Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4915: Thiên Kiêu Mạnh Nhất Loạn Chiến




Cái gì!

Phong Diệu Lăng, Hà La giật mình, mà Dương Dịch Hoàn nhe răng, không nghĩ tới trừ Lăng Hàn ra, lại xuất hiện hai yêu nghiệt nắm giữ con đường của mình.

Trời ạ, tại sao bọn họ lại xuất thế ở thời đại này?

Có ai nghĩ tới, cấp Giáo Chủ đã sớm nắm giữ võ đạo của bản thân, hơn nữa không chỉ một mình Lăng Hàn, còn có Thủy Nhất, còn có Vạn Đạo.

Lăng Hàn cười một tiếng, sát khí xung kích phát động tấn công hai người này.

Ông, hắn lập tức phát hiện, Dương Dịch Hoàn không chịu sát khí xung kích ảnh hưởng, hắn có bí bảo chống cự công kích như vậy, mà Thủy Nhất cùng Vạn Đạo, đều vận dụng thần thức đối kháng.

Một đấu một, khẳng định là thần niệm của Lăng Hàn mạnh hơn, nhưng hắn nhất tâm tam dụng, muốn đồng thời oanh kích ba người, uy lực của sát khí xung kích sẽ nhỏ đi một chút, Thủy Nhất cùng Vạn Đạo khó khăn lắm mới có thể hóa giải.

Kể từ đó, ba người đều hiểu ngầm lẫn nhau.

Chỉ sợ đối phương có lai lịch như mình.

Muốn tu ra thần thông như sát khí xung kích, như vậy vào Phàm thể phải lợi dụng vị diện trong người đột phá, mà trừ bá chủ Nguyên thế giới, có ai làm được?

Quả nhiên!

Lăng Hàn đạt được chứng minh, Thủy Nhất cùng Vạn Đạo cũng là bá chủ Nguyên thế giới.

Ân, sau khi đánh xong, hắn có thể trao đổi Hủy Diệt linh đồ với bọn họ.

Bốn người đại chiến.

Mặc dù Thủy Nhất cùnvàg Vạn Đạo đều là đi ra con đường của mình, nhưng rõ ràng vừa mới cất bước, còn lâu mới có thể so sánh với Lăng Hàn.

Bọn họ chỉ mới đi năm sáu bước, Lăng Hàn đã đi hơn trăm bước.

Bởi vậy, mặc dù là đánh ba, nhưng Lăng Hàn vẫn không lâm vào hạ phong.

– Ha ha, ta cũng tới tham gia náo nhiệt!

Hà La cười lớn, hắn gia nhập chiến đoàn.

Chiến ý của hắn ngập trời, thời đại này lại có ba người đi ra con đường võ đạo của bản thân, từ đó hắn cảm thấy áp lực cực lớn và kích thích, hắn muốn đánh một trận thật oanh liệt, nói không chừng có thể đạt được đốn ngộ.

Phong Diệu Lăng, Đinh Thụ, Phá Thiên cũng gia nhập chiến đấu, làm cho ba “lão thiên tài” Dương Dịch Hoàn khiếp sợ là, hai người Đinh Thụ, Phá Thiên cũng nắm giữ con đường võ đạo của bản thân.

Mẹ nó!

Bọn họ khiếp sợ tới cực điểm, tại sao có tới năm tên thiên tài như thế?

Ngay từ đầu là bảy đánh một, nhưng đánh nhau lại biến thành hỗn chiến.

Bọn họ đều là thiên tài đỉnh cấp, không ai chịu phục người nào, hơn nữa bảy đánh một không gian có hạn, khó tránh khỏi sẽ va chạm lẫn nhau, đụng chạm đụng chạm, khó tránh khỏi sẽ va chạm ra chiến hỏa.

Tràng diện càng hỗn loạn, hiện tại mỗi người đều xem đối phương là địch, chiến lực bộc phát hoàn toàn, căn bản không có cố kỵ.

Hả?

Bọn họ đều có thể nói là cường giả đỉnh cấp trong Giáo Chủ, bọn họ mẫn cảm phát hiện, Huyền Mặc thạch phát ra khí tức đang yếu bớt.

Có thể hái thuốc!

Trước đó này khí tức tràn đầy sát cơ, bọn họ không dám tới gần, nếu không sẽ bị gọt chết nhưng bây giờ khí tức yếu bớt, nói rõ thời cơ đã thành thục, có thể ngắt lấy Thiết Mặc hoa.

Oanh! Oanh! Oanh!

Bọn họ chiến đấu càng thêm kịch liệt, mỗi người đều thi triển tất cả tài năng.

Đúng là có người mạnh hơn, không có biện pháp, mọi người cảnh giới không có khả năng giống nhau như đúc, nhưng mặc cho ngươi mạnh hơn, bị hai ba người vây công nhắm vào cũng không có biện pháp.

Cho nên, mỗi người đều kiềm chế, không có khả năng phá vây, cũng khó có thể ngắt lấy gốc tiên dược kia.

Đánh tới lúc này, mỗi người đều đánh ra lửa giận.

Bọn họ đều là thiên kiêu mạnh nhất thời đại, lần nào cũng tràn ngập lòng tin vào mình, đều cho rằng mình lực áp quần hùng, trổ hết tài năng, bởi vậy, bọn họ cũng ước định với nhau.

Thiết Mặc hoa có giá trị kinh người, nhưng không có bảo vật như vậy, bọn họ cũng có thể liên tiếp tiến lên, nhưng bây giờ có thể lực áp quần hùng, đó là cảm giác thành tựu khó có thể hình dung.

Theo bọn họ nghĩ, đây là lần diễn thử tranh đoạt Đế vị, tương lai, tám người bọn họ sẽ là người cạnh tranh mạnh nhất trên con đường thành Đế.

Cho nên, bọn họ đều không chịu thua, đều muốn giết ra khỏi trùng vây.

Bát tiên quá hải, các lộ hiển thần thông.

Sau khi đánh nhau, Đinh Thụ, Phá Thiên đều vận dụng năng lượng hủy diệt, nhưng Thủy Nhất cùng Vạn Đạo lại không có, từ đó Lăng Hàn hoài nghi, mặc dù bọn họ là bá chủ Nguyên thế giới nhưng không thu hoạch được Hủy Diệt linh đồ.

Cũng đã đủ rồi.

Lăng Hàn không hề ham chiến, hắn thét dài một tiếng và cường thế phá vây.

Hắn vận chuyển Phượng Dực Thiên Tường, hắn tiến lên cực nhanh, hỏa diễm cuồn cuộn ép đám người chung quanh lui ra sau, hơn nữa còn tạm tránh mũi nhọn.

Môn thân pháp này chính là Đế thuật, nắm giữ lực công kích siêu cường, thuộc về bí thuật mạnh nhất của Chân Hoàng, làm sao có thể không lợi hại?

Hơn nữa, nhanh.

Xèo, Lăng Hàn hóa thành hỏa diễm lướt đi.

Bảy người Dương Dịch Hoàn đều hét lớn một tiếng, sau đó ra sức đuổi theo Lăng Hàn, mỗi người đều đánh ra kỹ pháp mạnh nhất, tất cả đều muốn ngăn cản Lăng Hàn.

Thiết Mặc hoa là việc nhỏ, nhưng ai có thể trổ hết tài năng hái được tiên dược sẽ nắm được đại nghĩa.

Thế nhưng mà so tốc độ, có thân pháp nào sánh bằng Phượng Dực Thiên Tường?

Lăng Hàn một ngựa tuyệt trần lao lên đỉnh tảng đá.

Hiện tại tảng đá phát ra khí tức yếu đi rất nhiều, nhưng nó vẫn có lực sát thương rất mạnh và hóa thành tia sáng thực chất, nó giống như con nhím gai đang dựng gai, hơn nữa không phải đứng im bất động, mà là tùy thời biến hóa.

Lăng Hàn nhất định phải xông vào, nhưng nếu bị tia sáng cắt trúng, hắn có hối hận cũng không kịp.

Bảy người Dương Dịch Hoàn cũng giống như thế, vừa đuổi theo vừa tránh né tia sáng.

Đến cuối cùng, vẫn là tốc độ của Lăng Hàn nhanh nhất, hắn tung người nhảy lên tảng đá lớn, đang muốn đưa tay ngắt lấy, đột nhiên lại có một bàn tay bắt lấy Thiết Mặc hoa.

Hả?

Cũng không phải bảy người bọn họ, mà là có người thừa dịp loạn xuất thủ.

Lăng Hàn trực tiếp vận chuyển năng lượng hủy diệt, một quyền hoành kích.

Oanh, tay của đối phương cũng sinh ra năng lượng màu đen, cũng giống Lăng Hàn như đúc.

Bành!

Lăng Hàn và người này va chạm với nhau, hắn cảm thấy lực phản chấn khổng lồ làm cánh tay tê dại.

Nhưng đối phương cũng không có tốt hơn chỗ nào, cũng nhe răng nhếch miệng.

Lăng Hàn không có thời gian để lãng phí, hắn vận dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp bao phủ đỉnh đầu và vươn tay.

Đối phương chặn đường, nhưng công kích đánh vào Hỗn Độn Cực Lôi tháp nên vô công.

Lăng Hàn nhân cơ hội hái Thiết Mặc hoa, hắn trực tiếp thu vào bên trong Hỗn Độn Cực Lôi tháp, sau đó hắn rút lui và thoát ra khỏi tảng đá.

Thấy Thiết Mặc hoa đã bị Lăng Hàn hái đi, mấy người Dương Dịch Hoàn cũng ngừng công kích, tất cả đều nhìn về kẻ vừa xuất hiện.

Đó chính là một nữ tử!

Nàng dáng người thon gầy, vòng eo nhỏ nhắn, thân mang váy dài bó sát người, cũng khắc họa đường cong uyển chuyển của bản thân.

Thiên tiên tuyệt sắc!

Vào lúc nhìn rõ dung mạo của nàng, mỗi người đều nói thầm trong lòng, nhưng mà nữ tử này không có yếu đuối, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ có đường cong rõ ràng, khí khái hào hùng nội liễm, càng có bá khí khó nói thành lời, nàng có phong thái Nữ Đế.

Nàng nhìn về phía Lăng Hàn, trong mắt mang theo kinh ngạc, dường như đang kỳ quái Lăng Hàn có thể vận dụng năng lượng hủy diệt.