Thần Điển

Chương 219: Pháp bảo tu luyện




"Đợi một chút, này này, não ta hơi loạn... " " Sử Đế Văn vuốt vuốt cái đầu trọc của mình, lẩm bẩm: "Từ từ nói xuống, ừ, Phỉ Tể Đại công và phu nhân đảm nhận vị trí đệ nhất không có gì để nói, phu nhân thứ hai là cháu gái của phu nhân thứ nhất?"

"Không, bây giờ đã là vị phu nhân thứ tư." Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Cái tên Kiều Trì kia có không ít ca ca tư thông với phu nhân Đại công."

"Là nhị ca Kiều Trì."

"Hắn và phu nhân Công tước bây giờ có quan hệ như thế nào?"

"À, có thể là biểu huynh muội."

"Mụ nội nó !" Sử Đế Văn giơ ra bộ mặt khinh thường, quá hỗn loạn, thật sự là quá hỗn loạn.

"Sai lầm lớn nhất của Phỉ Tể Đại công chính là cưới phu nhân hiện tại, hắc hắc, tướng mạo của hắn mặc dù rất trẻ tuổi, nhưng đầu óc và ý nghĩ coi như lú lẫn cả rồi. Hơn nữa, hắn hi vọng sáng lập ra một truyền kỳ bất hủ của riêng mình, tuyệt đối không lãng phí thời gian ở trên người nữ nhân, một năm hai năm còn không coi vào đâu, bảy, tám năm trôi qua, một khi cảm giác bản thân mình vắng vẻ nữ nhân tự nhiên sẽ tìm kiếm an ủi ở một phương diện khác. Tình cảm biểu huynh muội, cháu chắt gì đó dĩ nhiên là càng chạy càng gần." Tái Nhân Hầu tước nói: "Nghe nói là vì chuyện này khiến cho Phỉ Tể Đại công tu luyện xuất hiện sai lầm, sau đó bệnh không dậy nổi."

"Phỉ Tể Đại công không có xử trí nữ nhân của hắn? Đứa con hoang kia thì thế nào?" Đường Ân hỏi.

"Hắn lấy danh nghĩa gì để xử trí?" Tái Nhân Hầu tước nói: "Chuyện chê cười này một khi lan truyền ra ngoài sẽ hủy diệt triệt để danh vọng mà hắn đã tạo ra bấy lâu nay."

"Phỉ Tể Đại công nhất định sẽ tìm cách giấu diếm chuyện cười gièm pha này." Đường Ân nói: "Tái Nhân Hầu tước, ngài biết được tin này từ chỗ nào?"

"Đương nhiên là có người cố ý để cho ta biết." Tái Nhân Hầu tước mỉm cười nói.

Đường Ân lâm vào trầm mặc, Tái Nhân Hầu tước đang nói lời trong lời, ý trong ý, hắn phải suy nghĩ thật kỹ.

"Sau đó Đại công lĩnh một ngày không bằng một ngày." Tái Nhân Hầu tước cho rằng Đường Ân không hiểu ý tứ của hắn, chậm rãi nói: "Phỉ Tể Đại công bệnh nặng đã mất đi lực khống chế trong lãnh địa, Sơn Đế Hầu tước và Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước chinh chiến đánh nhau bốn, năm năm làm cho vạn dân đồ thán, biết bao nhiêu thôn trấn đã hóa thành phế tích. Thế mà Đại công lĩnh thủy chung vẫn giữ vững trầm mặc, Đường Ân, ngươi thấy thế cục bây giờ ra sao?"

"Sắp loạn." Đường Ân thở dài nói.

"Một vài quý tộc ở trong Đại công lĩnh muốn chiếm vị trí của Phỉ Tể Đại công, cho nên cố ý tiết lộ tin tức gièm pha này ra ngoài." Tái Nhân Hầu tước cười cười nói: "Đáng tiếc là vị trí Đại công tước không phải ai cũng có thể ngồi lên được, những tên kia không nhìn rõ mình, lấy thực lực của bọn họ mà đòi trở thành Công tước? Buồn cười."

"Hầu tước đại nhân, ngài cho rằng ai là người có hi vọng cạnh tranh?" Đường Ân trầm giọng hỏi.

Địa vị Tái Nhân Hầu tước cao hơn hắn nhiều, những thứ hữu dụng và tin tức cũng nhiều hơn. Hơn nữa, hắn nhận ra Tái Nhân Hầu tước là người thông minh, chỉ cần tiết lộ cho hắn một ít tin tức hay ho và đầu nhập vào trận doanh người thắng sẽ vô cùng có lợi cho tương lai Nam tước lĩnh.

Tái Nhân Hầu tước nhìn Đường Ân một lúc lâu, khóe miệng hiện ra một nụ cười kỳ lạ, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Ta đoán người có thể trở thành Đại công tước sau này hẳn là Tác Phỉ Á."

Tư Phái Khắc đang giơ cái bình đưa vào miệng không kiềm chế phun toàn bộ rượu trong miệng vào đống lửa, nhất thời đống lửa cháy bùng lên. Sử Đế Văn cũng cứng đờ thân thể như pho tượng, Đường Ân ngồi đơ ra hồi lâu, thấp giọng hỏi: "Người nào.... Tác Phỉ Á nào?"

"Đương nhiên là nữ nhi của ngươi."

"Này, này, nói đùa gì vậy?" Đường Ân lắp bắp mấy câu, mặc dù hắn cũng tính là một nhân vật thông minh, dứt khoát nhưng vị trí Đại công tước này quá cao, cao đến mức hắn căn bản không dám ôm bất kỳ ảo tưởng nào vào người.

"Các ngươi nghĩ rằng không phải là Tác Phỉ Á?" Tái Nhân Hầu tước làm ra vẻ giật mình, sau đó cười nói: "Đó là vì Địch Áo, mặc dù Địch Áo không có huyết thống quý tộc, nhưng đối diện với quả đấm của một vị Thánh Vũ Sĩ, hết thảy mọi chuyện đều không thành vấn đề."

Đám người Đường Ân hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt bọn họ cực kỳ cổ quái, không phải là bọn họ nhát gan hay sợ phiền phức, mà là bởi vì thiên tính và kinh nghiệm từng trải. Nhân vật xuất thân lùm cỏ có khả năng lên làm Quan huyện hoặc là Tri phủ đã là lý tưởng cao nhất của bọn hắn rồi, đột nhiên có người nói cho bọn hắn biết, ngươi nên đi làm hoàng đế mới đúng, đoán chừng biểu hiện của bọn hắn cũng không tốt hơn đám người Đường Ân bao nhiêu.

Đối với Đường Ân, mục tiêu hiện tại của hắn là hủy diệt Lộ Dịch Sĩ Bá tước, nhìn Tái Nhân Hầu tước tỏ thái độ thân mật hắn tự nhận có chín thành nắm chắc đạt thành chuyện này, nhưng bây giờ Tái Nhân Hầu tước vẽ ra cho bọn hắn một cái bánh quá lớn, khiến cho toàn bộ bọn họ rơi vào trong mộng.

"Nếu như Tác Phỉ Á không thể trở thành Công tước, chúng ta sẽ có chuyện không ổn." Tái Nhân Hầu tước nhẹ giọng nói: "Thử nghĩ xem, Địch Áo có một vị đạo sư Thánh cấp, nếu đổi thành bất kỳ một vị Đại công nào, sau khi biết chuyện này mà không làm gì cả, chỉ lẳng lặng xem chúng ta giương oai sao? Không, hắn nhất định sẽ diệt trừ uy hiếp."

Vào một ngày nọ, Địch Áo đang nằm thiêm thiếp trong viện của mình, thật ra cũng không coi là ngủ, trải qua Ngõa Tây Lý lần lượt bố trí, tòa viện nhỏ đã có biến hóa rất lớn, dãy bàn đá ghế đá ở chính giữa lập lòe ánh sáng, bụi cỏ bốn phía lại mờ mờ ảo ảo, cả tòa viện hiện ra một mảng sương mù nhàn nhạt.

Ở phía dưới lưng Địch Áo là cái chiếu trân quý nhất đại lục, dùng mấy chứ giá trị liên thành để hình dung cũng không hề quá phận.

Cái chiếu thoạt nhìn y như dùng từng chuỗi hạt trân châu tạo thành, toàn bộ trân châu đều phát sáng rực rỡ, trên thực tế những viên trân châu này đều là mảnh vỡ tinh thần cực phẩm, dùng lợi khí cắt ra một cái khe dài hẹp rồi xuyên qua sợi dây. Đây có thể xem là một pháp bảo rất có ích trong việc tu luyện đối với Địch Áo.

Địch Áo có thể tự mình hấp thu nguồn Phong lực trong thiên địa, cộng thêm nguyên lực nước xoáy ở trong cơ thể gia tăng tốc độ, bây giờ có thêm cái chiếu tinh thần cực phẩm này. Nếu như hắn không thể đột ngột tăng mạnh quả thực là tội lỗi không thể tha thứ được.

Lôi Mông và Ca Đốn đã dời ra khỏi viện, mặc dù nơi này đã biến thành bảo địa tu luyện nhưng không phải là thứ bọn họ có thể hưởng thụ. Ít nhất trước khi trở thành Cực Hạn võ sĩ, bọn họ đành phải nhượng bộ lui binh.

Một chuyện thật sự mà bọn họ phải thừa nhận, đó là bọn họ lại bị một lần kích thích nghiêm trọng, bất kể là vì mục tiêu đuổi theo Địch Áo hay là được hưởng thụ đãi ngộ cao cấp kia, bọn họ đều phải tiếp tục liều mạng tu luyện.

Duy chỉ có Lao Lạp là không cố kỵ nhiều như vậy, ngược lại nàng thích trang viện nhỏ này hơn cả trước kia, những người khác không hiểu được cách thức Thủ hộ giả tu luyện, ngay cả Ngõa Tây Lý cũng không hiểu lắm, cho nên bọn họ đành phải mặc kệ để cho Lao Lạp tự do hành động.

Hoàng hôn, Địch Áo từ từ mở mắt ra, hai tròng mắt lóe sáng thần quang, giờ phút này Lao Lạp đang gục ở bên chân hắn ngủ say, Miêu Tử thì ngủ ở bên kia.

Có lẽ là cảm nhận được Địch Áo có động tĩnh, Miêu Tử lập tức ngẩng đầu lên giương ánh mắt màu hổ phách sáng ngời nhìn về phía Địch Áo, sau đó lười biếng đứng lên, giơ hai chân trước đạp đạp lên trên đùi Địch Áo vài cái, rồi lại nằm xuống sát bên người Địch Áo, cái đuôi ve vẩy qua lại vô cùng khoan khoái.

Tiếp cận Địch Áo tương đương với tiếp cận mảnh vỡ tinh thần cực phẩm nhiều nhất, huống chi bây giờ bản thân Địch Áo có thêm nguyên lực tràng kỳ dị. Những người khác không biết tác dụng nguyên lực tràng, ngay cả Địch Áo cũng không rõ ràng lắm, nhưng chuyện này lại làm cho Ngõa Tây Lý trầm mặc một lúc lâu rồi xúc động thở dài.

Lao Lạp rất thích khí tức Địch Áo, Miêu Tử cũng vậy, cho nên bất kỳ lúc nào Địch Áo đi vào trong viện, Lao Lạp và Miêu Tử sẽ lập tức nhích lại gần.

Động tác Miêu Tử làm thức tỉnh Lao Lạp, nàng mở mắt ra quan sát, vừa thấy Miêu Tử núp ở trong ngực Địch Áo, không khỏi nhếch miệng lên, vươn tay bò về phía trước tựa vào nửa phần ngực còn lại của Địch Áo.

Thật ra nàng và Miêu Tử chiếm được ích lợi rất lớn từ nguyên lực tràng của Địch Áo. Cảm giác lực lượng không ngừng gia tăng làm cho nàng càng ngày càng lệ thuộc vào Địch Áo.

Địch Áo không có cử động gì cả, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời bao la từ từ tối dần, hắn không có biện pháp nào đối với tiểu nha đầu không hiểu việc đời này. Mấy ngày hôm trước còn gây ra một trận phiền toái, khi hắn đang ngủ Lao Lạp đột nhiên xông lên trên giường làm cho hắn giật mình lớn tiếng quát Lao Lạp. Không nghĩ tới tiểu nha đầu luôn luôn đần độn lại cảm thấy thương tâm, rời khỏi trang viên cả đêm, sau đó Địch Áo phải đích thân chạy ra ngoài lôi Lao Lạp trở lại.

Tác Phỉ Á biết được chuyện này cũng không nói gì, nếu như là nữ nhân khác muốn câu dẫn Địch Áo, Tác Phỉ Á lúc nào cũng có biện pháp thu thập đối phương, ở chỗ này nàng chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà nên không hề e sợ bất kỳ đối thủ nào. Chỉ có mỗi Lao Lạp là có thể khiến cho nàng khó xử, giảng đạo lý thì Lao Lạp nghe không hiểu, mạnh mẽ không để cho nàng tiếp cận Địch Áo thì nàng lại rời nhà trốn đi. Cho dù Tác Phỉ Á cực kỳ thông minh, nhưng gặp phải người như Lao Lạp cũng chỉ có thể giương mắt nhìn mà thôi.