Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4605: Địa mạch ẩn giấu




Lăng Hàn dùng địa khí bao vây đám người Đại Hắc Cẩu thuấn di, sau đó bọn họ xuất hiện tại nơi khác.

- Lăng Hàn!

Tống Lam vui mừng kêu lên.

- Bây giờ không phải là thời điểm nói chuyện phiếm, chúng ta phải nhanh chóng tới truyền tống trận.

Lăng Hàn nói ra.

- Đúng vậy, muốn huynh huynh muội muội thì cứ về Cửu Dương Thánh Địa nói sau.

Tiểu Thanh Long nói rất ti tiện.

- Ngươi không nói lời nào không có người nào cho rằng ngươi câm!

Lăng Hàn đá ra một cước.

Bọn họ tiến vào truyền tống trận, bởi vì chỗ này không phải lối ra địa mạch, cho nên, chỉ có thể thuấn di tới gần, sau đó lại chạy tới.

Lúc bọn họ chạy tới lại phát hiện nơi này có trọng binh canh gác.

- Ai, xem ra con đường này đi không thông.

Lăng Hàn thu hồi ánh mắt.

- Thật sự xin lỗi, đã liên lụy tới ngươi.

Tống Lam áy náy nói ra, nhưng nam nhân nàng ưa thích lại từ vạn dặm xa xôi tới đây, thậm chí còn cứu nàng thoát khỏi đối thủ cường dại, tự nhiên làm cho nàng cảm động suýt khóc.

- Còn có Cẩu gia đấy.

Đại Hắc Cẩu phá hư phong cảnh.

- Còn có Long gia.

Tiểu Thanh Long cũng không cam chịu yên tĩnh.

Tống Lam đành phải cảm tạ hai gia hỏa này, khuôn mặt nàng đỏ bừng.

- Tiểu Hàn tử, làm sao bây giờ?

Đại Hắc Cẩu hỏi:

- Mời Cửu Sơn lão gia tử tới cứu giá sao?

Lăng Hàn lắc đầu:

- Chuyện nhỏ nhặt như thế cần kinh động lão gia tử sao?

- Vậy làm sao bây giờ?

Tiểu Thanh Long nói:

- Tuy thiên phú Long gia vô song, vô địch cùng giai, nhưng dù sao thua thiệt cảnh giới, ta không giúp được.

- Làm sao bây giờ, tự lo chứ sao.

Lăng Hàn cười nói:

- Ta đã thông tri Đường Vân Nhi tới đón người.

Nha đầu kia còn chưa trưởng thành, đến bây giờ còn chưa về nhà, nàng đang hứng thú lái phi toa chạy khắp nơi, cũng không sợ sinh ra phiền toái.

- Tiểu Hàn tử, chúng ta cũng làm một cái phi toa đi.

Đại Hắc Cẩu nói:

- Bằng không người khác vừa phong tỏa truyền tống trận, chúng ta sẽ không lui được.

- Đây đúng là một chuyện.

Lăng Hàn gật đầu, không đạt tới cấp Giáo Chủ không thể xé rách không gian, bởi vậy vượt qua tinh không cần tinh thuyền hoặc truyền tống trận, không hạm lại bị thế lực lớn khống chế, căn bản sẽ không bán ra bên ngoài, muốn có được một chiếc, độ khó cực cao.

- Đáng tiếc, trong vật hối đoái của Cửu Dương Thánh Địa không có không hạm.

Đại Hắc Cẩu lắc đầu thở dài.

Lăng Hàn cười nói:

- Còn có biện pháp, chỉ cần thực lực trận đạo của ta tăng lên, ta hoàn toàn có thể xây dựng truyền tống trận vượt qua tinh vực.

Đại Hắc Cẩu và tiểu Thanh Long tung tăng như chim sẻ, nhưng qua một lúc Đại Hắc Cẩu giội nước lạnh:

- Cho dù ngươi có thể xây dựng truyền tống trận vượt qua tinh vực, nhưng cũng cần thiết lập một hồi, một cái truyền tống trận khác đâu, ngươi thiết kế trên tinh cầu nào?

Đây là vấn đề lớn.

Lăng Hàn cười cười:

- Chỉ cần thực lực trận đạo của ta đạt tới tiêu chuẩn, ta có thể khắc ra trận pháp, đến lúc đó ta có thể rời đi.

Đúng là trâu bò.

- Tiểu Hàn tử, ngươi có nắm chắc?

Đại Hắc Cẩu hỏi.

- Năm thành.

Lăng Hàn thuận miệng nói ra, kỳ thật hắn còn chưa có bắt đầu nghiên cứu phương diện trận đạo, hoàn toàn là dựa vào tự tin cường đại.

- Vậy thì chuẩn bị đi, chờ Đường Vân Nhi tới đây, vừa nghiên cứu trận đạo.

Đại Hắc Cẩu gật đầu, kỳ thật nó chờ mong Đường Vân Nhi tới đây, bởi vì như vậy càng hiện thực hơn, nó lại nhìn sang truyền tống trận, ngươi có thể phục chế hay sao?

Bọn họ thuê một căn nhà trong phố xá sầm uất, đại ẩn tại thành thị, chắc hẳn Tống gia sẽ không nghĩ bọn họ to gan như thế, rõ ràng không chạy vào núi rừng mà lại trốn ở nơi này.

Lăng Hàn mỗi ngày đều nghiên cứu trận đạo, hắn trở thành trận đạo tông sư đã nhiều năm, nhưng hắn chỉ nghiên cứu tinh bộ và địa long dùng trong chiến đấu, hiện tại hắn bắt đầu học tập mang tính hệ thống.

Quý nữ Tống gia bị người ta bắt đi vào đêm tân hôn, chuyện này cũng truyền khắp tinh không, cũng biến thành chủ đề nóng.

Càng nóng nhất chính là, cô dâu là Tống Lam, nàng là mỹ nhân bài danh thứ chín Tuyệt Sắc bảng, “ác bá” cướp dâu lại là Lăng Hàn, đó là gia hỏa thanh danh vô cùng hiển hách, còn có danh xưng sát thủ Đế tử.

- Ha ha, Mạo Vân Thiên chính là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Chỉ là thế lực Tôn Giả cũng xứng lập gia đình với Tống tiên tử?

- Ta không thích Lăng Hàn, nhưng nếu cho ta chọn, ta tình nguyện Tống tiên tử gả cho Lăng Hàn, nếu gả cho Mạo Vân Thiên chẳng khác gì đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu.

- Hiện tại Tống, Mạo hai nhà đã phong tỏa tinh vực, Lăng Hàn có thể thoát thân hay không?

- Tuy Tống, Mạo hai nhà không dám giết đệ tử Cửu Dương Thánh Địa, nhưng hắn muốn mang mỹ nhân rời đi là chuyện không có khả năng.

Đa số người tinh võng không xem trọng Lăng Hàn, cho rằng hắn đang ăn thiệt thòi lớn —— trừ phi Cửu Dương Thánh Địa phái cường giả ra tay, tiến hành can thiệp.

Nhưng Cửu Dương Thánh Địa không nói lời nào, hình như cũng không muốn quản.

Cũng phải, nhi nữ tư tình, hơn nữa cướp dâu không phải chuyện dễ nghe, Thánh Địa khẳng định không muốn nhúng tay, cũng quá mất mặt.

Thời gian trôi qua, hai gia tộc vẫn chưa tìm ra Lăng Hàn, Lăng Hàn có tiến bộ trên phương diện trận dạo, mỗi ngày đều có tiến bộ kinh người.

Có thể nói hắn là thiên tài trận đạo, hiện tại linh hồn đã đủ cường đại, có thể so sánh với Hóa Linh cảnh, cho nên hắn tiến bộ càng nhanh.

- Tiểu Hàn tử, nên chạy đi.

Đại Hắc Cẩu đã chạy tới.

Lúc này bọn họ đã đổi ba nơi ở, cho dù ở trong phố xá sầm uất vẫn không thoát khỏi hai gia tộc điều tra, dù sao Tống gia chính là bá chủ của tinh vực, không có gì thoát khỏi mắt của bọn họ.

Lăng Hàn gật đầu, hắn dùng địa mạch mang mọi người thuấn di rời đi.

- Ồ?

Lăng Hàn hơi sững sờ.

- Như thế nào, có truy binh sao?

Đại Hắc Cẩu vội hỏi.

Lăng Hàn lắc đầu:

- Không phải truy binh, ta phát hiện địa mạch mới ở nơi này.

- Như vậy có gì kỳ quái, trên một tinh cầu có ít nhất vài chục địa mạch, nhiều thì dùng trăm dùng ngàn mà tính, ngươi bỏ sót cũng bình thường.

Đại Hắc Cẩu lập tức nói ra.

- Không đúng, cũng không phải ta bỏ sót, mà là nó quá mức ẩn nấp, ở nơi khác không phát hiện ra.

Lăng Hàn hồi tưởng lại sau đó nói rất khẳng định.

- Thì tính sao, ngươi tranh thủ thời gian nghiên cứu truyền tống trận đi.

Tiểu Thanh Long nói.

Lăng Hàn lắc đầu:

- Ta đi xem thế nào.

Hắn dừng lại, nói:

- Các ngươi chờ ta ở đây.

XÍU...UU!

Hắn lại biến mất.

- Ai, thật sự là gia hỏa khư khư cố chấp.

Tiểu Thanh Long khoát tay, trên mặt đầy đầy bất đắc dĩ.

Tống Lam lộ ra dáng vẻ mê trai, nàng cho rằng như vậy mới có cá tính, kiên trì với phương hướng mình nhận định, không bị nhân tố nào ảnh hưởng.