí bảo trên người của ngươi thật nhiều.

Hứa Lạc đã ổn định thân thể, hắn lạnh lùng nhìn Lăng Hàn, trong mắt tỏa ra sát khí ngập trời.

Ban đầu hắn chỉ muốn đánh bại Lăng Hàn, đạt được Thiên Vũ Tôn Giả truyền thừa, thế nhưng bị Lăng Hàn đánh thảm trước mặt mọi người, hắn mất hết mặt mũi, sát ý lạnh lùng.

Đương nhiên, sát ý bộc phát, có làm được hay không lại là chuyện khác, cho dù chiến lực của hắn nghiền áp Lăng Hàn, Cửu Sơn Tôn Giả đứng bên cạnh, hắn có thể giết người hay sao?

Lăng Hàn lắc đầu:

- Ếch ngồi đáy giếng.

Hứa Lạc giận dữ, gia hỏa này dám nhục mạ mình?

- Chết!

Hắn giết tới, hai tay chấn động, cây dao màu vàng lại hiện ra.

Đây là năng lượng thuần túy tạo thành nhưng dung nhập năng lượng tầng thứ cao, hơn nữa còn có chiến giáp gia trì, lực sát thương đáng sợ không gì sánh bằng.

Lăng Hàn hoàn toàn không sợ, hắn dùng quyền ngạnh kháng.

Bành bành bành!

Luận chiến lực, hiện tại hắn yếu hơn Hứa Lạc hai trọng thiên, nhưng nhãn thuật mở ra, hắn có thể nhìn thấy điểm yếu công kích của đối phương, có thể tránh nặng tìm nhẹ, ngẫu nhiên phát ra một kích thật mạnh, sử dụng năng lực Hỗn Độn Tiên Đan hóa giải lực công kích của đối phương, hắn sợ gì chứ?

Sau khi chiến đấu thật lâu, chiến lực hai người giảm một trọng thiên.

Không có biện pháp, cho dù là Đế thuật hay là Thánh thuật đều là thứ không thể vận dụng liên tục.

Trong nháy mắt sau đó, chiến lực của Lăng Hàn lại mạnh hơn, không thể dùng Đồ Thần thuật, chẳng lẽ không thể dùng Thiên Hoa bảo thuật? Không thể dùng Yêu Hầu quyền sao?

Hắn nắm giữ không ít Đế thuật.

Tất cả mọi người hoa mắt, bọn họ kinh ngạc trước chiến lực của Lăng Hàn, chỉ có những cường giả như Cửu Sơn Tôn Giả mới hiểu rõ, bọn họ thấy rõ ràng, Lăng Hàn không vận dụng bảo khí gì, hắn chỉ sử dụng uy thế bản thân.

Cho nên nói, Hứa Lạc đã thua.

Đây chính là tồn tại bài danh mười chín Sinh Đan cảnh, hắn còn không làm gì được Lăng Hàn, vậy còn có người nào có thể?

Đế tử, Đế nữ sao?

Đây là việc không có khả năng, nhưng trừ Lạc Vô Định ở nơi này ra, còn có ai là Đế tử Đế nữ chứ?

Đáng tiếc là, Lạc Vô Định đã sớm trở thành Tôn Giả, hắn có ý định tự hạ thân phận đấu với Lăng Hàn sao?

- Đủ rồi!

Một tên Tôn Giả xuất thủ kéo Hứa Lạc trở về, giằng co như thế không có gì hay, chí ít cũng phải đánh mấy ngày mấy đêm, đợi bí lực song phương hao tổn hết, khi đó người nào dự trữ nhiều hơn sẽ thắng.

Đường đường Tôn Giả làm gì có thời gian nhìn hai Sinh Đan cảnh đánh mấy ngày?

- Thả ta ra, ta sắp thắng!

Hứa Lạc hét lớn, hoàn toàn không cam tâm.

Đại Hắc Cẩu cười hì hì, nó nói:

- Người kế tiếp, còn người kế tiếp hay không?

Không người trả lời, tất cả mọi người hiểu, hiện tại từ Đế tộc ra, còn có ai chiến thắng Lăng Hàn trong cùng cảnh giới? Cùng cảnh giới đều không được, huống chi là cùng giai.

Đại Hắc Cẩu lại kêu một tiếng, nó lộ ra vẻ mặt tiếc hận, không có gài bẫy nhiều tiền đặt cược hơn một chút.

Cửu Sơn Tôn Giả cười một tiếng, nói:

- Nếu không có người khiêu chiến, bản tôn muốn mang Lăng Hàn trở về.

- Chậm!

Long Thất Tôn Giả cản lại.

Cửu Sơn Tôn Giả trợn mắt nhìn sang:

- Thế nào, Giao Long tộc các ngươi có thiên kiêu xuất thủ sao?

- Long tộc, là Long tộc!

Long Thất Tôn Giả vội vàng cải chính, sau đó nói:

- Hòa Thuận, ngươi tới.

- Ta?

Một người nam tử trung niên đáp, hắn kinh ngạc.

Cửu Sơn Tôn Giả giận dữ, nói:

- Long Thất, ngươi còn biết xấu hổ hay không? Người này là Chân Ngã cảnh!

- Ha ha, lúc trước Chân Ngã cảnh cũng tiến vào bí cảnh, chỉ muộn một chút mà thôi.

Long Thất Tôn Giả cười híp mắt nói:

- Hơn nữa, Hòa Thuận chỉ là Chân Ngã cảnh sơ kỳ, tuổi tác tương tự Lăng Hàn, xem như đánh một trận công bằng.

- Công bằng em gái ngươi!

Cửu Sơn Tôn Giả mắng chửi:

- Tên tộc nhân của ngươi ít nhất cũng bảy tám chục tuổi, Lăng Hàn mới bao nhiêu lớn?

Không biết xấu hổ! Quá không biết xấu hổ!

Long Thất Tôn Giả không thèm để ý, thản nhiên nói:

- Tốt rồi, bản tôn cũng không ức hiếp tiểu tử này, chỉ cần kẻ này có thể ngăn cản được một chiêu của Hòa Thuận, như vậy tính là hắn qua ải.

Cửu Sơn cười nhạo, người nào không biết chênh lệch một đại cảnh giới chính là nghiền ép tuyệt đối, hơn nữa, Lăng Hàn chỉ là Sinh Đan trung kỳ, trừ một đại cảnh giới ra, còn có hai tiểu cảnh giới.

Như vậy mà không gọi là ức hiếp?

- Được.

Lăng Hàn lại ngắt lời, hắn chắp tay sau lưng và nói:

- Một chiêu quá ít, ba chiêu đi.

Phốc!

Thật nhiều người phun ra ngoài, ngươi còn chê một chiêu quá ít?

Tại sao có người ngốc như vậy.

Lăng Hàn cười một tiếng, lại nhìn về phía các Tôn Giả:

- Các vị tiền bối, lúc này chúng ta phải nói trước, nếu vãn bối có thể ngăn cản ba chiêu của tên ngu đần kia, việc này xem như xong.

Các Tôn Giả cảm thấy xấu hổ, bọn họ đều là người cần mặt mũi, hiện tại không thể bảo Lăng Hàn đi đánh nhau với Chân Ngã cảnh, cũng chỉ có Long Thất Tôn Giả mới mặt dày như thế.

Cửu Sơn Tôn Giả mở miệng:

- Ai lại có ý kiến, bản tôn mang theo Thánh khí đánh kẻ đó.

Không người nói tiếp, những Tôn giả này biết rõ, nhẫn nại của Cửu Sơn Tôn Giả đã đến cực hạn.

Trên thực tế, đổi thành bọn họ cũng tức giận, chưa gặp qua kẻ không biết xấu hổ như Long Thất Tôn Giả.

Long Thất Tôn Giả không chút biến sắc, hắn lạnh lùng nói:

- Hòa Thuận, còn thất thần làm gì?

Long Hòa Thuận đi ra, hắn quẫn bách, bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, hơn nữa mỗi ánh mắt đều là xem thường, hắn không chịu nổi.

Vậy thì tốc chiến tốc thắng!

Hắn hét lớn một tiếng, hắn xuất chưởng tấn công Lăng Hàn.

Bước vào Chân Ngã cảnh, hắn có tư cách tiếp xúc thiên địa đạo tắc, một chưởng của hắn là đại thủ ấn màu đỏ, có mấy đầu trật tự thần liên quấn quanh, nhìn rất khủng bố

Các thiên kiêu Sinh Đan cảnh nín thở, nếu bọn họ bước vào Chân Ngã cảnh, tin tưởng cũng không thua gì Long Hòa Thuận, nhưng hiện tại kém một đại cảnh giới, bọn họ không dám đón đỡ một kích này.

Bởi vì như thế phải chết không nghi ngờ.

Thế nhưng Lăng Hàn không trốn tránh!

Gia hỏa này muốn tìm chết sao?

Cửu Sơn Tôn Giả cau mày nhưng không có xuất thủ, bởi vì hắn biết rõ Lăng Hàn là trận đạo tông sư, có thể mượn nhờ địa mạch thuấn gian di động đến một góc khác trên tinh thể.

Nhưng đó là át chủ bài đối phó ám sát của Chiến Thần cung, nếu lộ ra ngoài thì không thích hợp lắm.