Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4804: Trở Mặt




Nghe nói như thế, Ngũ trưởng lão không biết nên như thế nào nhổ nước bọt.

Vu khống?

Tất cả mọi người vu khống các ngươi sao?

Chỉ một hai câu là nói xong, mấu chốt là ngươi nói như vậy có thể giả được sao?

Ngũ trưởng lão miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói:

– Lăng tiểu hữu, làm người phải giảng nguyên tắc, ngươi giao chìa khoá cho lão phu, bản tộc thiếu ngươi một nhân tình được chứ? Đến lúc đó, Chân Hoàng điện mở ra, không thể thiếu chỗ tốt của ngươi.

Lăng Hàn chỉ cười nói:

– Vậy không bằng, Ngũ trưởng lão giao chìa khóa Hỏa Phu tộc cho ta được chứ? Đến lúc đó, ta đi Chân Hoàng điện trở về, không thể thiếu chỗ tốt của các ngươi.

Khốn kiếp!

Ngũ trưởng lão không nhịn được bật cười, tiểu tử này củi gạo dầu muối đều không ngấm sao?

– Tiểu hữu, ngươi đang ép lão phu động thủ sao?

Hắn bộc lộ uy nghiêm đáng sợ.

– Cuối cùng vẫn lộ cái đuôi hồ ly?

Lăng Hàn cười nói:

– Đến, ta cũng nghĩ lãnh giáo một chút.

Hắn lại ra hiệu, Đại Hắc Cẩu cùng Tiểu Thanh Long lập tức rút lui.

Thực lực của bọn họ quá yếu, không thể giúp Lăng Hàn một tay, ngược lại còn biến thành cản trở.

Ngũ trưởng lão cũng không có ngăn cản, hắn thấy, Lăng Hàn mới là cái đinh trong mắt, những người khác? Ha ha, thực lực quá yếu, duỗi tay là có thể bắt lấy.

– Tiểu hữu, ngươi quá ngông cuồng.

Lão đầu ung dung nói.

– Lão đầu, ngươi đang cậy già lên mặt.

Lăng Hàn đối chọi gay gắt.

Ngũ trưởng lão sững sờ, không nghĩ tới Lăng Hàn không khách khí như thế. Hắn hừ một tiếng, trực tiếp huy động quải trượng quét ngang Lăng Hàn.

Hắn tự mình hiểu lấy mình, thực lực bản thân hắn kém xa Nạp Lan Hỏa Thụ, cho nên, Nạp Lan Hỏa Thụ cũng bị Lăng Hàn đánh bại, hắn tự nhiên không phải là đối thủ của Lăng Hàn.

Nhưng không sao, trong tay hắn có quải trượng chính là pháp khí lục tinh, có thể giúp hắn phát huy ra uy lực chuẩn Giáo Chủ.

Chẳng lẽ như vậy còn không trấn áp được Lăng Hàn sao?

Oanh, quải trượng này phát sáng, sau một kích đã có Hỏa điểu bay ra và oanh kích Lăng Hàn.

Chuẩn Giáo Chủ!

Lăng Hàn kích động, hắn xuất một quyền nghênh đón.

– Muốn chết!

Ngũ trưởng lão nói.

Bành!

Một quyền đánh vào Hỏa điểu, Lăng Hàn cảm thấy nắm đấm có cảm giác bị bỏng, mà lực lượng khổng lồ đánh tới, hắn không thể không lùi lại.

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, sau đó hắn dừng lại.

Mẹ nó, vẫn không thể cản nổi chuẩn Giáo Chủ công kích.

Lăng Hàn nhìn tay phải, trên nắm đấm có một vết cháy, mà lực lượng chấn động làm da và thịt trên cánh tay tê rần.

– Tiểu hữu, vì sao ngu xuẩn mất khôn như thế?

Ngũ trưởng lão giả mù sa mưa nói ra, hắn lại vung quải trượng tấn công Lăng Hàn.

Như đã xuất thủ, hắn sẽ không lưu tình.

Hai người đánh nhau như thế, người chung quanh đều tới xem cuộc chiến, nhưng cũng không dám tiếp cận quá mức, lực lượng chuẩn Giáo Chủ quá mức kinh khủng, nếu bọn họ đụng phải sẽ gặp chuyện không may.

Cho nên xem kịch thì được nhưng không ai muốn tai bay vạ gió.

– Quả nhiên, lại là Lăng Hàn!

– Ta nói ai to gan lớn mật như thế, dám đối kháng lực lượng chuẩn Giáo Chủ, trừ Lăng Hàn gia hỏa này ra, còn ai vào đây?

– Nhưng mà không thể không bội phục gia hỏa này, người nào cũng dám chọc.

Mọi người nghị luận ầm ĩ, cho dù là kẻ thù của Lăng Hàn cũng không thể không sinh ra mấy phần kính ý.

Nhưng Lăng Hàn sẽ quan tâm sao?

Lăng Hàn không nói hai lời, hắn trực tiếp xoay người bỏ chạy.

– Muốn chạy?

Ngũ trưởng lão hừ một tiếng, hắn đã xuất thủ, vậy thì nhất định phải bắt lấy chìa khóa trong tay Lăng Hàn.

Một trốn, một đuổi theo, bọn họ nhanh chóng thoát ra khỏi quảng trường.

Lúc này, chỉ thấy lại có tám lão giả bước ra khỏi cung điện, bọn họ nhìn về phía Lăng Hàn và Ngũ trưởng lão biến mất.

– Lão Ngũ không có vấn đề chứ?

Một lão giả nói.

– Mặc dù thực lực tiểu tử kia rất mạnh nhưng lão Ngũ có Hỏa điểu trượng trong tay, ở chỗ này là vô địch.

Lại một lão giả nói.

– Chúng ta chỉ cần chờ một lúc, lão Ngũ sẽ mang tên tiểu tử kia về.

Lăng Hàn chạy, dường như hắn đang hoảng hốt chạy bừa, hắn tận hướng tiến vào địa hình phức tạp.

Ngũ trưởng lão đuổi theo không bỏ, việc này dính tới Chân Hoàng truyền thừa, hắn sẽ không cho Lăng Hàn thoát thân.

Đuổi theo cực kỳ lâu, hắn phát hiện Lăng Hàn đột nhiên dừng bước, hơn nữa còn xoay người lại.

– Ha ha, biết rõ không có khả năng chạy trốn, muốn liều mạng một lần rồi?

Ngũ trưởng lão cười nói, nhưng hắn cũng không dám chủ quan, dù sao thực lực bản thân cũng không phải rất mạnh, hắn cần phòng bị Lăng Hàn sắp chết phản kích kéo mình xuống nước.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:

– Nơi này không có ai, thuận tiện ra tay.

Nếu như Đại Hắc Cẩu ở đây, hắn tất nhiên biết rõ dụng ý của Lăng Hàn, rõ ràng là Lăng Hàn muốn ẩn giấu thực lực, về sau lại đi hại người.

– Thật không biết ngươi lấy tự tin ở đâu ra.

Ngũ trưởng lão hừ một tiếng, lại vung quải trượng, oanh, một con Hỏa điểu bay tới tấn công Lăng Hàn.

Ông, Hỗn Độn Cực Lôi tháp xuất hiện, nó chìm nổi trên đỉnh đầu của Lăng Hàn.

Bành!

Hỏa điểu đánh tới, bảo tháp chấn động một lúc, chỉ thế mà thôi.

– Cái gì!

Ngũ trưởng lão sợ hãi.

Đây là pháp khí gì, lại có thể gánh được một kích của Hỏa điểu trượng?

– Không phải chỉ có ngươi mới có pháp khí.

Lăng Hàn cười nói:

– Thế nào, pháp khí của ta rất trâu bò đúng không?

Ngũ trưởng lão cau mày, một kích vừa rồi không nói rõ uy năng của Hỗn Độn Cực Lôi tháp, nhưng bảo tháp bạo phát Hỗn Độn khí và lôi đình quấn quanh, hắn có cảm giác áp lực rất lớn.

Phải biết, cho dù là Hỏa điểu trượng cũng không có trâu bò như vậy.

– Đây là pháp khí gì?

Hắn không nhịn được hỏi.

– Cái này sao?

Lăng Hàn dừng một chút, nói:

– Mẫu Kim chế tạo pháp binh, cũng chính là Đế binh tương lai!

Phốc!

Ngũ trưởng lão phun máu ra ngoài, cái gì, Đế binh!

Không không không, đây không phải Đế binh, chỉ là Mẫu Kim chế tạo Mẫu Kim là vật liệu cấp bậc gì? Khó trách lại cho hắn cảm giác uy nghiêm đáng sợ như vậy.

Trong thời gian ngắn, hắn lập tức sinh lòng tham niệm.

Chân Hoàng truyền thừa chỉ là một truyền thuyết, chỉ là các đời truyền miệng nhưng không ai gặp qua, ngược lại Hỏa Phu tộc bọn họ nhiều thế hệ bị vây khốn tại đây cũng không biết nó có thật hay không.

Nhưng pháp khí trước mặt lại là sự thật.

– Cho ta, lão phu có thể tha cho ngươi một mạng.

Ngũ trưởng lão nói.

Lăng Hàn cười ha ha:

– Ngươi cho rằng ta ngốc? Cho ngươi, sau đó ngươi lại trở tay giết ta? Ha ha, ngươi cho rằng ta vận dụng Đế binh là cầu xin ngươi tha thứ? Sai, ta chỉ không muốn có người biết ta có Đế binh mà thôi.

Chỉ cần có người khác nhìn thấy sẽ lộ ra ngoài việc Cửu Sơn Thánh Nhân không có Đế binh, cho dù là Cửu Sơn Thánh Nhân, thậm chí Cửu Dương Thánh Địa cũng sẽ lâm vào hiểm cảnh.

Cho nên, Lăng Hàn đã muốn vận dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp, nhất định không thể sử dụng trước mặt đám người, hơn nữa, nếu đã vận dụng thì phải giết người.

– Đến chiến!

Lăng Hàn điều khiển Chuẩn Đế binh tấn công Ngũ trưởng lão.