Thần Điển

Chương 138: Đêm dài




"Vì sao ngươi không hô nữa? Đừng có ngừng nha?" Lôi Mông làm bộ không cam lòng, tựa hồ là vì chưa có đá được Hoắc Hoa Đức mà tiếc nuối.

Địch Áo đứng dậy đi đến trước mặt Hoắc Hoa Đức, hai mắt cười cợt khinh miệt nhìn xuống.

Da mặt Hoắc Hoa Đức giật giật liên hồi, không biết nên nói gì cho tốt, hiện tại hắn đã hiểu ra hai người võ sĩ xa lạ này là cùng phe Địch Áo, còn Phí Đức Sĩ tựa hồ cũng đứng ở bên phía bọn họ. Hoắc Hoa Đức rất rõ ràng thái độ Phí Đức Sĩ cũng đại biểu cho Tác Phỉ Á. Trong lòng không khỏi âm thầm mắng to, chờ lão tử trở về nhà nhất định phải báo cái thù này, nhưng hắn quên mất một điều, cho dù Nam tước có ủng hộ hắn, nhưng hắn sẽ đưa ai ra đối phó một vị Cực Hạn võ sĩ, thủ hạ Nam tước cũng không có người nào đủ thực lực làm chuyện đó.

"Địch Áo, phát hiện ra chưa?" Ca Đốn thản nhiên nói: "Tên này dã man đã quen thành tính rồi, đừng xem bây giờ chúng ta thu thập hắn một bữa, nhưng trong lòng hắn chắc chắn sẽ không phục. Hắn bây giờ đang suy nghĩ sau này trở về sẽ trả thù chúng ta như thế nào đó!"

"Địch Áo, giết chết hắn luôn đi rảnh nợ." Lôi Mông nói: "Nhưng hắn rốt cuộc có quan hệ gì với Tác Phỉ Á ?"

"Hắn là Nhị ca cùng cha khác mẹ của Tác Phỉ Á." Địch Áo nói.

Ca Đốn và Lôi Mông không lên tiếng nữa, đây là chuyện nhà Địch Áo và Tác Phỉ Á, rốt cuộc nên xử lý thế nào, bọn họ không thể quơ tay múa chân xen vào được.

Hoắc Hoa Đức sợ hãi nhìn sang Địch Áo, hắn cũng nghe thấy Ca Đốn và Lôi Mông nói cái mạng nhỏ nằm ở trong tay người ta nên không dám vọng động.

Địch Áo lẳng lặng nhìn tới Hoắc Hoa Đức chốc lát, sau đó xoay người nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi thôi." Nói xong hắn dẫn đầu đi ra ngoài cửa.

"Đi? Địch Áo, đây không giống như là phong cách của ngươi?" Lôi Mông kêu lên.

"Bây giờ không phải là lúc, cũng không phải là địa phương." Địch Áo thản nhiên nói, sau đó hắn hơi ngừng lại, chuyển tầm mắt sang Phí Đức Sĩ, nói: "Phí Đức Sĩ tiên sinh, phiền toái ngài để ý bọn hắn, chờ đến tối thì đuổi bọn hắn đuổi ra ngoài, trang viên của ta không hoan nghênh khách nhân như vậy."

"Buổi tối?" Phí Đức Sĩ ngạc nhiên nhìn qua Địch Áo.

"Đúng, buổi tối." Địch Áo gật đầu.

Hai người lâm vào trầm mặc, tựa hồ là đang giằng co điều gì đó, qua một lúc lâu Phí Đức Sĩ gật đầu nói: "Được rồi, ta sẽ đuổi bọn họ."

Địch Áo cười một tiếng, giống lúc mới đầu hắn dò ý Tác Phỉ Á vậy, giờ phút này Phí Đức Sĩ đã lệ thuộc vào hắn, thế nhưng Phí Đức Sĩ không có quan hệ phụ thuộc, hắn không có quyền ra lệnh cho đối phương.

Sau đó Địch Áo xoay người đi ra khỏi gian phòng, Lôi Mông bước theo Địch Áo, thấp giọng hỏi: "Địch Áo, buổi tối ngươi định làm gì?"

"Săn thú." Địch Áo nói.

"Ta cùng đi với ngươi." Ca Đốn nói tiếp.

"Các ngươi đang bàn gì đó?" Lôi Mông nói: "Ngươi cho rằng làm như vậy là có thể giấu diếm được Tác Phỉ Á? Không thể, còn không bằng hiện tại chúng ta làm xong."

"Không thể quá trực tiếp." Địch Áo nhẹ giọng nói.

Sau khi Tác Phỉ Á trấn an tốt Bách Lệ Nhi và Bích Cơ, tiếp theo là dàn xếp đám người Tác Luân, Ngải Phất Lí ổn thỏa thì sắc trời đã tối đen. Các đầu bếp trong trang viên cũng đã chuẩn bị xong bữa ăn tối và bày đặt ra ngoài phòng ăn, chỉ còn đợi đoàn người Tác Phỉ Á đi qua dùng cơm nữa thôi.

Địch Áo, Ca Đốn và Lôi Mông ngồi ở trên bàn ăn thấp giọng đàm tiếu, Bách Lệ Nhi và Bích Cơ thấy một màn như vậy liền cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Mặc dù các nàng đã biết bộ mặt thật sự của Địch Áo, nhưng ở trong ấn tượng các nàng, Địch Áo chưa bao giờ nói chuyện thân thiết với người khác như vậy. May là Địch Áo rời đi không bao lâu, nếu như đi ra ngoài năm ba năm, dung mạo xảy ra biến hóa, đoán chừng các nàng sẽ không tin tưởng rằng người đang nói chuyện nhiệt tình kia chính là Địch Áo.

Thật ra bằng hữu rất dễ dàng làm ảnh hưởng lẫn nhau, quen biết trong thời gian dài có sẽ tự nhiên bị lây nhiễm chút ít, người thông minh có thể học tập ưu điểm và khuyết điểm của bằng hữu, vài người sẽ tự mình kiểm kê lại bản thân để tránh khuyết điểm của mình sẽ làm cho bằng hữu chuyển biến xấu.

Lôi Mông và Ca Đốn là một đôi ví dụ rất tốt, Ca Đốn nhất quán vọng động từ từ học được nhẫn nại, mà Lôi Mông luôn luôn nhất quán giữ vững tinh thần cẩn thận cũng học xong động chút là liều mạng đánh giết.

Khi cả nhà ngồi vào bàn, Phí Đức Sĩ mới từ bên ngoài bước nhanh tới, đầu tiên là mỉm cười xin lỗi mọi người, sau đó nói với Tác Phỉ Á: "Tiểu thư, ta đã đuổi những tên kia đi rồi."

Thoạt nhìn Phí Đức Sĩ hình như đang nói chuyện với Tác Phỉ Á, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Địch Áo.

"Tiểu thư, cứ để cho bọn họ rời đi như vậy?" Bích tỷ thở phì phò nói: "Quá tiện nghi bọn họ, tiểu thư, người không biết bọn họ đã làm những thứ gì đâu, bọn họ..."

"Được rồi, sẽ có người báo thù cho các ngươi." Tác Phỉ Á khẽ thở dài một hơi.

"Là ai aa.a?" Bích Cơ sửng sốt, nàng vô cùng khó hiểu tại sao đám người Hoắc Hoa Đức đã rời đi còn có ai giúp các nàng báo thù?

Vẻ mặt Ca Đốn và Lôi Mông xuất hiện biến hóa, trong lòng ít nhiều cũng xuất hiện cảm giác chột dạ, mất tự chủ liếc về phía Tác Phỉ Á. Lúc nãy bọn họ thương lượng với Địch Áo khẳng định là chung quanh không có ai, chẳng lẽ Tác Phỉ Á có thể đoán ra sẽ phát sinh chuyện gì?

"Bích Cơ, đó là vì các ngươi không nhìn thấy, thật ra Hoắc Hoa Đức đã được giáo huấn." Tác Phỉ Á chậm rãi nói: "Có ba tên ác ôn từ bên ngoài giết vào trong viện, những võ sĩ do Hoắc Hoa Đức mang đến bị giết chết hơn mười người, đã đủ chưa?"

Lời này ý tứ quá rõ ràng, nếu nói Hoắc Hoa Đức đã bị giáo huấn, xem ra nàng vẫn đang cầu xin Địch Áo có thể nhẹ tay một chút.

"Ác ôn? Ai aa.a." Bích Cơ không khỏi mở to mắt ra nhìn, chẳng lẽ mấy tên ác ôn trong miệng tiểu thư đều đang ngồi ở trên bàn ăn?

"Ta." Nguồn truyện: Truyện FULL

"Ta."

Ca Đốn và Lôi Mông cùng nhau cười hì hì giơ tay lên, nói thật, tính tình Địch Áo không giống người bình thường, bọn họ lo lắng Địch Áo bất mãn Tác Phỉ Á đã quấy nhiễu nhiều lần. Hai người có thể sinh ra mâu thuẫn với nhau, cho nên cả hai lập tức đứng ra làm quấy phá không khí căng thẳng đang tồn tại.

"Ta xin long trọng tự giới thiệu." Lôi Mông nói với Bích Cơ rất thân mật: "Ta là thủ tịch đội viên của tiểu đội Ác Ôn mạo hiểm giả, Lôi Mông."

"Ta cũng tự giới thiệu mình." Ca Đốn đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn sang Lôi Mông: "Được rồi, ta thừa nhận cái tên tiểu đội Ác Ôn mạo hiểm giả rất tốt, nhưng cả tiểu đội chỉ có bốn người chúng ta, thủ tịch đội viên có ý nghĩa gì không?"

"Có ý nghĩa, cực kỳ có ý nghĩa." Lôi Mông cười hắc hắc quái dị.

Ca Đốn vốn rất xem thường tính cách tự sướng cực đỉnh của Lôi Mông, đang định giễu cợt mấy câu, nhưng vừa suy nghĩ cẩn thận liền phát hiện có điểm không đúng. Địch Áo là đội trưởng, Tác Phỉ Á nhất định là đội phó rồi, Lôi Mông lại trở thành thủ tịch đội viên, thì ra địa vị thấp nhất ở trong tiểu đội chính là hắn.

"Ai thừa nhận ngươi là thủ tịch đội viên?" Ca Đốn biến sắc hét lên.

"Ngươi không thừa nhận cũng không sao, Địch Áo và Tác Phỉ Á thừa nhận là được rồi." Lôi Mông nói.

"Ngươi có tư cách này sao?" Ca Đốn mặt mày nhăn nhó nói: "Ta dám cam đoan, nhiều nhất là hai tháng, ta sẽ có thể trở thành Quang Mang võ sĩ cấp chín, còn ngươi? Cho dù có vị trí thủ tịch đội viên cũng phải là ta đảm nhiệm."

"Cấp chín có thể chứng minh chuyện gì?" Lôi Mông phản bác không hề yếu thế: "Địch Áo là Quang Mang võ sĩ cấp hai, thế nào? Hắn có khả năng đơn đả độc đấu giết chết một gã Cực Hạn võ sĩ đó."

"Ngươi…" Ca Đốn cứng họng.

"Ca Đốn, không phải ta muốn nhằm vào ngươi." Lôi Mông nói rất thấm thía: "Ở bên trong những tràng chiến đấu kịch liệt, ai là người mạo hiểm tính mạng xung phong liều chết ở trước nhất, cung cấp sự bảo hộ an toàn nhất cho đồng bạn? Là ta, một mình ngươi xem lại lương tâm đi, ta và ngươi ai quan trọng hơn?"

"Đương nhiên là ta." Ca Đốn nói.

"Ngươi… thật là quá đáng." Lôi Mông kêu lên vô cùng đau đớn, thế nhưng không phải hắn thống hận Ca Đốn, mà là đang thống hận bản thân, hắn biết rất rõ ràng Ca Đốn là một tên không có lương tâm lại còn dùng phương pháp ngu ngốc này bức bách Ca Đốn. Làm thế chẳng khác là nhét chuôi đao vào trong tay Ca Đốn, kế hoạch khổ tâm xây dựng tự dưng bị phá hư toàn bộ.

"Hai người các ngươi nói xong chưa?" Tác Phỉ Á vắt tay lên trán, nói: "Tiểu đội ác ôn? Cũng chỉ có các ngươi nghĩ ra."

"Danh tự này không tệ." Địch Áo cười nói.

"Ngươi nhìn đi, Địch Áo cũng nói không tệ nha!" Lôi Mông nói: "Ta và Ca Đốn đều đồng ý, ba so với một, cứ định tên như vậy đi, bây giờ đã đến lúc chúng ta nên quyết định ai làm thủ tịch đội viên rồi, Tác Phỉ Á, ý của ngươi thế nào?"

"Đừng có hỏi ta." Tác Phỉ Á đảo cặp mắt trắng dã, buồn bực nói: "Ta không có quan hệ gì tới tiểu đội Ác Ôn của các ngươi." Danh tự này thật là quá kinh thế hãi tục rồi, sau này trở về Thánh Đế Tư học viện thăm đồng học, nàng còn có thể diện gì đi gặp người ta đây?

"Tại sao không liên quan tới ngươi, ngươi chính là đội phó mà." Lôi Mông cười nói, thời điểm có việc cầu người, thái độ của hắn luôn luôn nhún nhường. Thế nhưng hắn cũng biết không thể nào moi ra được gì hay từ chỗ Tác Phỉ Á, vì thế nhanh chóng chuyển tầm mắt sang phía Địch Áo: "Địch Áo, ngươi nói, là ai sẽ đảm nhiệm thủ tịch đội viên?"