Thần Đầu Bếp Thân Yêu Của Em

Chương 3-3




Mấy ngày sau, vào giờ cơm tối.

“Ông chủ, chị Giang lại tới.” Hoàng Như Như ghé vào cửa phòng bếp khẽ gọi, “Hôm nay gọi món trứng ốp la.”

“Trứng ốp la?” Hàn Đống vừa nghe được liền nhíu mày, kỳ quái hỏi lại.

“Đúng vậy, chính là trứng ốp la, một quả, không cần sốt.

Trịnh Lâm Thiên bĩu môi: “Chắc giảm cân?”

Hoàng Như Như bổ sung: “À, còn nữa, chị Giang muốn đích thân ông chủ làm.”

Hàn Đống tay đang cầm đậu phụ khô dừng lại, gật đầu tỏ vẻ mình biết rồi.

Trịnh Lâm Thiên bên cạnh lẩm bẩm, có phải Giang Mi Ảnh có thành kiến với cậu không, tài nấu nướng của cậu cũng rất tốt mà.

Nhận thức của Hàn Đống đối với Giang Mi Ảnh rất phức tạp.

Hàn Đống vẫn không thể quên được biểu cảm khi uống canh gừng của cô ngày đó. Từ trước đến nay, anh chưa từng thấy được nụ cười với ý nghĩa phức tạp như thế. Anh không giải nghĩa được, nên càng thêm chú ý đến.

Chính bởi vì khi cô xin lỗi anh vì chuyện chương trình, thái độ cũng không chân thành, giống như đang căng da đầu không trâu bắt chó đi cày. Hàn Đống không khỏi suy nghĩ, có phải thái độ của chính cô cũng giống như lúc cô biên tập video, nghĩ anh quá hà khắc với Trịnh Lâm Thiên, có chủ nghĩa hoàn hảo quá mức đối với nấu ăn, ẩm thực, nên lúc tới xin lỗi cũng không phải là lời xin lỗi từ đáy lòng.

Càng tôn trọng thức ăn, sẽ càng hiểu được lý do anh yêu cầu nghiêm khắc về phương diện này.

Nói cách khác, có phải Giang Mi Ảnh không kính trọng đồ ăn không.

Hàn Đống đứng ở cửa phòng bếp, quan sát Giang Mi Ảnh, chân mày dần chau lại.

Cô gái nhỏ này tóc ngắn ngang tai, bộ dáng tầm hai hai hai ba tuổi, đại khái hướng nội tương đối sợ người lạ, ngồi trong quán ăn, bộ dáng làm việc gì cũng cẩn thận. Cô mặc bộ quần áo thể thao thoải mái thông thường, xương quai xanh nhô ra rõ ràng, có thể thấy được cực kỳ gầy ốm. Mặt cô rất nhỏ, sắc mặt tái nhợt, không có chút hồng hào, nhưng đôi mắt lại rất sống động, mắt đào hoa, khóe mắt hơi xếch lên, rất xinh đẹp.

Giờ phút này, vẻ mặt cô căng thẳng nhìn chằm chằm cái đĩa trước mắt, dùng chiếc đũa chọc chọc trứng ốp, sau đó nhẹ nhàng khoét một góc nhỏ, lúc nhìn thấy lòng đào chảy ra, ánh mắt cô sáng lên. Trong ánh mắt tràn ngập vui sướng, khiến cho người xem cũng bị lây nhiễm, tâm trạng tốt lên theo.

Ở nhà hàng chính của Phường Tam Vị, anh đã từng gặp nhiều thực khách coi đồ ăn ngon như báu vật. Nhưng đó đều là những ông già ham ăn, cực kỳ coi trọng cơ hội thưởng thức các nguyên liệu nấu ăn nào đó một năm chỉ có một lần, bởi vậy nên sắc mặt nghiêm nghị, nhưng trong ánh mắt tràn ngập sự thèm thuồng.

Còn trong ánh mắt cô gái nhỏ này, tuy rằng có vui sướng, nhưng loại vui sướng này lại rất phức tạp, giống như sự ngây ngất khi trận mưa kéo đến sau hạn hán kéo dài, trong bình tĩnh lộ ra sự ngạc nhiên.

Cô đánh giá quả trứng ốp, như là quan sát thành phần cấu tạo dưới kính hiển vi, kiểm tra tỉ mỉ, sau đó mới cẩn thận xắn một góc.

Một miếng kia đại khái to không bằng móng tay cái. Hàn Đống chỉ nhìn thấy người cô sững lại, khóe miệng cong lên, dường như rất cảm động.

Hàn Đống nhìn cô, chậm rãi ăn một nửa quả trứng ốp, sau đó đột nhiên dừng lại, cô không hề động đũa nữa.

Chỉ gọi có một quả trứng ốp mà còn để lại một nửa? Quá là lãng phí.

Trong lòng Hàn Đống có chút bực. Đây có lẽ là chứng rối loạn cưỡng chế của anh, anh luôn thấy khó chịu khi nhìn thấy người khác lãng phí thức ăn, hiện tại nhìn Giang Mi Ảnh càng không hài lòng.

Anh hít sâu một hơi, nhíu chặt mày, quay đầu vào phòng bếp.

Trịnh Lâm Thiên vừa ngẩng đầu lên liền thấy sư phụ mình mặt mày không vui. Cứ cho là biểu cảm của Hàn Đống vẫn bình tĩnh như thường, nhưng đã là thầy trò ba năm, cậu liếc mắt một cái đã phát hiện ra Hàn Đống không vui.

“Làm sao vậy sư phụ, sao buồn bực vậy?”

Hàn Đống lắc đầu, hờn dỗi một hồi lâu không nói chuyện.

Đến khi Trịnh Lâm Thiên cho rằng Hàn Đống sẽ không trả lời, cậu bỗng nhiên nghe thấy Hàn Đống nói: “Con gái thích ăn lại không lãng phí lương thực thật tốt.”

Trịnh Lâm Thiên ngây người, do dự hỏi: “Sư phụ… Anh đang nói… Chị Miêu à?”

“…” Đột nhiên nhắc tới Miêu Miểu, tâm tình Hàn Đống lại trùng xuống, anh nhẹ nhàng lườm Trịnh Lâm Thiên, không nói lời nào, nhưng sức nặng trong ánh mắt kia làm Trịnh Lâm Thiên có chút run rẩy.

Trịnh Lâm Thiên vội vàng chuyển sự chú ý của Hàn Đống đi: “Sư phụ, khi nào chúng ta mở chi nhánh?”

“Khi nào có tiền.” Hàn Đống trả lời.

Lúc rời thủ đô, mọi thẻ ngân hàng của anh đều bị đóng băng, đến năm ngoái mới làm hòa với bố, các thẻ ngân hàng gần đây mới tan băng, dần dần mở cửa kế hoạch của anh.

Anh muốn tạo ra một thiên đường mỹ thực hạng B khổng lồ như Phường Tam Vị, nhưng định hướng hoàn toàn khác với Phường Tam Vị.

Giang Mi Ảnh rất thỏa mãn. Trứng ốp rán bằng mỡ lợn, lượng mỡ vừa đủ, rất thơm. Lớp bọc trứng bên ngoài có màu vàng nâu, giòn rụm.

Cô hiếm khi ăn trứng gà dầu mỡ như vậy, còn ăn hơn một nửa. Đây là sự tiến bộ không nhỏ, cô hận không thể lập tức nói tin tốt này với bố mẹ và Tiêu Dẫn Chương.

Nhưng bây giờ cô còn có nhiệm vụ khác, cứ nghĩ đến nhiệm vụ này, tâm trạng cô liền trầm xuống, cảm thấy bất lực.

Cô như thường lệ đợi tới lúc người thưa dần, mới thừa dịp lúc Hàn Đống ra khỏi phòng bếp, nhỏ giọng gọi Hàn Đống lại.

Hàn Đống khẽ nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì?”

Giang Mi Ảnh liếm môi, thấy cũng khá quen thuộc với Hàn Đống rồi, lá gan cô hơi to ra, khóe miệng nhếch nhếch, cười cứng ngắc: “Thì… Vẫn là chuyện lần trước, tôi thật sự chân thành rất xin lỗi anh.”

Giọng điệu quá mức lễ phép ngược lại làm Hàn Đống có chút không quen.

Anh nhướng mày, không trả lời ngay.

Giang Mi Ảnh một bên căng da đầu nói xong, một bên lấy danh thiếp của giám đốc Lưu và danh thiếp của mình trong túi ra: “Còn nữa… Cái này… Khụ, mong anh hãy nhận lấy, công ty chúng tôi, rất hy vọng có thể hợp tác với anh nhiều hơn.” 

“…” Hàn Đống không lập tức nhận lấy, anh cụp mắt nhìn danh thiếp.

Danh thiếp của giám đốc Lưu ở trên, Giang Mi Ảnh cúi đầu, hai tay dâng lên, bộ dáng nặng nề nhẫn nhục. Hàn Đống không nhìn thấy danh thiếp bên dưới của Giang Mi Ảnh.

Hàn Đống lạnh giọng khước từ: “Cô thu về đi.”

Giang Mi Ảnh sửng sốt: “Tại sao?”

“Cấp trên các người bảo cô tới, là muốn nhắm đến Phường Tam Vị nhỉ? Cả cô tới nhiều lần như vậy, để xin lỗi tôi, chắc cũng vì lý do này đi?” Hàn Đống lạnh lùng nói.

Cái anh nói đúng là sự thật, Giang Mi Ảnh không còn lời gì để nói. Cô tái mặt, không biết giải thích như nào.

“Tôi đã nói rồi, tôi không tức giận, không xin lỗi cũng không sao cả.”

“Nhưng mà…”

Hàn Đống khẽ than một tiếng: “Hơn nữa, hiện tại tôi không có liên quan gì đến Phường Tam Vị. Các người tìm đến tôi, tôi cũng không thể làm cho chương trình các người quay Phường Tam Vị được.”

Hàn Đống không muốn liên quan gì đến Phường Tam Vị, chỉ muốn dựa vào chính sức mình nỗ lực đi lên.

Khuôn mặt Giang Mi Ảnh đỏ bưng, không biết là do hổ thẹn hay tức giận.

“Ông chủ Hàn… Chỉ là nhận hai tấm danh thiếp…”

Hàn Đống hỏi lại cô: “Cô thích đồ ăn tôi nấu sao?”

Giang Mi Ảnh ngẩn ra, theo bản năng trả lời: “Thích chứ.” Đồ ăn Hàn Đống nấu là loại đồ ăn thứ hai cô có thể ăn được trước mắt, loại còn lại là đồ chính cô nấu.

“Tôi không thấy được điều đó.” Hàn Đống nói thẳng phủ nhận lời của cô. 

Hàn Đống không thể hiểu được cái nhìn của Giang Mi Ảnh đối với đồ ăn mình làm. Trong mấy lần ít ỏi cô tới cửa hàng, chưa từng ăn qua thứ gì, còn để thừa lại một nửa, anh thật sự không nhìn ra được Giang Mi Ảnh thích thành phẩm của anh.

Giang Mi Ảnh có lẽ chỉ đến đây để hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo giao.

Lời phủ nhận của Hàn Đống vừa thốt ra khỏi, mặt Giang Mi Ảnh trắng bệch, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Cô sao có thể không thích đồ ăn mình ăn được, còn chưa kể đến nó được làm thật sự ngon nữa!

Thái độ của Hàn Đống rõ ràng là có thành kiến với cô. Cô bực mình: “Hàn Đống, nếu anh vì chuyện chương trình của công ty chúng tôi mà sinh thành kiến với tôi. Vậy thì tôi thay mặt mình cùng công ty xin lỗi anh, nhưng xin anh đừng tùy tiện đoán mò suy nghĩ của người khác.”

Hàn Đống nghe được những lời cô nói, trong lòng ngẩn ra, giọng nói cô không nhỏ nhẹ yếu ớt như trước, mà ngược lại, giọng điệu cứng rắn hơn rất nhiều. Ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng nói nghiêm túc của cô.

“Trên thế gian này, không có ai thích ẩm thực hơn tôi. Anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được loại cảm giác này trong lòng tôi.” Giang Mi Ảnh nói xong lời cuối cùng, có chút nghẹn ngào. Mắt cô đỏ hoe trừng trừng nhìn Hàn Đống, sau đó xách túi, quay đầu rời khỏi cửa hàng.

Hàn Đống đóng cửa, vẫn chưa định thần lại sau lời nói của cô.

Lời nói vừa rồi, Giang Mi Ảnh nói nghe chân thành tha thiết vô cùng, thậm chí có thể nghe được biết bao không cam lòng.

Hàn Đống bắt đầu suy nghĩ sâu xa, liệu anh có hiểu nhầm Giang Mi Ảnh hay không.