Thần Đạo Đan Tôn

Chương 666: Thu phục




Keng!

Cánh tay của Lăng Hàn va chạm với bảo kiếm, rõ ràng không nhìn thấy nguyên lực gợn sóng, nhưng lại bùng lên đốm lửa liên tiếp, thật giống như kim loại vậy.

Lúc này Nguyên Thừa Hòa há hốc mồm, ngươi là quái thai sao, lại có thể lấy thân thể chống đỡ Linh khí cấp bảy.

- Sao cơ thể của ngươi cứng rắn như thế.

Hắn kinh hô.

- Không trâu bò một chút, sao làm lão đại của ngươi?

Lăng Hàn cười nói.

- Ngươi thật biết thổi.

Nguyên Thừa Hòa hừ lạnh.

- Ta thừa nhận cơ thể ngươi cực kỳ cứng rắn, nhưng chỉ như vậy mà thôi, muốn đánh bại ta, chỉ dựa vào cái này là không đủ!

Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:

- Ngươi quá nhiều lời, sau này phải sừa, ta thích người làm nhiều hơn nói.

- Nằm mơ!

Nguyên Thừa Hòa quát to, vung trường kiếm lên.

- Thất Kiếm Hạ Âm Sơn thức thứ hai, Quần Quỷ Xuất Động!

Xèo xèo xèo, kiếm ảnh như sao, từng con ác quỷ bỗng dưng hiện lên, nhào tới Lăng Hàn.

- Há, còn có tác dụng mê loạn thần thức?

Lăng Hàn khẽ hừ một tiếng, xem cánh tay như trường kiếm chém, Kiếm Mang dật động, không gì không xuyên thủng.

Hắn tu thành Kim Cương thể, thể phách cao hơn trân kim một cấp, chuyện này ý nghĩa cánh tay của hắn không khác bảo kiếm do trân kim cấp tám chế tạo, mà tay là một bộ phận của hắn, mạch văn tự nhiên đan dệt trong máu thịt, này so với Linh khí còn hơn Linh khí.

Vù, một "Kiếm" xuất ra, uy năng kinh thiên.

Oành!

Nguyên Thừa Hòa bị chém bay ra ngoài, cả người run run, đó là vì Lăng Hàn dùng Lôi Động Cửu Thiên, để hắn tê rần.

- Như thế nào, phục chưa?

Lăng Hàn cười nói.

Nguyên Thừa Hòa đã có một nửa phục rồi, đối phương tuyệt đối là cao thủ kiếm thuật, Kiếm Mang này có thể chứng minh. Người ta lấy cánh tay làm kiếm, có thể phá giải tuyệt chiêu của hắn, thực lực hiển nhiên trên hắn.

Nhưng hắn vẫn không cam lòng chịu thua, vùi đầu khổ tu nhiều năm như vậy, không phải là vì nhận một đại ca a.

- Ta không phục!

Nguyên Thừa Hòa nghểnh cổ nói, trường kiếm lại lên cao.

- Thất Kiếm Hạ Âm Sơn thức thứ ba, Âm Sơn Tỏa Quỷ!

Lăng Hàn cười ha ha, thân hình lấp lóe, đã hóa thành ánh chớp, qua lại ở trong kiếm khí, đi thẳng tới trước người đối phương, một chiêu kiếm đâm về mệnh môn của Nguyên Thừa Hòa.

Nguyên Thừa Hòa tái mặt, không chỉ Hổ Nữu biết chiêu này, Lăng Hàn cũng biết a!

Oành!

Tay phải của Lăng Hàn ngưng thành quyền, đánh lên mặt Nguyên Thừa Hòa, sức mạnh to lớn dâng trào, nhất thời chấn đối phương bay ra ngoài.

Đùng, Nguyên Thừa Hòa té xuống đất, rơi chặt chẽ vững vàng. Hắn không có thể phách quá mạnh mẽ, vừa nãy lại không cách nào vận chuyển nguyên lực hộ thân, nhất thời đau đến hắn rên hừ hừ.

- Phục chưa?

Lăng Hàn cười nói.

- Không… không phục!

Nguyên Thừa Hòa nhắm mắt nói.

- Vừa vặn, chỉ sợ ngươi chịu thua quá sớm, ta đánh không đã ghiền!

Lăng Hàn cười ha ha, xông lên cướp công.

Oành oành oành… hiện tại Nguyên Thừa Hòa ngay cả kiếm cũng ra không được, bị Lăng Hàn đánh no đòn.

Tất cả mọi người thầm kêu xui xẻo thay hắn, vận may của tên này thực kém đến cực hạn, đầu tiên là bị Hổ Nữu chà đạp, tiếp theo lại bị Lăng Hàn chà đạp, đều hoàn toàn không có sức chống đỡ a.

Không phải Nguyên Thừa Hòa không mạnh, ngược lại, hắn rất mạnh, trong thế hệ tuổi trẻ phỏng chừng có thể xung kích mười vị trí đầu, mà là Lăng Hàn và Hổ Nữu quá mạnh mẽ, mạnh vượt qua cực hạn của thế hệ trẻ tuổi.

Muốn áp chế Lăng Hàn và Hổ Nữu, làm sao cũng phải cao hơn bọn họ một đời nửa đời, tỷ như đám thiên tài Tiểu Đao Vương, Lang Nhai Thiên,… bằng không cùng tuổi, hẳn không người là đối thủ của Lăng Hàn.

Hổ Nữu càng không cần phải nói, tuyệt đại bộ phận người ở thời điểm tám tuổi là ngay cả linh căn cũng chưa thức tỉnh, còn đánh thế nào?

- Ta… ta phục rồi!

Sau khi bị đánh thảm, Nguyên Thừa Hòa cuối cùng vác không được, chịu thua.

Này là bởi vì trước đã ước định, bằng không hắn thà chết chứ không chịu khuất phục.

Lăng Hàn khẽ mỉm cười, tiện tay ném ra mấy bình đan dược nói:

- Bình hồng là chữa thương, bình lam có thể khôi phục nguyên lực trong nháy mắt, bình tím là dùng phụ trợ tu luyện, có thể làm cho tốc độ chuyển hóa linh khí của ngươi tăng lên một thành.

Đừng nói Nguyên Thừa Hòa giật nảy cả mình, ngay cả những người khác cũng chấn động đến mức tê cả da đầu.

Chữa thương, hội phục nguyên lực thì quên đi, nhưng "tốc độ chuyển hóa linh khí tăng lên một thành", đây thực là quá kinh người. Đối với người bình thường mà nói, bất kể là tích lũy nguyên lực hay lĩnh ngộ võ đạo đều rất chậm, cần hai bút cùng vẽ.

Nhưng đối với thiên tài mà nói, lĩnh ngộ võ đạo sẽ tương đối dễ dàng, bởi vậy hạn chế to lớn nhất là tích lũy nguyên lực.

Này tương đương với tăng lên một thành tốc độ tu luyện a, quá quý giá!

Nguyên Thừa Hòa kích động, hắn bị ép bái Lăng Hàn làm lão đại, kỳ thực trong lòng rất khó chịu, nhưng hiện tại, vẻ khó chịu kia lại bắt đầu tan rã.

Có lão đại như vậy cũng không tệ a, ra tay thật hào phóng!

Lăng Hàn mỉm cười, thu phục người không ngoài ân uy tịnh thi, trước ra uy, hiện tại đến phiên ân, không tin thu không phục tên này.

- Tạ ơn lão đại.

Nguyên Thừa Hòa thấp giọng nói, có chút đỏ mặt, hắn chưa từng kêu người khác là lão đại a.

- Sau này gọi ta Hàn thiếu là được.

Lăng Hàn nói.

- Lão đại gì đó thì quên đi, chúng ta không phải bang phái, như vậy sẽ thân mật hơn.

- Vâng, Hàn thiếu.

Nguyên Thừa Hòa biết nghe lời phải, bởi vì Hổ Nữu đang dùng ánh mắt hung thần ác sát theo dõi hắn, hiển nhiên hắn dám nói không, tiểu nha đầu sẽ tàn nhẫn đánh hắn.

- Được rồi, ngươi đi đi, có việc ta sẽ gọi ngươi.

Lăng Hàn phất phất tay.

Nguyên Thừa Hòa đại hỉ, hắn vốn tưởng rằng Lăng Hàn sẽ sai đến sai đi, tỷ như để hắn cướp đoạt kỳ thạch,... Nhận lão đại này thật giống như không thiệt thòi nha, ngươi xem, tuy hắn bị đánh một trận, nhưng được rất nhiều đan dược bổ sung, luận trình độ quý giá tuyệt đối vượt qua trận đòn này, đánh thêm mấy lần nữa cũng được.

Hắn chỉ lo Lăng Hàn đổi ý, vội quay đầu rời đi.

- Hàn thiếu, Hàn thiếu, ta cũng bái ngươi làm lão đại, ngươi thưởng ta chút đan dược đi.

Lý Phong Vũ mặt dày nói.

- Nếu không, ngươi làm em rể của ta được không?

- Ca…

Lý Tư Tiên tàn nhẫn nhe răng, sao đại ca này luôn muốn bán mình đi nhỉ?

Lăng Hàn suy nghĩ một chút, mới nói:

- Được, thu ngươi làm tiểu đệ.

Tuy thực lực của Lý Đại Chủy không ra sao, nhưng kỳ thực miệng rộng cũng rất có đất dụng võ, sau này Lăng Hàn muốn lôi kéo thiên kiêu khắp nơi, sẽ cần một tuyên truyền viên như vậy.

- Được rồi, em rể!

Lý Phong Vũ thuận miệng nói.

Lăng Hàn không nói gì:

- Ngươi không sợ một ngày kia thật có người may miệng của ngươi?

- Khà khà, Hàn thiếu! Hàn thiếu!

Lý Phong Vũ không dám nói hưu nói vượn nữa, bởi vì không chỉ Lăng Hàn lộ ra vẻ không vui, Hổ Nữu và Chư Toàn Nhi đều lộ ra vẻ giận dữ, hắn sắp đắc tội ba người rồi, chịu không nổi a.

- Tiếp tục… Ồ!

Lăng Hàn đang muốn để mọi người tiếp tục tiến lên, nhưng bỗng nhiên cảm thấy dưới chân lay động, đại địa phát sinh rên rỉ, một vết nứt cực kỳ đáng sợ đang từ xa xa lan tràn tới, vô cùng nhanh.

Xèo xèo xèo… mọi người vội vã bay lên, sương mù đang cấp tốc tản đi, toàn bộ thung lũng xuất hiện vết nứt giống như mạng nhện.

- Địa chấn?

Tất cả mọi người kinh ngạc thốt lên.

Lăng Hàn nhìn phương xa, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ:

- Không phải địa chấn, có một tên to xác muốn đi ra!

---------------