Thần Điển

Chương 299: Đối chọi gay gắt




Dạo gần đây Tác Phỉ Á cũng bắt đầu nỗ lực, ngày ngày đóng cửa không ra. Địch Áo dạy cho nàng phương thức tu luyện rất kỳ lạ, phương pháp huấn luyện dành cho Lôi Mông và Ca Đốn dĩ nhiên có hiệu quả rõ ràng nhưng không thích hợp với nàng. Thích đẹp là thiên tính nữ tử, Tác Phỉ Á không muốn ngày ngày đánh nhau đến mức mặt xám mày tàn, bò lê bò lết

Trong tĩnh thất, Tác Phỉ Á mở lòng bàn tay tạo ra một đóa băng hoa trong suốt có hai mươi mốt cánh, đây đã là Tác Phỉ Á cực hạn, lúc mới bắt đầu nàng chỉ có thể giữ vững mười tám cánh. Chuyện này không liên quan gì tới nguyên lực nhiều ít, quan trọng là khả năng khống chế Thủy nguyên lực cao hay thấp.

Muốn để cho băng hoa luôn giữ vững trạng thái trước mắt, Tác Phỉ Á nhất định phải rót nguyên lực vào trong mỗi một cánh hoa liên tục, còn phải đạt tới mức độ thăng bằng vi diệu, ít quá cánh hoa sẽ tan chảy, nhiều quá độ dày cánh hoa sẽ gia tăng làm hình dáng không đồng đều. Hơn nữa, nàng còn phải làm cho băng hoa từ từ nở rộ, từ từ khép lại.

Nghe tựa hồ rất đơn giản, lúc mới bắt đầu Tác Phỉ Á cũng cho là như vậy, chỉ khi nào bắt tay vào thực hiện quá trình này mới thấy khó khăn tới cực điểm. Lúc nào cũng phải giữ vững tinh thần tập trung cao độ, người nào ý chí không đủ kiên định rất khó lòng kiên trì lâu. Tác Phỉ Á đồng thời khống chế hai mươi mốt cánh hoa, lấy thực lực trước mắt của nàng đã có thể làm được điều này quả thật là rất giỏi.

Tác Phỉ Á ngưng thần cẩn thận khống chế nguyên lực, băng hoa trong lòng bàn tay dần dần sinh trưởng cánh hoa thứ hai mươi hai, nhưng chỉ duy trì được vài giây rồi nhanh chóng tan vỡ làm ảnh hưởng đến những cánh hoa bên cạnh nó.

Tác Phỉ Á phất tay giải tán băng hoa, khẽ thở dài một hơi, xem ra hiện tại chính mình chỉ có thể giữ vững hai mươi mốt cánh mà thôi. Kết quả này không làm cho Tác Phỉ Á hài lòng, khi Địch Áo dạy cho nàng phương thức tu luyện này từng đề cập tới, từng có người trong một lúc có thể khống chế một trăm hai mươi tám cánh hoa. Khi đó Tác Phỉ Á vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng bây giờ nhìn lại năng lực thao túng của người nọ quả thực là quá mức kinh khủng.

Giờ phút này, ngay cả cánh hoa thứ hai mươi hai Tác Phỉ Á cũng không thể khống chế, một trăm hai mươi tám cánh là chuyện quá xa xôi.

Thế nhưng tu luyện như vậy có chỗ tốt rõ ràng, thông qua mấy ngày nay tu luyện, Tác Phỉ Á có thể rõ ràng cảm nhận được năng lực khống chế Thủy nguyên lực đang từ từ tăng lên. Hơn nữa, trong quá trình ngưng kết băng hoa còn hấp thu được một ít Thủy nguyên lực. Điểm này càng có ý nghĩa với Tác Phỉ Á, trước khi đạt tới Cực Hạn võ sĩ không thể sử dụng mảnh vỡ tinh thần, chỉ có thể dựa vào bản thân chậm rãi tích lũy, hiện tại có tu luyện phương thức này giúp cho Tác Phỉ Á rút ngắn quá trình tấn thăng lên Cực Hạn võ sĩ. Tư chất Tác Phỉ Á vốn đã siêu quần bạt tụy, chỉ do phân tâm làm nhiều việc vặt mới trì hoãn tu luyện, vì thế phương pháp này vừa vặn đền bù khuyết điểm thiếu hụt thời gian của nàng.

Địch Áo lấy phương thức tu luyện này ở trong Thần Điển, người sáng tác là một vị Thủy hệ võ sĩ viết lại có vài hàng chữ nhưng rất có ý nghĩa. Nó chỉ ra phương pháp tu luyện cực kỳ thích hợp với Thủy hệ võ sĩ, ở phía sau còn được đánh dấu lưu ý phương thức mở rộng, cho nên có thể xác định tu luyện như thế này có hiệu quả dài lâu.

Sở dĩ Địch Áo để cho Tác Phỉ Á thử tu luyện là bởi vì hai chữ "cực kỳ" này, tham dự sáng tác Thần Điển có cường giả rất nhiều, nhưng các cường giả thời đại đó khiêm nhường hơn bây giờ nhiều lắm. Thông thường chỉ dùng giọng nói thăm dò, ngay cả mấy chữ "nhất định", "chắc chắn " cũng rất ít khi xuất hiện. Người này đã dám miêu tả như vậy đủ để nói rõ hắn rất có lòng tin đối với phương thức tu luyện này.

Những người có tư cách sáng tác Thần Điển tự nhiên không phải là yếu, từ nội dung Thần Điển là có thể nhìn ra được các cường giả đó không có môn đệ nối nghiệp. Thần Vực sáng lập có ước nguyện ban đầu là như thế, bọn họ muốn tiếp tục kéo dài lực lượng của nhân loại, chỉ có điều đi đến ngày hôm nay đã sớm cảnh còn người mất, trách cho thế sự biến ảo quá nhanh mà thôi.

Địch Áo và Tác Phỉ Á không rõ ràng lắm điều này, mãi đến sau này mới biết được tên bí pháp tu luyện này là Ngọc Băng Hoa. Một trăm hai mươi tám cánh hoa mỏng manh ngưng kết trong không gian một tấc vuông có thể tuôn ra lực xuyên thấu không gì sánh kịp. Quan trọng là chỉ cần người buông thả có đủ nguyên lực và năng lực khống chế cường đại, cánh hoa bắn ra sẽ không biết mất mà có thể điều khiển chúng di chuyển lui tới không ngừng công kích đối thủ.

Diễn Sinh bí kỹ cũng có đạo lý đồng dạng, chẳng qua là Diễn Sinh bí kỹ thuộc về bí kỹ đơn kích, không có lần biến hóa thứ hai, vì thế uy lực cũng bị giới hạn.

Tác Phỉ Á nghỉ ngơi một lát rồi lại ngưng kết băng hoa, bắt đầu thử lần thứ hai. Địch Áo lên cấp quá nhanh, nàng không muốn bị Địch Áo kéo ra quá xa. Mặc dù nàng là Thiên Phú võ sĩ cũng không thể ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người, nhưng mà Tác Phỉ Á không muốn sống nhờ Địch Áo che chở, nàng muốn sóng vai chiến đấu cùng Địch Áo, bất luận đối mặt với thứ gì.

Sáng sớm ngày thứ hai, Địch Áo và trưởng lão Thần Vực rời khỏi Hầu tước lĩnh trực chỉ phương hướng sa mạc Hỏa Diễm.

Dọc theo đường đi, trưởng lão Thần Vực nói rất nhiều chuyện về Thần Vực cho Địch Áo gnhe, dĩ nhiên là có mục đích tuyên dương Thần Vực. Trong giọng nói toàn là bọn họ vượt qua khó khăn khốn khổ mới có ngày hôm nay, cùng với hết thảy nguyên nhân tội lỗi hủy diệt Thần Vực. Vì muốn Địch Áo đồng tính, hắn còn liệt kê rất nhiều hậu bối được đưa đến các địa phương khác nhau ẩn nấp. Những người này tư chất cao thấp không giống nhau nhưng kết quả lại không khác gì mấy, tất cả bọn họ đều vẫn lạc trong tay Thần Phạt và đầu lĩnh Thần Phạt chính là Ngõa Tây Lý.

Mặc dù Địch Áo đã sớm nghe nói về chuyện Thần Phạt truy sát hậu bối Thần Vực, nhưng dù sao cũng là tin ở ngoài đồn đãi, không thể nào tường tận như trưởng lão Thần Vực tự mình thuật lại được. Sau khi nghe xong, Địch Áo không khỏi sinh lòng phòng bị đối với tổ chức Thần Phạt, giết một người rất dễ dàng, nhưng muốn tìm giết một người nào đó ở trong biển người rộng lớn, lại cố ý che dấu tung tích quả thật là khó càng thêm khó.

Không có mạng lưới tình báo khổng lồ ủng hộ, Thần Phạt không thể nào tìm ra vị trí chính xác của hậu bối Thần Vực đã mai danh ẩn tích.

Đồng thời dựa vào những tin tức này, trong lòng Địch Áo càng thêm thất vọng đối với Thần Vực, tận mắt nhìn các hậu bối của mình bị tàn sát nhưng các nguyên lão Thần Vực đã làm gì? Không hạn chế công kích? Dùng tính mạng con người bình thường để phát tiết lửa giận. Phương thức này Địch Áo không thể nào nhận đồng nổi.

Trưởng lão Thần Vực tự nhiên không ngờ tới lời của mình không có tạo thành hiệu quả như mong muốn, muốn điều khiển tâm trí Địch Áo cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Hai ngày sau, Địch Áo và vị trưởng lão rốt cuộc chạy tới rìa sa mạc Hỏa Diễm, rất xa, Địch Áo có thể thấy sâu trong sa mạc có một căn lều, trên lều có một Hoàng Kim đại kỳ dựng đứng.

Trưởng lão cao nhất của Nguyên lão hội Thần Vực, Lan Bác Tư Bản hẳn là đang ở trong đó? Địch Áo âm thầm suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía trưởng lão Thần Vực ở bên cạnh, vừa nhìn qua Địch Áo đã giật mình, vị trưởng lão này không biết tại sao nước mắt tuôn tràn trên mặt, vẻ mặt kích động nhìn túp lều ở nơi xa, tựa hồ thấy được một thứ gì đó mà hắn cực kỳ tha thiết.

Địch Áo nhận ra chỗ đặc thù duy nhất chính là cây cờ màu hoàng kim rồi, nhưng cũng chỉ lớn hơn cây cờ bình thường mà thôi, màu sắc cũng chói mắt hơn một chút. Nhưng ở trong mắt trưởng lão Thần Vực đó là một loại tượng trưng, mấy chục năm đã trôi qua, Lan Bác Tư Bản rốt cuộc lại giương Hoàng Kim chiến kỳ mang theo vô hạn vinh quang đứng thẳng lên, chuyện này ý nghĩa là bắt đầu từ ngày hôm nay Thần Vực sẽ cường thế quật khởi.

Những năm gần đây Lan Bác Tư Bản cứ ẩn nhẫn khiến cho rất nhiều cường giả Thần Vực may mắn còn sống sót cảm thấy tuyệt vọng, cho nên có rất nhiều người đầu phục Thiên Không Thành và Sư Tâm đế quốc. Cho dù ở lại bên cạnh Lan Bác Tư Bản cũng cảm thấy bất mãn đối với cách làm của hắn.

Nhưng từ lúc Hoàng Kim chiến kỳ xuất hiện, hết thảy mọi thứ sẽ khác đi, chỉ cần Hoàng Kim chiến kỳ còn tung bay sẽ có vô số đệ tử Thần Vực từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, chung tay gầy dựng giấc mộng của tất cả thành viên Thần Vực.

Trưởng lão tung mình xuống ngựa, vô cùng thành kính bước từng bước về phía Hoàng Kim chiến kỳ. Địch Áo không biết tại sao vị trưởng lão làm như vậy, nhưng lại có thể cảm giác được nhất định đã có chuyện gì vừa mới phát sinh. Vì thế xuống ngựa đi bộ tới, dù sao người trong lều cũng là một vị Thần Vũ Giả, Địch Áo không muốn tạo thành hiểu lầm chỉ vì những chi tiết nhỏ nhặt như thế này.

Càng tiến lại gần túp lều nhiệt độ lại càng cao, về sau Địch Áo thậm chí cho rằng bản thân mình hô hấp vào trong phổi không phải là không khí, mà là hỏa diễm nóng bỏng. Nếu như Địch Áo không thể lợi dụng Phong nguyên lực khống chế khí lưu giảm bớt nhiệt độ quanh người, sợ rằng hiện tại hắn đã ngừng hô hấp rồi.

Một người trung niên chậm rãi từ trong lều đi ra, trong nháy mắt hắn ngẩng đầu lên, hai tròng mắt hắn như mũi tên vô hình xuyên qua không khí cách trở bắn thẳng vào người Địch Áo.

Địch Áo đang tiến tới trước, thân hình hắn đột nhiên cứng đờ, bước chân treo ở giữa không trung, chân mày nhíu lại lộ vẻ thống khổ.

Ánh mắt đối phương lại có thể dẫn phát một làn sóng vô hình chấn động kịch liệt ở giữa không trung, Địch Áo cảm thấy da mặt da truyền đến từng trận đau đớn y như bị trọng quyền đánh trúng vậy, khí huyết sôi trào, không khí phía trước hoàn toàn thoát ra khỏi khả năng cảm ứng của hắn, biến thành khí tường mềm mại bao phủ thân thể hắn, ngay cả một bước cũng khó đi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Sau một lát, bốn phía sa mạc tựa như mặt biển sống động vậy. Mặt đất từ từ đội lên hạ xuống, những đống cát từ trong sa mạc lan tràn ra xa, kéo dài tới một trình độ nhất định thì đột ngột lõm xuống, sau đó không gian chợt nổ ầm một tiếng, một dòng suối lửa phóng thẳng lên cao.

Cảnh tượng giống như núi lửa đang phùn trào vậy, phun luồng lửa đỏ rực kèm theo khói bụi tạo thành khung cảnh mỹ lệ vô cùng bắt mắt. Tiếp theo đó, hàng loạt đống cát liên tiếp nổ tung cuốn những dòng lửa đỏ bắn thẳng lên không trung, rồi hóa thành pháo hoa rực rỡ, ánh lửa cơ hồ che kín cả bầu trời, tràng diện kinh khủng cỡ này làm cho người ta sinh ra cảm giác kinh tâm động phách.

Vô số cát sỏi chậm rãi lăn ra xa, ánh sáng lúc lúc mờ lúc tỏ, mặt đất sôi trào từng cơn tựa như ẩn dưới sa mạc là một cái hồ dung nham cực lớn vậy.

Địch Áo có cảm giác đưa thân vào luyện ngục, hắn rõ ràng không cần hoa lửa bay đầy trời kia đánh trúng, cho dù là tinh hỏa bắn tán loạn ra bốn phía cũng có lực đạo dễ dàng xuyên thủng thân thể hắn.

Người trung niên nhìn về phía Địch Áo đột nhiên vẫy vẫy tay, hình như bảo Địch Áo đi tới chỗ của mình.

Dung mạo hắn rất bình thường, không tính là anh tuấn, cũng không coi là xấu, tuổi không còn trẻ cũng không quá già. Một bộ trường bào bằng vải thô màu xám trắng khoác trên người, không có bất kỳ trang bị nào khác. Ngoại trừ ánh mắt sáng ngời ra, cơ hồ không có bất kỳ chỗ nào đặc thù, nếu như nhìn thấy loại người này ở những địa phương khác, Địch Áo tuyệt đối không thèm nhìn đối phương một cái.

Khảo nghiệm sao? Địch Áo nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó cảm giác khí tường vô hình trước mặt giải tán, tinh hỏa giăng khắp trời giãn rộng ra. Địch Áo không do dự gì nữa, chậm rãi thả bước tiến về phía trước.

Kỳ tích xuất hiện, dĩ nhiên đây là kỳ tích do người tạo nên, hễ chân Địch Áo đặt vào đâu, hỏa diễm nơi đó sẽ tự động tắt mất. Mặc dù nhiệt độ còn lưu lại rất cao, nhưng Địch Áo hoàn toàn có thể chịu được, dù sao hắn cũng là Cực Hạn võ sĩ cấp ba kia mà.

Thế nhưng, nếu đổi lại một người trẻ tuổi nào khác chưa chắc có gan lớn giống như Địch Áo, ánh lửa ngất trời phun trào liên tiếp lướt qua trước mặt Địch Áo tạo thành lực áp bách trầm trọng, kình khí tuôn ra trong nháy mắt chèn ép hắn phải gồng người thẳng tắp cố gắng chịu đựng, vô số cát sỏi quật lên trên người Địch Áo phát ra tiếng vang "bình bịch", hoa lửa nổ tung hoàn toàn che chắn tầm mắt hắn.

Từng khoảnh khắc đều có hỏa diễm lưu động vây chung quanh thân thể hắn, nhưng chỉ cần tiếp cận hắn một khoảng cách nhất định, đám hỏa diễm đó sẽ bị một lực lượng vô hình dẫn dắt lướt ngang qua Địch Áo.

Địch Áo không kinh không hoảng, thần thái vô cùng bình tĩnh, cứ bình thản tiến lên từng bước một.

Tầm mắt người trung niên xuyên thấu qua màn hỏa diễm tập trung lên trên người Địch Áo, trong lúc Địch Áo từ từ tiến đến gần, ánh mắt của hắn càng lúc càng nhu hòa. Khi Địch Áo cách hắn không đủ mười thước, hỏa diễm đầy trời đột nhiên biến mất trong nháy mắt, sa mạc cuồng bạo theo đó khôi phục bình tĩnh, tựa hồ những cảnh tượng lúc nãy chỉ là ảo giác.

"Mặc dù ta rất oán hận Phong Ngân nhưng không thể không thừa nhận trên một vài phương diện, hắn có năng lực người khác khó thể sánh bằng. Nửa đời trước hắn bồi dưỡng ra một gã Địch Uy, bây giờ lại bồi dưỡng được một người như ngươi." Thanh âm người trung niên rất nhu hòa: "Nếu như hắn không thiếu chúng ta quá nhiều, có lẽ ta sẽ thử trở thành bằng hữu với hắn."

Thật sự đáng tiếc, hình như hắn đã hiểu lầm, Địch Áo mới vừa biểu hiện định lực và kiên khả năng nhẫn nại toàn bộ quy công cho Ngõa Tây Lý.

"Ngươi đến nơi đây, hắn có hoài nghi ngươi không?" Người trung niên xoay chuyển đề tài. Về phần đợt thử dò xét lúc nãy có thể nói là khảo nghiệm. Hắn không cần phải giải thích, Địch Áo biểu hiện vô cùng tốt, trong thời gian ngắn ngủi đó, hắn đã nhìn ra Địch Áo bất phàm, cũng tin tưởng người trẻ tuổi này có thể hiểu được dụng ý của hắn.

Hậu duệ Bất Hủ Vương An Đức Sâm không thể nào là người bình thường được. Nếu không, trong vòng một trăm năm Thần Vực không thể nào không xuất ra nổi một đời vương giả. Phụ thân Địch Áo cũng có Bất Hủ truyền thừa, mặc dù lúc còn trẻ biểu hiện ưu thế áp đảo, nhưng so sánh với thành tích của Bất Hủ Vương An Đức Sâm thì còn thua kém xa lắm. Vì thế hắn nhất định phải khảo nghiệm.

Nếu như Địch Áo không thể làm cho hắn vừa lòng, hắn sẽ lựa chọn cưỡng bức mang Địch Áo đi, bảo vệ chặc chẽ sau đó để cho Địch Áo trở thành công cụ nối dõi tông đường. Chuyển hi vọng của hắn lên những đứa con của Địch Áo.

Huống chi phụ mẫu Địch Áo đã mất từ sớm, một đứa trẻ không được tiếp nhận giáo dục đúng lúc, thành tựu tự nhiên bị hạn chế rất nhiều. Sau khi đọc những tin tình báo có liên quan đến Địch Áo, thời gian không tới một năm có thể từ Thiên Phú võ sĩ thăng cấp lên Cực Hạn võ sĩ, chuyện này có thể chạy ngang với Bất Hủ Vương An Đức Sâm rồi. Hắn vừa lo lắng vừa vui mừng, bởi vì hắn không thể tin được thứ mình vừa chứng kiến, hi vọng đã bị dập tắt từ lâu lại hiện ra trước mặt hắn y như kỳ tích.

Từ góc độ nào đó, lần này khảo nghiệm là không thể tránh khỏi.

"Không !" Địch Áo nhẹ giọng trả lời.

"Ngươi là giải thích với Phong Ngân thế nào?" Người trung niên ôn nhu hỏi: "Tiểu tử, không cần thiết phải nghĩ nhiều, không phải là ta hoài nghi ngươi, mà là vì ngươi còn rất trẻ, căn bản không biết Phong Ngân đáng sợ. Chỉ cần ngươi lộ ra một chút dấu vết sẽ mang đến cho mình tai hoạ ngập đầu. Thật ra ta nên lập tức mang ngươi đi, tách khỏi Phong Ngân càng xa càng tốt. Nhưng ngươi cần dùng Phong Ngân máu tươi để sáng tạo thanh thế cho mình, ngươi hiểu được nổi khổ tâm của ta không?"

"Không biết." Địch Áo nói rất đạm mạc.

"Không biết?" Người trung niên nhíu mày: "Người trẻ tuổi tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin quá đáng thì..."

"Lão sư đã biết ta đi đâu, cũng biết ta sẽ gặp ai." Địch Áo thản nhiên nói: "Tại sao ngài ấy còn hoài nghi ta?"

Trong mấy vị Thần Vũ Giả đứng trên đỉnh đại lục, Lan Bác Tư Bản thành danh cùng một thời kỳ với Áo Nhĩ Sắt Nhã, tồn tại quãng thời gian dài như vậy, hắn từng trải qua vô số mưa gió, rèn luyện ra tâm chí bền bỉ không gì sánh được. Thế mà khi nghe Địch Áo nói câu kia, hắn mất tự chủ lộ ra thần sắc kinh ngạc.

"Ngươi.. nói hết cho Phong Ngân biết rồi?" Lan Bác Tư Bản trầm giọng hỏi.

"Đúng thế." Địch Áo gật đầu.

"Như vậy Phong Ngân cũng biết người của chúng ta chuẩn bị ám sát hắn?"

"Trước khi các ngươi tìm được ta, chúng ta đã biết." Địch Áo nói.

Không khí chợt đột ngột yên lặng, khuôn mặt Lan Bác Tư Bản trầm xuống lạnh lùng ngó chừng Địch Áo, sự thực chứng minh Địch Áo bất phàm, nội tâm hắn vui sướng là không có cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả. Nếu như trong tương lai có một vị cường giả có thể đối kháng Quân Đồ Minh, người đó khẳng định là Địch Áo sở hữu Bất Hủ truyền thừa. Nhiệm vụ của hắn là không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ Địch Áo thật tốt, chờ đợi Địch Áo từ từ trưởng thành.

Nhưng Địch Áo lại tạt một chậu nước lạnh vào mặt hắn, làm cho tâm tình đang nóng như lửa kia biến thành khối băng lạnh lẽo, hắn cơ hồ không thể tin được lỗ tai mình, tại sao?

"Tiểu tử, có thể giải thích cho ta hiểu không?" Lan Bác Tư Bản chậm rãi nói.

"Phong Ngân là sư phụ của ta, không có lão sư chỉ dẫn sẽ không có ta ngày hôm nay." Địch Áo bình thản trả lời: "Ta không muốn sư phụ của ta bị thương tổn."

"Là như thế? Ngươi đã quên những tội lỗi Phong Ngân từng gây ra? Có thể quên mất vô số tính mạng Thần Vực đã vẫn lạc?" Lan Bác Tư Bản giận tím mặt.

Địch Áo trầm mặc, hắn không muốn lừa gạt đối phương, nói dối không thể nào kéo dài được, đợi đến một ngày bị vạch trần thì quan hệ giữa hắn và Thần Vực sẽ không còn biện pháp hòa hoãn. Nói thẳng ra luôn cho gọn gàng và đơn giản hóa mọi việc, tuy có thể chọc giận đối phương dẫn phát nguy hiểm. Hắn đã suy nghĩ rất lâu cuối cùng cũng cho ra quyết định. Giả bộ qua loa cho xong việc, giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, biện pháp như thế sẽ không có hiệu quả lâu dài, Lan Bác Tư Bản mà Ngõa Tây Lý miêu tả không phải là người hắn có thể đùa giỡn được.

"Đi theo ta, ngươi không thể trở về Hầu tước lĩnh." Lan Bác Tư Bản lạnh lùng nói, hắn nhìn ra được tình cảm của Phong Ngân và Địch Áo rất sâu, nếu miễn cưỡng ra lệnh cho Địch Áo đối phó Phong Ngân là chuyện không thể xảy ra. Bây giờ Phong Ngân đã biết được kế hoạch của bọn họ, hành động nhất định sẽ thất bại, biện pháp duy nhất chính là mang Địch Áo về Thần Vực, để cho thời gian hòa tan hết thảy, đợi tương lai sau này Địch Áo sẽ từ từ hiểu hắn.