Thần Điển

Chương 269: Đối chiến




Khi hai quân còn cách nhau không tới một trăm thước, đám người Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước nhảy lên buông thả ra bí kỹ có tính sát thương phạm vi lớn, chiến tranh quy mô càng khổng lồ, cường giả lại càng biểu hiện tác dụng rõ rệt. Nhân số binh lính quá dày đặc giúp cho bí kỹ bọn họ thả ra có thể phát huy lực sát thương lên đến lớn nhất.

Bên phía Tái Nhân Hầu tước và Nhã Duy Đạt cùng hành động giống như đối phương, tất cả mọi người lao tới nghênh đón đám người Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước ở giữa chiến trận. Cường giả đối chiến là hình thức bắt đầu của chiến tranh, cho dù số lượng võ sĩ cấp thấp nhiều tới mức nào cũng không thể thay đổi chiến cuộc, thắng thua vĩnh viễn nằm ở trong tay các cường giả.

Song phương thả ra bí kỹ uy lực lớn liên tục va chạm trên chiến trường tạo ra không gian chấn động có phạm vi vài chục thước, nào là băng tinh, hỏa diễm, còn có vô số kình khí vô hình lui tới đan xen vào nhau. Trong lúc nhất thời lực lượng hai bên có vẻ ngang nhau, không ai chiếm được tiện nghi gì hết. Sắc mặt Tát Mỗ Nhĩ Hầu tước hơi đổi, Tái Nhân tìm được nhiều trợ thủ như vậy từ nơi nào? Vốn cho rằng hành động lần này tụ tập bảy vị Võ Tôn dùng để tấn công Tái Nhân Hầu tước lĩnh tuyệt đối là dư dả. Vì thế bọn họ mới xông lên phía trước không hề cố kỵ. Nhưng bây giờ số lượng Võ Tôn của đối phương không ít hơn bọn hắn, rất hiển nhiên không thể tránh khỏi một trận ác chiến rồi.

An Đông Ny đang ở đâu? Tát Mỗ Nhĩ bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề trọng yếu, đối phương không có Phong hệ Võ Tôn, mà bên hắn lại có An Đông Ny. Dưới tình huống này An Đông Ny có thể tạo thành uy hiếp rất lớn đối với địch nhân. Hắn quay đầu nhìn bốn phía, trên chiến trường hoàn toàn không có thân ảnh An Đông Ny, trong lòng Tát Mỗ Nhĩ lấy làm kỳ quái, nhưng lúc này đám người Tái Nhân Hầu tước đã cùng nhau phát động công kích tràn tới ào ạt. Tát Mỗ Nhĩ không kịp suy nghĩ quá nhiều, toàn lực buông thả Chân Hồng Chi Vũ nghênh đón hàng vạn hàng nghìn ngọn lửa từ đối diện đập vào mặt, lúc này chỉ có thể liều mạng, không còn con đường thứ hai để lựa chọn.

Cùng một thời gian, đám người Địch Áo và Tác Phỉ Á thoát khỏi trận doanh lách sang mặt bên, chiến trường chính diện không thuộc về bọn họ, đó là nơi cường giả cấp bậc Võ Tôn chiến đấu. Việc bọn họ cần phải làm là tận lực sát thương lực lượng trung cấp bên phía địch nhân.

Trùng hợp chính là bên phía liên quân Đại công lĩnh cũng phân ra tiểu đội mười mấy người, toàn tiểu đội là do Cực Hạn võ sĩ tạo thành, hiển nhiên là có cùng chủ ý với đám người Địch Áo.

Vừa thấy đám người Địch Áo, bọn họ lập tức xông thẳng tới, nhóm Cực Hạn võ sĩ Đại công lĩnh không nhịn cười được, đây là đội ngũ quái dị gì vậy? Cũng quá buồn cười đi? Có cả tiểu cô nương ôm sủng vật, chẳng lẽ bọn họ tới đây du lịch?

Nếu như thủ hạ Tái Nhân toàn là cái loại kém cỏi thế này, vậy thì kết cục trận chiến này đã rõ ràng lắm rồi.

Địch Áo nhìn sang Tác Phỉ Á ở bên cạnh: "Nàng cẩn thận đó, đừng liều mạng với bọn hắn."

Tác Phỉ Á gật đầu, Phí Đức Sĩ ở sau lưng nàng lại cười cười: "Yên tâm đi, có ta ở đây, tiểu thư sẽ không có việc gì."

Địch Áo lấy được lượng lớn mảnh vỡ tinh thần cực phẩm cũng chia cho Phí Đức Sĩ một ít, cho nên Phí Đức Sĩ không tham gia chiến dịch Thánh Đế Tư thành, thủy chung vẫn tiềm tu ở trong trang viên. Bây giờ hắn đã tiến vào giai đoạn Cực Hạn võ sĩ đỉnh phong, mặc dù còn chưa có tấn thăng lên Võ Tôn, nhưng chỉ là vấn đề kỳ ngộ mà thôi, chuyện này có gấp cũng không được.

Có Ca Đốn, Tuyết Ny và Phí Đức Sĩ ở đây, muốn thương tổn Tác Phỉ Á đúng là không dễ dàng. Cấp bậc Cực Hạn võ sĩ rất khó làm được chuyện này, huống chi chiến lực của Lao Lạp cũng không thể khinh thường, nếu ai nhìn thấy cô bé ngây thơ này cho rằng dễ ăn hiếp, đoán chừng kết quả nhất định sẽ rất bi thảm.

Không cần phải lo lắng gì nữa, Địch Áo đẩy nhanh tốc độ lao tới trước kéo giãn khoảng cách với đám người Tác Phỉ Á. Đối phương có mười mấy Cực Hạn võ sĩ, hắn ít nhất cũng phải lôi kéo một phần tư chiến lực của đối phương, nếu không áp lực bên phía Tác Phỉ Á sẽ rất lớn, cũng may địa thế bình nguyên rộng rãi, Địch Áo không hề lo lắng bị địch nhân bao vây.

Thấy một mình Địch Áo lao đến, gã Cực Hạn võ sĩ cầm đầu nhe răng cười: "Còn có tên ngu ngốc này nữa, cho rằng Phong hệ võ sĩ là vô địch?"

"Có kẻ chịu chết còn không tốt sao? Nếu đã tới thì đừng để hắn còn sống quay trở về." Một gã võ sĩ khác cười nói.

Mười mấy người trong tiểu đội phân tán ra, mơ hồ tạo thành hình vòng cung vây lại, chỉ cần Địch Áo xông tới là bọn họ có thể đánh cho hắn không còn đường lui.

Khi khoảng cách đối phương còn hơn trăm thước, Địch Áo thi triển Phong Ưu Nhã bất chợt tăng tốc, lao thẳng tới đội ngũ đối phương. Đồng thời thanh mang trong tay lóe lên, hiển nhiên là chuẩn bị phát động công kích.

Các võ sĩ ở đối diện hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười chế nhạo, đây rõ ràng là một tên võ sĩ chưa từng trải qua huấn luyện thực tế mà.

Ví như Địa hệ võ sĩ có thể buông thả Liệt Địa Kích không hạn chế, vậy thì còn có ai đủ sức tiếp cận Địa hệ võ sĩ? Cứ đứng một chỗ dậm chân là tốt rồi, vô địch bất khả chiến bại nha. Đồng dạng đạo lý, sau khi Phong hệ võ sĩ thả ra Phong Ưu Nhã cần một khoảng thời gian ngắn ngủi mới có khả năng buông thả Phong Ưu Nhã lần nữa. Hơn nữa khoảng cách Phong Ưu Nhã lướt đi là có hạn, cho dù là Cực Hạn võ sĩ cao cấp thi triển Phong Ưu Nhã cũng chỉ lướt đi hơn trăm thước mà thôi.

Các võ đều chuẩn bị tư thế sẵn sàng, chờ cái tên ngu ngốc kia đâm đầu tới sẽ lập tức động thủ, địch nhân còn có thể buông thả Tật Phong Tấn Ảnh một lần dùng để biến hướng. Nhưng chỉ có một cơ hội đó thôi, không thể nào trốn tránh nhiều người cùng lúc công kích được.

Các võ sĩ không ngờ rằng Địch Áo "lãng phí" luôn cả một cơ hội còn sót lại, đang chạy đi ở xa xa đã thi triển Tật Phong Tấn Ảnh, thân hình đang chạy nhanh sát mặt đất đổi thành lướt xéo lên trên trời. Nhìn bộ dáng tựa hồ là muốn xông qua đỉnh đầu các võ sĩ, làm như vậy mặc dù giúp cho tốc độ Địch Áo tăng lên rất nhiều, nhưng hiển nhiên không thể giải quyết được vấn đề căn bản, ở đối diện đều là võ sĩ tinh nhuệ thân kinh bách chiến. Nếu như ngay cả một mục tiêu tốt như vậy cũng đánh không trúng, còn không bằng đập đầu vào tường chết luôn cho rồi.

Hỏa diễm bắn ra tán loạn, Phong Nhận gào thét, mười mấy bí kỹ từ trong tay các võ sĩ vội vã phóng ra, bắn nhanh về phía thân ảnh Địch Áo ở giữa không trung, còn có ba gã Hỏa hệ Cực Hạn võ sĩ đồng thời bay lên không trung thả ra Chân Hồng Chi Vũ. Tất cả đều cố gắng nắm giữ thân ảnh Địch Áo, kết quả của Địch Áo đã có thể đoán trước được, nếu có thể lưu lại một cỗ thi thể toàn thây là may mắn lắm rồi.

Vào thời điểm này, thân hình Địch Áo đang ở giữa không trung bỗng nhiên gia tốc lần nữa, động tác của hắn quá đột ngột, trong nháy mắt đã thoát ra khỏi tầm mắt của những gã võ sĩ kia, đồng thời cũng bỏ lại tất cả công kích ở phía sau. Sau đó tay hắn vung lên phóng ra hai đạo thanh mang, Diễn Sinh Phong Nhận nổ ầm ầm phân ra đập xuống đầu các võ sĩ như mưa rào mùa hạ.

Các võ sĩ không còn kịp suy nghĩ tại sao Địch Áo lại có thể gia tốc lần thứ hai, cũng không có khả năng đuổi theo và cố định vị trí Địch Áo, cả đám vội vàng luống cuống tay chân thả ra bí kỹ ngăn cản công kích của Địch Áo.

Địch Áo tự nhiên không trông cậy vào Diễn Sinh bí kỹ có thể giết chết Cực Hạn võ sĩ, sát chiêu chân chính còn nằm ở phía sau.

Ở trong ánh mắt hoảng sợ của các võ sĩ, Địch Áo lại thi triển Phong Ưu Nhã lần nữa, trong thời gian ngắn ngủi, Địch Áo tổng cộng thả ra ba lần Phong Ưu Nhã và một lần Tật Phong Tấn Ảnh. Tốc độ đã được gia tăng lên tới cực hạn, thân hình lộn một vòng trên không trung xuyên qua khoảng trống ở giữa hai gã Hỏa hệ Cực Hạn võ sĩ. Tốc độ Địch Áo quá nhanh, cho nên khi hai gã võ sĩ kia mới vừa giơ tay lên thì bóng dáng Địch Áo đã biến mất khỏi tầm mắt.

Hai vòi máu từ sau gáy hai gã võ sĩ bắn ra, trong nháy mắt xuyên qua đó, đầu ngón tay Địch Áo cơ hồ dán sát vào da thịt bọn hắn mới thả ra Phong Nhận, chỉ một đòn đã cắt đứt động mạch cổ vô cùng chính xác, ở khoảng cách gần như thế, cộng thêm tốc độ Địch Áo nhanh tới cực điểm, bọn họ căn bản không kịp xuất ra phản ứng.

Các gã võ sĩ khác nhìn hai người đồng bạn rơi xuống mà không thể tin nổi, nhìn qua thì đối phương chỉ có trình độ Cực Hạn võ sĩ cấp thấp mà thôi, vì sao có thể không ngừng buông thả Phong Ưu Nhã trong đoạn thời gian ngắn ngủi như thế?

Thân hình Địch Áo dừng lại cách đó mấy chục thước, lẳng lặng đứng tại chỗ, bây giờ hắn không cần làm gì cả, chỉ sợ các gã võ sĩ kia cũng không dám phát động công kích đám người Tác Phỉ Á mà không cố kỵ. Địch Áo dùng hành động dứt khoát và hai vũng máu đầm đìa kia chứng minh rằng công kích của hắn đáng sợ đến cỡ nào.

Dĩ nhiên, mặc dù Địch Áo có thể buông thả Phong Ưu Nhã không hạn chế, điều này cũng chỉ tính là ưu thế mà thôi, không thể nào là nguyên nhân căn bản để thành công đánh chết hai gã Hỏa hệ võ sĩ của đối phương. Thật ra do tâm lý đối phương, tốc độ phản ứng cùng với khả năng tính toán phi thường chuẩn xác mới có thể làm được, tác dụng của Diễn Sinh bí kỹ không chỉ là làm nhiễu loạn trận thế đối phương, mà còn giúp Địch Áo phân biệt ra thân phận của từng người trong đó. Hoặc có thể nói đây là một cách chọn lựa mục tiêu, trong nháy mắt đó Địch Áo sẽ có thể nắm giữ lực lượng và cả nhược điểm của địch nhân.

Nhìn đám người Tác Phỉ Á đang xông tới, các võ sĩ Đại công lĩnh lộ vẻ cực kỳ ngưng trọng, bọn họ không lo lắng mấy người ở đối diện, chỗ khó giải quyết là bọn họ phải phân ra một phần tinh lực đề phòng Địch Áo đánh lén. Chọn lựa đuổi giết Địch Áo là không thể, tình huống lúc nãy vẫn không thể lưu lại đối phương, huống chi địa thế nơi này quá trống trải làm cho bọn họ không có biện pháp bao vây Địch Áo. Sau khi chứng kiến tốc độ Địch Áo tăng cao đến mức không thể tưởng tượng nổi, không có người nào dám xem thường cái tên Cực Hạn võ sĩ cấp thấp này nữa.

Hướng lúc đi ra tổng cộng mười ba người, nhưng bây giờ chỉ còn lại có mười một người, mắt thấy khoảng cách của song phương càng lúc càng gần, gã võ sĩ cầm đầu nhanh chóng quyết định: "Triệt Á, ngươi mang hai người ngăn cản cái tên Phong hệ võ sĩ kia, những người khác đi theo ta."

Gã võ sĩ cầm đầu quyết định không sai, Triệt Á cũng là Phong hệ Cực Hạn võ sĩ, mặc dù không thể buông thả Phong Ưu Nhã không hạn chế như Địch Áo, nhưng tác dụng kìm chế vẫn phải có, cộng thêm hai đồng bạn phối hợp với hắn. Địch Áo sẽ không dễ dàng uy hiếp phía sau lưng bọn họ. Còn đối mặt với đám người kia, tính cả cô bé ôm sủng vật cũng chỉ có sáu người mà thôi, tám đánh sáu vẫn có ưu thế rất lớn.

Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới trận doanh đối phương lại có một vị Cực Hạn võ sĩ đỉnh phong, Miêu Tử trong ngực Lao Lạp cũng không có hiền lành như bộ dạng bên ngoài. Ngay cả Ca Đốn mới vừa tấn thăng lên Cực Hạn võ sĩ cũng có chiến lực không kém bọn họ. Bí kỹ độc môn của Thiên Không Thành, Hỏa Thịnh Yến có lực sát thương không phải là kinh khủng "bình thường".

(Ý nói là khủng trong hàng khủng – Dg ^^")

Triệt Á mang theo hai người giữ vững khoảng cách với Địch Áo chừng hai mươi thước, ở khoảng cách như vậy, cho dù Địch Áo chạy sang hướng nào hắn cũng có đầy đủ thời gian ngăn chặn. Nhưng người trẻ tuổi trước mặt này tựa hồ không hề quan tâm đồng bạn an nguy, chỉ yên lặng đứng tại chỗ, bộ dáng cực kỳ nhàn nhã.

Đã chết hai người đồng bạn, Triệt Á cũng không dám đánh giá Địch Áo là một tên ngu ngốc nữa, bản năng của hắn mách rằng đối phương nhất định có âm mưu gì đó, nhưng hắn không làm gì được. Nếu như đối phương bất động, hắn chỉ có thể chờ tại chỗ này, thân là Phong hệ Cực Hạn võ sĩ, lần đầu tiên Triệt Á có cảm giác vô lực, cho đến bây giờ hắn vẫn không thể nghĩ ra tại sao đối phương có thể buông thả Phong Ưu Nhã nhiều lần như thế?

Phí Đức Sĩ ở trong đám người lao ra ngoài, che chắn mấy người Tác Phỉ Á ở phía sau, vô số hỏa diễm hừng hực tuôn trào quanh người hắn, gần như là bao phủ tám người đối phương vào bên trong.

Dưới tình huống bình thường, trừ phi đối mặt một nhóm Quang Mang võ sĩ, nếu không sẽ không có ai dám làm như vậy, phạm vi công kích càng lớn cũng có nghĩa lực lượng càng phân tán. Nhưng Phí Đức Sĩ không cần suy nghĩ mấy thứ này làm gì, lượng nguyên lực mà hắn có thể điều động không chênh lệch Võ Tôn nhiều lắm, vì thế mỗi một tia hỏa diễm đều có lực công kích tương đương nhau.

Gã võ sĩ cầm đầu hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, lập tức dừng bước không dám lỗ mãng xông lên, sau đó cẩn thận thả ra Địa Long Thủ Hộ, những gã võ sĩ khác vội vàng núp vào trong "vỏ trứng phát sáng", một người trong đó giơ tay phóng ra luồng khí lạnh. Hắn dĩ nhiên không hy vọng luồng khí lạnh có thể đánh tan Chân Hồng Chi Vũ của Phí Đức Sĩ, cho dù hắn có đẳng cấp ngang với Phí Đức Sĩ cũng không làm được chuyện này, lần công kích này chủ yếu là mang tính dò xét.

Khí lạnh đụng vào hỏa diễm liền vang lên thanh âm "xèo xèo", rồi hóa thành hơi nước bay lên trời, tốc độ luồng hỏa diễm không hề bị ảnh hưởng chút nào, tiếp tục bay thẳng tới Địa Long Thủ Hộ.

Thanh âm va chạm vang lên liên tiếp, ánh lửa bắn ra tán loạn, màn hào quang Địa Long Thủ Hộ cũng run rẩy kịch liệt.

Gã võ sĩ cầm đầu cau mày lâm vào lo lắng, vị giai của hắn cũng không thấp, dưới tình huống bình thường, Địa Long Thủ Hộ do Cực Hạn võ sĩ cấp bảy thả ra không thể nào bị phá hủy dễ dàng như thế. Trừ phi là cường giả Võ Tôn xuất thủ, nhưng tình huống trước mắt hiển nhiên nằm ngoài dự liệu, hắn đâu có biết Phí Đức Sĩ dành thời gian tu luyện Chân Hồng Chi Vũ hơn xa những bí kỹ khác, đã đạt trình độ cực kỳ tinh vi.

Nếu như thời gian trôi chậm lại sẽ có thể nhìn thấy mỗi một quả Hỏa Cầu đều có vị trí cố định, điểm rơi của nó vô cùng chính xác.

Vào mấy tháng trước, Phí Đức Sĩ đã dùng thủ pháp tinh diệu này trong nháy mắt đánh bại Địa Long Thủ Hộ do Cực Hạn võ sĩ cấp một thả ra. Mặc dù đối thủ trước mắt có vị giai cao hơn người nọ, nhưng đối với Phí Đức Sĩ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Tác Phỉ Á cúi người đặt hai tay chạm vào mặt đất, một luồng khí lạnh trắng xoá nhanh chóng lướt tới, nơi nó đi qua mặt đất lập tức ngưng kết thành một tầng sương trắng.

Tuyết Ny giơ tay phải ra, một quả Băng Cầu tinh xảo từ hư không xuất hiện chậm rãi xoay tròn trong lòng bàn tay của nàng, một khi đối phương lao tới sẽ phải đối mặt với đạo công kích sắc bén này.

Ca Đốn không có xuất thủ, chỉ khoanh tay im lặng chờ đợi, mặc dù Hỏa Thịnh Yến có uy lực rất lớn nhưng khuyết điểm cũng rõ ràng, đó là khoảng cách công kích quá ngắn, nếu buông thả sớm thì không thể nào phát huy tác dụng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Trong khoảng thời gian này, gã võ sĩ cầm đầu đã xuất ra một vài an bài đơn giản, hiện tại hắn đã có thể kết luận Phí Đức Sĩ là Cực Hạn võ sĩ đỉnh phong rồi, hắn tương đối an tâm là vì Tác Phỉ Á không phải là Cực Hạn võ sĩ. Nói cách khác thì ở trong nhóm đối phương, nhiều nhất chỉ có bốn người có thể tạo thành uy hiếp với bọn hắn, suy đoán từ phương diện đó thì đối phương không phải là đối thủ của tám người bọn hắn, về phần Lao Lạp có thể trực tiếp quên đi.

"Ầm !"

Vòng bảo hộ Địa Long Thủ Hộ vỡ vụn thành từng mảnh, gã võ sĩ cầm đầu sải bước xông tới, các võ sĩ còn lại cũng ùa lên theo. Bọn họ đã phân công rõ ràng, ba người xông về phía Phí Đức Sĩ, bốn người bọc đánh đám người Tác Phỉ Á và Ca Đốn ở mặt bên, mục tiêu cuối cùng chính là Lao Lạp. Nếu cô bé này ở chung một chỗ với đối phương, bắt được nàng có lẽ sẽ có tác dụng nào đó.

Ngọn lửa quanh người Phí Đức Sĩ liên tục vũ động phá hủy tất cả công kích lao tới. Tuyết Ny vung tay lên, quả Băng Cầu từ lòng bàn tay nàng từ từ bay lên rồi bỗng nhiên nổ tung ở trên không, hóa thành vô số bông tuyết lóe hàn quang sáng chói ập xuống đầu các võ sĩ Đại công lĩnh.

Gã võ sĩ cầm đầu kiêng kỵ nhất là Phí Đức Sĩ, trình độ công kích của Tuyết Ny không có lọt vào mắt hắn, quang mang Bàn Thạch Thủ Hộ lại thoáng hiện quanh người gã võ sĩ, hàng loạt bông tuyết đánh tới nhất thời nứt vỡ thành vô số mảnh nhỏ li ti. Thậm chí không thể kìm hãm tốc độ của gã võ sĩ.

Đây rõ ràng là chênh lệch đẳng cấp rồi, Cực Hạn võ sĩ cấp bảy thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ không thể nào bị Tuyết Ny mới vừa lên cấp có thể làm rung chuyển được.

Gã võ sĩ cầm đầu không thèm nhìn Tuyết Ny, nhấc chân đạp mạnh xuống đất một cái, theo sau tiếng nổ ầm ầm là mặt đất chấn động kịch liệt, từng đạo kình khí vô hình phá không chém về phía Phí Đức Sĩ, hai người bên cạnh hắn cũng vội vàng thả ra bí kỹ đánh tan công kích của Tuyết Ny.

Ca Đốn chỉ vừa tấn chức nên căn bản không có thời gian tu tập Chân Hồng Chi Vũ, chỉ có thể buông thả Liệt Diễm Trảm ngăn cản địch nhân. Mặc dù đây là Diễn Sinh bí kỹ, nhưng đối với Cực Hạn võ sĩ thì không có tác dụng quá lớn.

Lôi Mông đã sớm thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ canh giữ bên cạnh Tác Phỉ Á, nhiệm vụ của hắn chỉ có một, đó là bảo vệ tốt Tác Phỉ Á, chỉ cần đối phương không có Hỏa hệ võ sĩ cao cấp sẽ rất khó đánh tan đạo phòng ngự của hắn trong thời gian ngắn.

Các võ sĩ Đại công lĩnh không chú ý tới một chuyện, Lao Lạp vẫn ẩn sau đám người Tác Phỉ Á lặng lẽ đặt Miêu Tử xuống đất, hình thể Miêu Tử không thay đổi nhiều lắm, nhắc tới cũng kỳ quái, ngoại trừ lần đó tiến hóa ra, hình thể Miêu Tử vẫn không có gia tăng chút nào, không giống những con ma thú khác sẽ từ từ tăng trưởng theo thời gian.

Hai mắt Miêu Tử lóe lên quang mang hưng phấn, bốn móng vuốt cắm thẳng xuống mặt đất, phần lưng khẽ cong lại ngó chừng gã võ sĩ đang xông về phía Lao Lạp. Gã võ sĩ nhìn tới Miêu Tử một lần rồi dời ánh mắt lên trên người Lao Lạp, một con mèo nhỏ mà thôi, căn bản không thể làm cho hắn coi trọng.

Đáng tiếc là gã võ sĩ không có nhìn thấy cái đuôi phía sau Miêu Tử, phần cuối cùng nhọn hoắc kia đang lóe hàn quang xanh thẫm khiến lòng người sợ hãi.

Vào lúc này Địch Áo chợt phát động tiến công, thân hình hắn lao tới với tốc độ cực nhanh, sau đó giơ tay lên phóng ra một đạo Phong Nhận.

Phong Nhận hóa thành hơn trăm đạo lưu quang ở giữa không trung đánh về phía Triệt Á. Triệt Á đã biết đối phương nắm giữ Diễn Sinh bí kỹ nên đã sớm phòng bị, thân thể hắn bay lên như diều gặp gió, dễ dàng né tránh cơn mưa Phong Nhận.

Hai người đồng bạn của Triệt Á cũng xông tới chỗ Địch Áo, tựa hồ muốn bao vây Địch Áo vào giữa. Một gã Địa hệ võ sĩ thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ, âm thầm vận chuyển tích tụ nguyên lực, một khi đối phương lọt vào phạm vi công kích, hắn sẽ lập tức thi triển Liệt Địa Kích. Còn gã Hỏa hệ võ sĩ không ngừng phóng ra Chân Hồng Chi Vũ, cố gắng chèn ép không gian hoạt động của Địch Áo. Đáng tiếc là Địch Áo đã được Ngõa Tây Lý huấn luyện kỹ xảo né tránh phạm vi nhỏ, thậm chí không cần nhìn, chỉ dựa vào khí lưu toán loạn cũng có thể cảm ứng phương hướng công kích, men theo dòng khí lưu để thay đổi vị trí, hoàn toàn có thể tránh né công kích của đối phương dễ dàng.