Thần Điển

Chương 241: Giao tranh ác liệt




"Lên nào các huynh đệ, giết chết chúng nó." Ở trên chòi canh, một người trung niên vừa khua tay múa chân vừa hét lớn: "Không cần phải sợ, võ giả chân chính phải dũng cảm đương đầu hết thảy nguy hiểm. Lên đi, thời điểm đế quốc khảo nghiệm các ngươi đã đến."

Mấy gã võ sĩ đứng ở hậu phương khẩn trương ngó chừng tiền tuyến, dùng ánh mắt dại ra nhìn vị quan trên đang lâm vào trạng thái điên cuồng.

"Đó, đó, đó, bọn nhỏ, hành trình của các ngươi chính là trời cao, là biển rộng." Người trung niên tiếp tục gào thét, tựa hồ hắn cảm thấy tư thế của mình không thoải mái, dứt khoát ngồi chồm hổm xuống, bộ dáng giống y như tên ăn mày xin cơm nơi đầu đường vậy.

"Theo sát hành trình tổ tiên, chúng ta không sợ hãi, các huynh đệ, các ngươi đều là anh hùng, tiến tới đi!"

Đến mức này mấy gã võ sĩ cảm thấy cực kỳ buồn cười nhưng lại không dám cười ra tiếng, ở phía dưới đột nhiên truyền đến một giọng khác: "Các ngươi là ai?"

Cái chòi canh này là thuộc về Thánh Đế Tư thành, nằm ở gần chiến trường, lúc bình thường chỉ có vài gã võ sĩ trông chừng, nhiệm vụ của bọn họ là giám thị hướng đi của địch nhân, thế nhưng lúc này chủ lực song phương đã ác chiến mấy ngày, làm gì còn tinh lực để giở trò. Không cần thiết tốn công lừa dối địch nhân chỉ để chiếm vài món lời nhỏ, làm vậy hoàn toàn không có ý nghĩa. Thủ hộ giả nhất tộc phải cố gắng tiêu diệt quân đội Nhã Duy Đạt trước khi Tây Cách Thụy Na trở về cứu viện. Còn Nhã Duy Đạt phải dốc toàn lực ngăn cản các bộ lạc võ sĩ tấn công nên không còn thời gian chú ý bên này. Trên đại lục, tất cả chiến dịch thắng bại phần lớn quyết định bởi thành phần chiến lực cao cấp, vị trí chủ soái thường thường sẽ do võ giả thực lực cường đại nhất đảm nhiệm. Vì thế chiến thuật thường quy mất đi giá trị vốn có, cái gì là mai phục, cái gì là bắt giặc phải bắt vua trước, cái gì là bao vây tấn công…vân …vân đều không có tác dụng.

Dĩ nhiên vì dự phòng ngừa vạn nhất, Nhã Duy Đạt vẫn cẩn thận hạ lệnh bố trí chòi canh để dò xét hướng đi của địch nhân, vì thế các võ sĩ mới vừa chạy tới đổi ca trực đột nhiên phát hiện chòi canh bị mấy người xa lạ chiếm lĩnh, trong lòng tự nhiên vừa sợ vừa giận.

"Các huynh đệ, xông lên, đi theo ta." Người trung niên hoàn toàn không thèm để ý tới các chiến sĩ Thánh Đế Tư thành, tựa hồ vẫn đắm chìm ở trong thế giới của mình.

"Vô liêm sỉ, nơi này là trọng địa quân sự, các ngươi lập tức rời đi !" Các võ sĩ Thánh Đế Tư thành nổi giận quát ầm lên, sau đó leo lên cầu thang gỗ, đối phương ăn mặc rất đàng hoàng, rõ ràng không phải người của bộ lạc võ sĩ, nếu không bọn họ đã sớm buông thả bí kỹ công kích rồi.

Gã võ sĩ cầm đầu nhảy lên trên chòi canh, đưa tay giữ lấy người trung niên, người kia bỗng nhiên quay đầu lại giơ cái mặt quỷ ra làm trò hề.

Đối với hắn đây chỉ là một trò đùa dai, còn đối với các võ sĩ Thánh Đế Tư thành lại giống như thấy được ma quỷ chân chính vậy, từ trong con ngươi của người kia chớp động hàn mang lạnh lẽo, da thịt trên mặt vặn vẹo dữ tợn, không khí theo đó điên cuồng chấn động, các võ sĩ Thánh Đế Tư thành bị dọa sợ hãi hồn phi phách tán, cả đám hú lên quái dị tay chân run rẩy rớt thẳng xuống đất.

Các võ sĩ Thánh Đế Tư thành ở dưới thấy thế liền vội vàng đỡ đồng bạn dậy, chuẩn bị tư thế phòng ngự, khẩn trương quan sát người kia.

"Mau cút đi!" Người trung niên phất phất tay, cười hì hì nói: "Đừng quấy rầy đại gia hăng hái, nếu không các ngươi sẽ biến thành thịt vụn."

Ánh mắt mấy gã võ sĩ đứng ở sau lưng người trung niên rất lạnh nhạt, trong đó ít nhiều cũng lộ ra một tia thương hại, bởi vì bọn họ biết bề trên nói được là làm được, đã nói muốn biến xác người thành thịt vụn, tuyệt đối không để cho bất kỳ khối thịt nào còn nguyên vẹn.

Đúng lúc này, người trung niên đang cười đùa đột nhiên cứng ngắc thân thể, hắn chậm rãi quay đầu lại dõi mắt nhìn ra phương xa, thần sắc nghiêm nghị, tư thế ngồi chồm hổm cũng chầm chậm đứng lên, sống lưng dựng thẳng y như một cây trường thương.

Không khí càng thêm nặng nề, ngay cả những võ sĩ ở dưới nhãn lực không tốt cũng cảm nhận được cảm giác áp bách khiến cho con người phải run rẩy, cả đám biết điều im như hến, tức giận lúc nãy đã sớm không cánh mà bay.

Một phút, hai phút… người trung niên vẫn đứng thẳng tại chỗ, một lúc lâu sau hắn mới từ từ mở miệng nói: "Các ngươi nghe được không?"

"Đại nhân, ý ngài là..." Một gã võ sĩ không hiểu được liền hỏi lại.

"Thanh âm của gió." Người trung niên hít vào một hơi, sau đó từ từ đưa cánh tay ra giữa không trung: "Ta có thể cảm thụ nhận được làn gió lưu động chung quanh đây đang hoan hô, nhảy múa, có biết bọn họ đang cao hứng vì chuyện gì không?"

"Không biết." Mấy gã võ sĩ đưa mắt trao đổi với nhau, thần trí bề trên càng ngày càng không bình thường, phán đoán như vậy làm cho bọn họ vừa kinh vừa sợ.

"Bọn chúng đang hoan nghênh quân chủ của mình." Người trung niên nhẹ giọng nói, khóe miệng hiện ra nụ cười hiếm có.

"Quân chủ?" Mấy gã võ sĩ càng thêm mơ hồ khó hiểu.

"Ngu xuẩn, tương lai của các ngươi chỉ tới đó mà thôi." Người trung niên sẵng giọng chỉ trích.

Mấy gã võ sĩ lại liếc nhau lần nữa, một người trong đó coi như là thông minh, lẩm bẩm: "Thanh âm của gió, ý ngài là Ngõa Tây Lý đang ở gần đây?"

"Nếu như là hai mươi năm trước, không, chỉ sợ vào năm năm trước, hắn sẽ phát hiện ta trước, ha hả, lực lượng của hắn thoái hóa rất lợi hại." Người trung niên lười trả lời vấn đề này, giơ ra bộ dạng thương cảm tiếp tục lẩm bẩm: "Bây giờ thì không, thì ra quân chủ đã già, quân chủ mới sắp ra đời, ừ, không sai, chính là như vậy."

Mấy gã võ sĩ đồng thời vui mừng, nếu giết được Ngõa Tây Lý sẽ là công lao cực lớn. Dĩ nhiên công đầu thuộc về chủ quan, những bọn họ đi theo bề trên lâu như vậy không có công lao cũng có khổ lao. Sau khi, trở lại đế đô tuyệt đối không thể thiếu phần thưởng, thậm chí có thể nhận được cơ hội tiến vào Vương Đình tu luyện.

"Ta còn chưa có đủ dũng khí đi tìm ngươi, nhưng ngươi đã tự hiện ra. Ha ha, đây chính là vận mệnh quỷ quái hay sao?" Người trung niên đột nhiên cười lớn lên vô cùng thoải mái, cười ngửa tới ngửa lui, hồi lâu sau mới ngừng cười thì lại tiếp tục lẩm bẩm: "Được rồi, được rồi, không có gió thu xào xạc làm sao có thể hiện ra sinh cơ động tình? Vậy thì để ta đích thân kết thúc tất cả vinh quang của ngươi."

Mấy gã võ sĩ bày ra tư thế như lâm đại địch, chuẩn bị phối hợp chủ quan đi vây công Ngõa Tây Lý, ai ngờ người trung niên nói xong đột nhiên đi xuống chòi canh, sau đó chậm rãi tiến về phía Thánh Đế Tư thành.

Mấy gã võ sĩ không thể nào giải thích được, không phải chủ quan mới vừa nổi lên cảm khái khi nhìn theo hướng chiến trường hay sao? Chuyện này chứng minh Ngõa Tây Lý đang ở phía trước mới đúng, tại sao lại đi ngược về phía Thánh Đế Tư thành đi?

"Đại nhân, Ngõa Tây Lý hẳn là..." Một gã võ sĩ duỗi ngón tay chỉ ra tiền tuyến, gấp giọng kêu lên.

Người trung niên quay đầu lại nhìn bọn hắn, sắc mặt lạnh như băng, sau đó tiếp tục đi tới Thánh Đế Tư thành.

Mấy gã võ sĩ không dám nói lời nào nữa, vội vàng nhảy xuống chòi canh bước nhanh theo phía sau người trung niên.

Nghe thấy tiếng hô mười phần dã tính, sắc mặt đám người Tây Cách Thụy Na nhất thời biến đổi, Tái Nhân Hầu tước từng được chứng kiến lực lượng của Băng Xuyên Hùng Vương cũng phải âm thầm rùng mình. Bọn họ vội vã thúc giục đội ngũ đẩy nhanh tốc độ tiến tới chiến trường.

Vừa chạy qua một khe núi, cảnh tượng thảm thiết ở phía xa xa lập tức đập vào mắt mọi người, hiện tại chiến cuộc đã đến trình độ gay cấn, gần vạn người hỗn chiến chung một chỗ loạn xạ cả lên, tiếng kêu la vang vọng khắp bầu trời bình nguyên. Từ nơi rất xa vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm.

Ở giữa chiến trường, mấy chục con mãnh thú khổng lồ chiến đấu hung mãnh làm cho mọi người chú ý, võ sĩ bình thường không phải là đối thủ của bọn chúng. Tất cả võ sĩ ở gần đó bị kình khí, nguyên lực chấn động quét qua lập tức văng ra ngoài xa.

Trong thời gian ngắn ngủi, đám người Địch Áo tận mắt nhìn thấy có ít nhất trên trăm võ sĩ bị đám mãnh thú đánh bay ra ngoài, sinh tử không biết.

Thật ra đám mãnh thú không có chú ý những võ sĩ bình thường, mục tiêu công kích của bọn chúng rất rõ ràng, đó là nhóm cường giả Thánh Đế Tư thành do Nhã Duy Đạt cầm đầu.

Tất cả Thủ hộ giả đều có thực lực không kém, mặc dù không thể nào buông thả bí kỹ, nhưng thân thể của bọn họ chính là vũ khí tốt nhất. Đám người Nhã Duy Đạt chẳng những phải đối phó với những con mãnh thú lực lớn vô cùng, tùy thời còn phải đề phòng Thủ hộ giả tập kích, tình thế đã rất nguy cấp. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Nhã Duy Đạt mới vừa tránh thoát một con Cự Mãng cắn tới, ngay sau đó nàng cảm thấy mặt đất dưới chân bỗng nhiên chấn động, vội vàng phi thân nhảy lên cao, đồng thời Xuyên Sơn Giáp lập tức chui lên từ vị trí Nhã Duy Đạt vừa rời khỏi. Không đợi Nhã Duy Đạt lấy lại sức, dư quang trong mắt nó rực sáng, phía sau thân thể to lớn bỗng nhiên xuất hiện cái bóng mơ hồ, lao tới y như một viên đạn pháo. Nhã Duy Đạt đang ở giữa không trung không thể tránh khỏi, chỉ kịp thả ra một đạo Băng Trùy đã bị đối phương đánh trúng vai trái.

May là có nguyên lực chiến giáp hộ thân nên Nhã Duy Đạt chỉ bị một quyền này đánh cho nửa người tê dại, tranh thủ lúc bị lực phản chấn đánh văng ra xa, Nhã Duy Đạt phất tay thả ra bí kỹ Băng Sương Phong Bạo.

Một đoàn vụn băng xoay quanh vần vũ y như vòi rồng khổng lồ, dĩ nhiên cường giả Võ Tôn buông thả Băng Sương Phong Bạo không có đơn giản như vậy, ẩn bên trong vòi rồng hàn khí kia là mấy chục cây Băng Trùy. Nếu như đối phương ứng phó chiêu này như Băng Sương Phong Bạo bình thường nhất định sẽ phải thua thiệt rất lớn.

Đúng lúc này, đầu Xuyên Sơn Giáp bỗng nhiên nhảy lên không trung đỡ một đòn công kích thay chủ nhân. Sau đó người kia đạp lên lưng Xuyên Sơn Giáp lấy đà lao tới chỗ Nhã Duy Đạt.

Nguy hiểm nhất không phải là chuyện này, phía dưới Nhã Duy Đạt là một con Mãnh Tượng đang ngẩng cao đầu chờ đợi, hai cái ngà dài mấy thước lóe ra hàn quang lạnh lẽo, hiện tại nó đã khóa chặt thân hình Nhã Duy Đạt tùy thời đều có thể công kích.

Mắt thấy sắp sửa lâm vào nguy hiểm, Nhã Duy Đạt bức lui đối thủ trước mặt rồi đưa tay đánh một chưởng xuống đất, theo động tác đó, một dòng khí lạnh như thực chất đông cứng con Mãnh Tượng thành tượng đá. Ngay lập tức nàng hợp hai tay lại trước ngực, một đoàn Băng Vụ xuất hiện từ hư không bao phủ nhân ảnh mơ hồ kia và Xuyên Sơn Giáp vào bên trong.

Nhờ có sơ hở này, Nhã Duy Đạt nhanh chóng lui về bên cạnh đồng bạn, hai tay vung lên bắn ra hàng loạt Băng Hoàn vô cùng sắc bén vào trong màn sương mù.

Màn sương mù bao phủ phạm vi mấy chục thước chậm rãi hạ xuống đất, bên trong chợ có thanh âm Xuyên Sơn Giáp rống giận truyền ra, Nhã Duy Đạt hơi thất vọng. Nếu Xuyên Sơn Giáp còn sống rõ ràng là đối phương cũng không bị thương tổn.