Thần Điển

Chương 158: Tin dữ




Tác Phỉ Á đang hàn huyên với đám nữ tử kia, tính cách nàng hoàn toàn không giống Y Toa Bối Nhĩ, ngay cả Tuyết Ny cũng thế. Y Toa Bối Nhĩ quá thông minh, tự cho mình là thanh cao, đối với những người thấp kém hơn mình, nàng rất lười giao thiệp, thái độ Tuyết Ny đối xử với mọi người đều nhàn nhạt, trong ba người bằng hữu, nàng là người ít nói nhất. Còn Tác Phỉ Á là thoải mái nhất, nàng không quá thân mật với bất kỳ ai, cũng không tạo vẻ quá xa cách, nàng chu đáo cẩn thận đến mức những nữ tử khác đều có thể cảm giác được, trong lúc vô tình xem Tác Phỉ Á như là bằng hữu.

Mãi cho đến thời điểm ăn xong cơm tối, Tác Phỉ Á vẫn không có thời gian đến gặp Địch Áo, vì phải an trí phòng cho những nữ tử kia và nhóm võ sĩ gia tộc do Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny mang đến. Chia ra đi dạo quanh một vòng xử lý cho ổn thỏa, đến khi Tác Phỉ Á đi tới gian phòng Địch Áo đã là giữa đêm.

"Mệt chết luôn hả?" Địch Áo cười nói.

"Không tính là mệt mỏi ." Tác Phỉ Á ngồi ở trên ghế, nàng nói không mệt nhưng lại thở dài một hơi: "Lôi Mông và Ca Đốn đâu?"

"Bọn họ đã sớm nghỉ ngơi rồi."

"Địch Áo, ta nghĩ…" Tác Phỉ Á do dự nói: "Ta nghĩ rằng nên mang theo các nàng trở về trang viên của chúng ta đi ."

"Vì sao?"

"Mấy người bằng hữu của phụ thân, còn có nhóm võ sĩ của bọn họ mang đến quá mức thô bỉ." Tác Phỉ Á dùng thanh âm bất đắc dĩ nói: "Bản thân ta thì không có gì, nhưng ta sợ bọn họ và mấy đồng học phát sinh xung đột, tất cả đều là người tới giúp chúng ta, nếu như gây ra phiền toái thì không tốt đẹp gì lắm."

"Đường Ân thúc thúc sẽ đồng ý chúng ta rời đi." Địch Áo nói.

"Sẽ đồng ý." Tác Phỉ Á nói: "Phụ thân chủ yếu là lo lắng vấn đề an toàn của chúng ta, nhưng chúng ta và các nàng cùng đi với nhau khẳng định rất là an toàn. Đừng bảo là Lộ Dịch Sĩ Bá tước, cho dù là Phật Lang Duy từ trước đến nay luôn luôn đối đầu với Tái Nhân Hầu tước cũng chưa bao giờ dám quấy rầy lãnh địa Thánh Đế Tư thành. Lần trước nhất định phải trả thù các ngươi mới cả gan lẻn vào Thánh Đế Tư thành, biết gì không? Sau khi Y Toa Bối Nhĩ gặp tập kích ở bến tầu, mấy đạo sư liên thủ đuổi giết ra ngoài, ngay cả phó viện trưởng cũng bị kinh động ra tay giết chết không ít đạo tặc. Nếu như không phải đang bị bộ lạc võ sĩ uy hiếp, Thánh Đế Tư học viện tuyệt đối không bỏ qua cho bọn chúng.

"Nàng quyết định thế nào?" Địch Áo nhẹ giọng nói.

"Lần này ta thiếu nhân tình nhiều lắm." Tác Phỉ Á thở dài: "Ta vốn cho rằng Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny mang theo võ sĩ gia tộc tới đây, còn có đạo sư của ta, hẳn là có thể đối kháng với Lộ Dịch Sĩ Bá tước, ai có thể nghĩ đến các nàng cũng theo tới."

"Nhìn ra được các nữ tử đó quan hệ với nàng rất tốt ." Địch Áo nói: "Đúng rồi, Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny đã biết chúng ta sở hữu Diễn Sinh bí kỹ, bọn họ có hỏi nàng gì không?"

"Quả thật là biết rồi." Tác Phỉ Á gật đầu nói: " Trên đường quay trở lại, có một ngày Lôi Mông và Ca Đốn đối luyện trong rừng cây bị võ sĩ của Y Toa Bối Nhĩ nhìn thấy."

"Nếu như bọn họ muốn học, nàng cứ dạy đi." Địch Áo nói, Diễn Sinh bí kỹ vô cùng đơn giản, cho dù truyền ra ngoài hắn cũng không sợ. Hơn nữa, đó không phải là bí quyết độc môn gì, ít nhất bọn họ từng gặp phải mấy võ sĩ nắm giữ kỹ xảo Diễn Sinh, không thể vì điều đó mà tạo thành ngăn cách với bằng hữu.

"Các nàng sẽ không học." Tác Phỉ Á lắc đầu: "Đừng hấp dẫn các nàng, làm cho các nàng khó xử."

"Tại sao như vậy?" Địch Áo sửng sốt hỏi ngược lại.

"Các nàng không chỉ là một thành viên trong gia tộc, mà còn là một thành viên của học viện, nếu như các nàng học xong Diễn Sinh bí kỹ sẽ có trách nhiệm và nghĩa vụ truyền thụ kỹ xảo lại cho những người khác." Tác Phỉ Á nói: "Nhưng làm thế sẽ có lỗi với ngươi, vì thế còn không bằng dứt khoát không học."

"Đây là các nàng nói?"

"Ừ ." Tác Phỉ Á nói: "Lúc đầu ta cũng muốn dạy cho các nàng, nhưng các nàng cự tuyệt."

Sáng sớm ngày thứ hai, Địch Áo và Tác Phỉ Á chuẩn bị từ giã Đường Ân để lên đường về trang viên, nhưng bọn họ mới vừa đi tới cửa thư phòng Đường Ân đã nghe thấy từ bên trong truyền ra một tiếng vang thật lớn, sau đó Đường Ân rống lên giận dữ: "Ngươi lặp lại lần nữa, vật này là từ đâu tới đây?"

Tác Phỉ Á vội vàng đẩy cửa phòng ra, Địch Áo cũng đi vào theo, bọn họ lập tức bị tình cảnh trước mắt làm cho ngây dại. Cái tủ sách lớn như thế đã bị đánh nát, gỗ vụn rơi lả tả đầy đất. Ở trước mặt Đường Ân, một gã võ sĩ đang cúi đầu im lặng đứng tại chỗ, hiển nhiên là bị phản ứng của Đường Ân hù dọa.

Đâu chỉ là gã võ sĩ kia, ngay cả Tác Phỉ Á cũng chưa từng thấy Đường Ân nổi giận như thế, thoạt nhìn nhất định là đã xảy ra chuyện trọng yếu.

Gã võ sĩ run tường thuật lại toàn bộ quá trình một lần, thì ra gã võ sĩ này là thám tử Đường Ân phái ra chịu trách nhiệm dò xét quanh lãnh địa Khắc Lý Tư bình nguyên và Cơ Tư Nam tước lĩnh, tùy thời giám thị hướng đi của đối phương. Mấy ngày hôm trước, gã võ sĩ thấy được đám cướp Phật Lang Duy đang chiến đấu với người nào đó, tràng diện tương đối kịch liệt. Đợi đến lúc chiến đấu kết thúc, gã võ sĩ mới dám đi tới phát hiện trên mặt đất nằm mấy cỗ thi thể, trong đó có Tây Áo Đa. Gã võ sĩ này từng thấy qua Tây Áo Đa, biết chuyện tình trọng đại liền cẩn thận tìm kiếm chung quanh thi thể Tây Áo Đa, hồi lâu không có tìm được vật gì khác, ở trên người Tây Áo Đa chỉ có một quả huy chương điêu khắc hình đầu hổ, sau đó hắn lập tức quay trở về báo cáo.

Địch Áo và Tác Phỉ Á cũng giật mình sững sờ, Tây Áo Đa chính là Phong hệ Cực Hạn võ sĩ, cho dù đánh không lại đối phương cũng có thể chạy thoát, vì sao lại chết được?

Đường Ân nhìn huy chương nhuộm máu tươi trong tay thật lâu không nói, qua một lúc lâu mới mỏi mệt phất phất tay, ý bảo gã võ sĩ kia có thể rời đi.

Sau khi gã võ sĩ rời đi, Địch Áo và Tác Phỉ Á liếc nhau hội ý, im lặng đứng ở một bên, từ trận chiến vài ngày trước có thể nhìn ra được, mối quan hệ giữa Đường Ân và mấy lão bằng hữu không phải là dùng hai chữ hòa hợp là có thể hình dung. Đây là sự ăn ý thâm hậu thông qua sóng vai chiến đấu nhiều năm mới bồi dưỡng được, tin Tây Áo Đa chết hiển nhiên là một đả kích trầm trọng đối với Đường Ân Nam tước.

Không bao lâu sau, Sử Đế Văn và Tư Phái Khắc nhận được tin tức cũng chạy tới, hai người bước vào gian phòng liếc mắt liền thấy huy chương trong tay Đường Ân, sắc mặt lập tức đại biến.

"Đường Ân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Thanh âm Tư Phái Khắc run rẩy từng chặp, ngó chừng huy chương không dám tin vào mắt mình.

Đường Ân không nói, chỉ thừ người ngồi một chỗ, giờ phút này trong tim hắn không chỉ là tức giận, buồn bã thảm thiết, mà còn có tự trách và hối hận mãnh liệt. Nếu như không phải hắn gọi Tây Áo Đa tới nơi này thì sẽ không phát sinh loại chuyện này.

"Ngươi không biết nói chuyện hả?" Tư Phái Khắc vọt tới níu lấy cổ áo Đường Ân, rống lớn lên.

"Tư Phái Khắc." Sử Đế Văn đi lên kéo Tư Phái Khắc lại, thanh âm hắn khàn khàn hơn cả lúc bình thường: "Đừng làm như vậy, ngươi cho rằng trong lòng Đường Ân dễ chịu hay sao? Tây Áo Đa không chỉ là huynh đệ của ngươi, hắn cũng là huynh đệ của tất cả chúng ta, trước hết nghe Đường Ân nói đã."

"Đường Ân, rốt cuộc là ai làm?" Tư Phái Khắc từ từ đè nén cảm xúc bình tĩnh lại, nhả ra từng chữ một.

Đường Ân hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên nói: "Là Phật Lang Duy."

"Cái gã đầu lĩnh đạo tặc?" Tư Phái Khắc nhe răng cười nói: "Rất tốt, ta sẽ cho hắn biết cái gì là sống không bằng chết."

Nói xong, Tư Phái Khắc xoay người sải bước đi ra ngoài.

"Đợi một chút." Đường Ân vội vàng mở miệng ngăn cản.

"Chờ cái gì?" Tư Phái Khắc xoay đầu lại nhìn Đường Ân: "Ngươi có thể chờ nhưng ta không chờ được, Tây Áo Đa huynh đệ cũng không chờ được."

Tư Phái Khắc nói câu sau cùng cơ hồ là rống ra, trong mắt giăng đầy tia máu, rõ ràng là chuẩn bị điên cuồng lên rồi. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Sử Đế Văn nắm bả vai Tư Phái Khắc lắc lắc mấy cái: "Tư Phái Khắc, đừng có vọng động được không? Lão tử cũng muốn đánh chết Phật Lang Duy, nhưng ngươi có nghĩ tới người ta suất lĩnh cả đoàn đạo tặc, chỉ bằng hai ba người chúng ta có thể làm được gì?"

"Ha hả." Tư Phái Khắc nhìn Sử Đế Văn cười lạnh liên tục, tức giận cực độ đã làm cho hắn mất đi lý trí: "Ngươi không đi là vì sợ chết đúng không? Không sao, ta tự đi, ta không thể để cho Tây Áo Đa cô đơn một mình được, ta phải đi phụng bồi hắn."

"Ngươi có tỉnh lại không hả?" Sử Đế Văn nổi giận, nhất Tư Phái Khắc lên ném mạnh xuống đất.

Giữa không trung, cả người Tư Phái Khắc chợt phát ra tia sáng màu vàng chói mắt, một quyền đấm tới lồng ngực Sử Đế Văn, đồng thời Sử Đế Văn cũng thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ, không trốn không tránh tung quyền nghênh đón Tư Phái Khắc.

"Rầm rầm…" Hai tiếng nổ trầm muộn vang lên, hai người đều lui về phía sau mấy bước, sau đó đồng thời giơ chân lên đạp mạnh xuống đất.

Không tốt, đây rõ ràng là điềm báo buông thả Liệt Địa Kích, Địch Áo lập tức nắm lấy Tác Phỉ Á, trong nháy mắt phát động Phong Ưu Nhã lao tới cửa sổ bay ra ngoài.

Địch Áo và Tác Phỉ Á vừa đặt chân lên mặt đất, phía sau đã phát ra một tiếng nổ rung trời, căn viện nhỏ của Đường Ân đã bị nguyên lực va chạm kịch liệt biến thành một mảnh phế tích.