Thần Đạo Đan Tôn

Chương 648: Thanh Hòa Điện




Lôi Trì này chu vi ít nhất mười trượng, một đầu khác là một hang núi, cửa động sập nửa bên, có loại cảm giác rất rách rưới.

Lôi Trì mãnh liệt, Thần Lôi lăn lộn đáng sợ, khí tượng kinh người.

Bốn phía có rất nhiều người quan sát, có mấy người còn muốn xông lên, tiến vào trong hang núi kia, nhưng thử một hồi liền từ bỏ, bị lôi điện nổ đến thương tích đầy người, dáng dấp cực thảm.

Lăng Hàn nhìn một lúc, mới nói:

- Uy lực của Lôi Trì này sợ là tới cấp bậc Hoá Thần Cảnh.

Hiện tại tuy thế hệ trẻ tuổi đi cực mãnh, nhưng ngay cả Tiểu Đao Vương, Lãng Nhai Thiên có thể đưa về đời thanh niên trai tráng cũng chưa bước vào Hoá Thần Cảnh, thì huống chi là những người khác?

Có điều, cảnh giới chưa đạt tới cũng không quan hệ, có thể dùng bảo vật đền bù, Lăng Hàn thấy có người lấy ra một cái tán, đẩy lên, tiến vào trong Lôi Trì, Lôi Điện oanh kích, cái tán này tỏa ra hào quang dịu dàng, đã biến thành một tấm chắn, cản lại tất cả lôi đình.

Đó là một nữ tử, mỹ lệ làm rung động lòng người, thân hình thướt tha, đạp lên Lôi ba, nàng phiêu dật như tiên, làm say lòng người.

- Văn Nhân Thiên Thiên của Nghiễm Dương Tông!

- Cái gì, chưa từng nghe nói nha!

- Ha ha, Văn Nhân tiên tử rất biết điều, nhưng thiên phú kinh người, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, người cũng đẹp như thiên tiên, không thua kém minh châu của Vương gia, Hồ gia a.

- Thực lực mạnh hay không còn không biết, có điều vóc người rất đẹp đẽ.

- Khà khà, đẹp đẽ ngươi có thể lên sao! Văn Nhân tiên tử đã lên tiếng, chỉ cần đánh nhau cùng cấp, hoặc cùng tuổi chiến một trận, nam nhân có thể đánh bại nàng thì có tư cách làm vị hôn phu tương lai của nàng!

- Thật sự?

- Đương nhiên là thật, chỉ có điều, người ta cũng không nói ngươi thắng liền nhất định có thể cưới, chỉ là có một tư cách mà thôi.

Dù như vậy, cũng làm cho rất nhiều người nóng lòng muốn thử, Văn Nhân Thiên Thiên này thật là đẹp đến làm người run sợ, vừa nhắm mắt, tất cả đều là vẻ thướt tha của đối phương, hình ảnh đạp sóng Lôi Trì tuyệt mỹ mà lại phiêu dật, căn bản lau không đi.

- Ta khuyên các ngươi vẫn hết hy vọng đi, Văn Nhân tiên tử đã bị Cổ Minh coi trọng, trừ khi các ngươi cho rằng có thể đánh với Cổ Minh, bằng không thì tránh xa một chút.

- Cổ Minh!

Nghe được danh tự này, rất nhiều người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, đây là một thiên tài thu được tư cách vào thẳng Bổ Thiên Học Viện, gần hai năm nay thanh danh đại chấn, trước vẫn ở trong Man Hoang khổ tu, vật lộn với yêu thú không hiện thế.

Chính vì như thế, sát tính của Cổ Minh rất lớn, ra tay tàn nhẫn chưa hề biết hạ thủ lưu tình, trở về hai năm, trong tay hắn không biết chết bao nhiêu thiên tài, có chút càng là đệ tử của đại gia tộc, thế lực lớn, nhưng hắn vẫn bình an vô sự.

Không gì khác, Cổ Minh chính là đệ tử của Địa Long Tông!

Một trong năm tông môn thượng cổ, môn nhân đệ tử đi ra ai dám động? Lại nói, Cổ Minh ở trong quyết đấu một chọi một giết người, có thể nói là công bằng, thế lực nào dám đánh giết hắn?

Đây chính là chỗ tốt khi có bối cảnh lớn, bằng không người giết chóc vô kỵ như Cổ Minh, sớm đã bị thế hệ trước lén lút làm thịt nhiều lần.

Tất cả mọi người không dám mở miệng nói bậy, Cổ Minh này một lời không hợp sẽ giết người, hoàn toàn không hề e dè, nếu như biết bọn họ ở sau lưng ý dâm Văn Nhân Thiên Thiên, nói không chắc sẽ truy sát bọn họ.

Sát thần này không trêu chọc nổi.

Lăng Hàn cười nhạt nói:

- Xem ra, đã có mấy người đi vào.

- Thiên Vân Tử Lôi ở trong động, Lôi Trì này chỉ là một ít sức mạnh dật lan ra.

Con thỏ biểu thị đồng ý.

- Đi thôi!

Hổ Nữu nắm tay Lăng Hàn, đi vào trong Lôi Trì trong, không để ý chút nào.

Lăng Hàn đi ra, nhưng đã vận chuyển Lôi Động Cửu Thiên, trên người tản ra ánh chớp, hắn không thể đối kháng lôi đình cấp bậc Hoá Thần Cảnh, nhưng những lôi đình này cũng không phải là công kích do ai đánh ra, hắn lấy Lôi chế Lôi, chỉ cầu bình yên vượt qua là được, độ khó sẽ giảm rất nhiều.

Nhưng ngoài ý muốn chính là, thân thể của Hổ Nữu lại hóa thành động không đáy, thời điểm lôi đình trảm tới bị nàng ung dung hấp thu, để Lăng Hàn trừng mắt như hạt châu.

Đây chính là lôi đình cấp bậc Hoá Thần Cảnh a, đừng nói Lăng Hàn, ngay cả Tiểu Đao Vương đến cũng phải nơm nớp lo sợ, nhưng Hổ Nữu ngược lại tốt, ai đến cũng không cự tuyệt, thu sạch sẽ. Con thỏ thấy thế, liền vội vã nhảy lại.

Ở phía sau Hổ Nữu, Lôi Trì xuất hiện một lối nhỏ, thật giống như bị đại năng chém ra một khu vực an toàn, nhưng theo Hổ Nữu rời xa, con đường này nhanh chóng bị lôi đình nhấn chìm, một lần nữa hóa thành Lôi Trì hoàn chỉnh.

Bốn phía, tất cả mọi người không thể tin tưởng, nhưng ánh mắt của bọn họ đều chăm chú lên người Lăng Hàn, tự nhiên cho rằng động tác như thế là Lăng Hàn làm ra, ai sẽ đi hoài nghi một tiểu cô nương chỉ bảy tám tuổi, hay một con đại bạch thỏ chứ?

Ở dưới Hổ Nữu dẫn dắt, Lăng Hàn vượt qua Lôi Trì rất nhanh, đi tới lối vào của sơn động.

- Còn chưa ăn no!

Hổ Nữu chưa hết thòm thèm, quay đầu lại nhìn Lôi Trì một chút.

Lăng Hàn cười nói:

- Vậy ngươi có thể đi hấp thu một chút.

- Được rồi, vẫn là trước tiên giúp Lăng Hàn của Nữu tìm Thiên Vân Tử Lôi đã!

Hổ Nữu rất hiểu chuyện nói.

Nha đầu này thực sự là càng ngày càng khiến người ta yêu thích.

- Hì hì, Nữu ngoan như thế, sau này Lăng Hàn nhất định phải cưới Nữu!

Tiểu nha đầu lập tức cò kè mặc cả.

Hai người đi vào sơn động, con thỏ không có nhân quyền theo ở phía sau, bởi vì chỉ cần nó đi song song sẽ bị Hổ Nữu cắn, nói nó vướng bận, để Thỏ Gia chỉ có thể ngoan ngoãn theo ở phía sau, trong lòng khó chịu, nó tốt xấu gì cũng là cường giả Linh Anh Cảnh, tại sao phải đi theo phía sau một tiểu tử Nhân loại Sinh Hoa Cảnh chứ?

Lối vào sơn động không lớn, hơn nữa rách rưới, nhưng đi vào bên trong một lúc, lại rộng rãi sáng sủa, hơn nữa càng thâm nhập không gian lại càng lớn.

- Ồ, xem này!

Ánh mắt của Lăng Hàn đảo qua, thân hình nhảy tới, chỉ thấy phía trước có một phế tích, đây đã từng là một kiến trúc, nhưng hiện tại chỉ còn một nền tảng, bốn phía có vách tường rách nát, cũng không biết là sự tình bao nhiêu năm trước.

- Thanh Hòa Điện sao?

Lăng Hàn lẩm bẩm nói.

Hắn nhìn bốn phía một vòng, lại thật để hắn tìm được một tấm biển tổn hại, nhưng chỉ còn một chữ: Hòa.

Nhất định là Thanh Hòa Điện!

Lăng Hàn hoàn toàn có thể kết luận, đây chính là Thanh Hòa Điện mà Tử Tuyết Tiên nói, lôi đình này, di chỉ này, chữ Hòa này, trong thiên hạ không có sự tình trùng hợp như thế.

Hàng vạn năm trôi qua, quả nhiên có biến hóa lớn.

Lăng Hàn không khỏi cảm khái, nếu không phải trước đó phát sinh địa chấn, lại có Lôi Linh sắp sửa xuất thế, hắn có thể phát hiện nơi này sao?

Ngọn núi này rất lớn, bên trong cơ bản bị đào rỗng, bởi vậy không gian vô cùng lớn, toà Thanh Hòa Điện này không xây ở tận cùng của sơn động, phía sau còn có không gian rất lớn.

Lăng Hàn chần chờ, Tử Tuyết Tiên lưu lại đồ vật đến tột cùng là ở trong Thanh Hòa Điện, hay là ở nơi sâu xa của sơn động?

Bởi vì Tử Tuyết Tiên nhắn lại chỉ có sáu chữ Thương Mang Sơn, Thanh Hòa Điện, mà không nói rõ tỉ mỉ.

Lăng Hàn suy nghĩ hồi lâu, quyết định trước tiên tìm kiếm ở trong di chỉ của Thanh Hòa Điện.

---------------