Thần Hoàng

Chương 1149: Hối hận cả đời? (2)




Tông Thủ người kiếm hợp nhất, chợt tăng tốc thoát khỏi hỏa diễm phi châm.

Lúc này nữ tử tên Lục Tử cũng song song ra tay, giống như trước dồn linh lực vào hai tay. Vài tia hỏa linh liên tiếp đánh ra, mang theo tia sấm sét, thủ pháp kích động nhanh như tia chớp!

Tông Thủ cả thân cười rung lên, một tia kiếm quang lệch khỏi quĩ đạo. Một đạo kiếm huyết sắc kiếm quang chợt lóe ngang tròi, chém về phía nữ nhân tên Lục Tử kia.

Kiếm ảnh kìa ảo trong một khắc đã khiến đối phương vô phương chống đỡ, tại nơi mà mấy tia lửa kia xuất hiện, đánh mạnh vào đôi tay trắng như ngọc của Lục Tử, khiến nàng không thể phát ra linh lực!

Đối với loại Phần Không thuật có thể đánh ra tia sét mạnh đến vậy, hắn cũng có chút kiêng kị.

Hôm nay chỉ có nước dùng Trụ Thư mới có thể né tránh.

Bằng không vừa rồi có thoát khỏi chiếc lưới kia không?

Thất thủ một lần thì tuyệt đối không thể để lần thứ hai thất thủ sởi cùng một thủ pháp!

Lục Tử cả kinh, mặt trắng bệch như tuyết, xoẹt qua một tia đau đớn. thân thể không do dự lùi liền mấy bước.

Tạm thời Tông Thủ cũng không có tâm tình quan tâm đến nữ nhân này, kiếm quang một lần nữa vung lên, Vô Danh kiếm một lần nữa khóa trụ Lục Không đang chạy trốn lại.

Lời nói của kẻ này quả rất đáng ghét, đúng là muốn đưa đầu tìm chết mà!

Hồng quang lại lóe ra, lực mạnh đến mức không thể ngăn cản.

Trong một phần ba trăm giây, liên tục xuyên qua mười tầng không, vách ngăn không gian.

Lục Không cuối cùng cũng không trốn tránh được, bị kiếm ảnh huyết sắc ấy quật vào người.

Đao trong tay đúng vào lúc va chạm liền gãy thành mấy khúc, toàn thân như bị phanh thây, nhừ nát.

Trong mắt Lục Không cũng đầy vẻ điên cuồng.

Làm sao có thể, chỉ là một kẻ thuộc Tiên cảnh hậu kì có thể giết chết y sao?

Lục Không y đứng đầu trong số bốn người ở đây. Trong lục gia, trong một năm gần đây rất hiếm có nhân tài xuất hiện.

Chỉ cần kết thúc kì này là có thể đạt đến kì sau của Tiên cảnh, đặt một chân vào Thần cảnh.

Làm sao có thể bỏ mạng ỏ đây được, chết trong tay đứa tạp chủng của Lục gia?

Huyết sắc kiếm ảnh cũng không có ý lưu tình, một ý kiếm liền đem thân thể Lục Không chặt làm đôi.

Đầu lâu kia văng sang một bên, hai mắt vẫn trợn tròn không thể tin nổi. Bổng nhiên nghĩ ra điều gì, hai mắt nhắm chặt lại.

- Hồn cảnh của Kiếm Ý! Ngươi giết Kiếm Ý, cư nhiên đã đạt đến Hồn cảnh.

Chưa nói hết, chỉ thấy đạo huyết sắc kiếm quang nhất động, mũi kiếm đâm thẳng vào nguyên hồn của cái đầu lâu kia, hủy diệt tất cả.

Nam tử trung niên ở đằng xa,vốn đang chần chừ không biết có nên đánh tiếp không?

Lúc này nghe thấy câu nói này liến không hề do dự bay ngược về sau.

Kiếm ý hồn cảnh, lại là kiếm ý hồn cảnh!

Không trách được kiếm của Tông Thủ lại khiến cho y có một cảm giác kich sợ như vậy.

Nhưng kì sau của Tiên cảnh, sao có thể nắm giữ Hồn cảnh của Kiếm Ý?

Thực lực của Lục Không trên y là không còn gì phải bàn cãi.

Quả thật không thể bàn cãi!

Thông tin mà quốc vương Huyền Diệp quốc tìm hiểu được quả thật không sai!

Nực cười là Lục gia lúc này lại chỉ coi y là một kẻ tạp chủng, Phương Tuyệt cũng không coi hắn ra gì.

Còn có hai cha con phụ trách giám hộ gia tộc vẫn không biết có chuyện gì xảy ra, cư vẫn coi Tông Thủ là là kẻ tầm thường, võ nghệ mèo cào, chẳng khác nào kẻ bỏ đi!

Nếu là Tông Thủ, kẻ vô dụng này quay về là có ý đồ gì?

Giờ khắc này, Lục Không cảm thấy vô cùng kì quai, vồn ban đầu y chỉ coi Tông Thủ là một kẻ yếu kém, thêm chút khả năng nữa cũng vẫn là yếu đuối thôi, không thể trở thành uy hiếp, cũng không thoát khỏi tầm kiểm soát của bọn họ được.

Không thể ngờ được một con thỏ non lại biến thành mãnh thú!

Huyết sắc kiếm quang giết chết Lục Không lại lập tức chuyển hướng.

Kiếm ý phong tỏa về phía xa, lần này lại khiến Tông Thủ cảm nhận được sự uy hiếp từ Lục Tử, ngay lập tức thiên biến vạn hóa.

Hai tay Lục Tử đã khôi phục lại, trong tay lại xuất hiện vài tia lửa.

Chỉ là bây gờ không dám ra tay với Tông Thủ, toàn bộ Xích Kiếp Phần Không lôi bắn ra phía trước đều lui lại rồi tiêu tan.

Thần thái băng laanhj không thể duy trì được nữa, nét mặt chuyển sang trắng bệch.

Hồn cảnh kiếm đạo, đạt đến cảnh giới này, một khi bị phong tỏa thì chắc chết không còn nghi ngờ!

Chỉ có lấy toàn bộ sức lực giành lấy một con đường sống.

Từ xa trở về thấy vậy cũng rất kinh hãi, trước mặt Bích Hỏa Huyền Qui, y không dám ngăn cản, cũng không thể ngăn cản, chỉ có thể gầm lên:
- Tông Thủ, ngươi dám! Mấy người chúng ta đều là bần thúc bối! Tàn sát trưởng bối có hậu quả thế nào? Ngươi cũng biết người chết sau lưng ngươi là ai chứ? Hôm nay ngươi giết y, nhất định sẽ hối hận cả đời.

Khóe môi Tông Thủ lần nữa nhếch lên.

Cũng một gia tộc? Câu nói vừa rồi hình như cũng không coi hắn là người nhà!

Còn về Lục Tử chết sau lưng, hăn cũng lười bận tâm, cũng không nghĩ ra tại sao về sau lại hối hận suốt đòi!

Mặc dù có kẻ đến tìm hắn trả thù, có Vô Danh Kiếm trong tay, hắn cònphải sợ gì nữa?

Dừng một chút trước khi Hỏa diễm lôi bộc phát, sau đo tư thế của hắn chậm lại một chút. Kiếm thế bỗng dung bạo phát, một kiếm đánh ra.

Cư nhiên chém nát đám lửa Phần Không kia, lại đam thủng lớp khắn tím, thân ảnh mở ảo đánh thẳng vào Lục Tử.

Lúc đang chạm đến mi tâm Lục Tử, Tông Thủ bỗng nhiên cảm nhận như có tiếng dã thú gầm rú vang lên bên tai hắn, huyết mạch toàn thân sôi trào.

Trong một khắc đã rõ

Trên người Lục Tử đã hạ chú cấm, có thể nhận biết điềm nguy, Mà người này huyết mạch cũng như tu vi lại rất gần với hắn.

Quả nhiên lại thêm một kẻ cường đich!

Đôi mắt Tông Thủ lóe sáng, không chần chù chút nào đâm thẳng vào giữa mi tâm Lục Tử, đoạn tuyệt tàn bộ đường sống của nàng.

Cùng lúc đó, cách thế giới Thiên Phương không biết là còn có bao nhiêu thế giới bên ngoài nữa.

Một mảnh Hỏa Viên như địa ngục trong không gian, bỗng dưng có một tiếng bi ai đến cực độ, bỗng nhiên triệt tam tiêu.

Âm thanh chấn động đấy, thậm trí truyền ra cả thế giới bên ngoài.

- Lục từ.

Giống như một dã thú tuyệt vọng, khiến hơn một trăm vạn binh sĩ đang chiến đấu ở nơi này, đều đứng thẳng hàng, quay về phía sau.

Trong tầm mắt, là một nam thanh niên đang ngồi trên xe trinh chiến màu đỏ. Một anh hùng tài giỏi, trong tay cầm một thanh kiếm to, đứng ở giữa đại quân, nghiễm nhiên trở thành một quân tử.

Hai mắt đỏ lừ, bên trong chứa đầy tơ máu, giống như muốn nhỏ từng giọt máu xuống.

- Là ai, ai mà dám to gan như thế! Dám đe dọa cô ấy khiến cô hồn tiêu phách loạn.

Sau khi hồn niệm tan ra bắn phá quanh bốn phương tám hướng, ý muốn như bao phủ ra khắp nơi, như không quan tấm đến kết quả mà bộc phát ra.

Khiến cho vô số binh sĩ cảm thấy khó mà chấp nhận được. nhao nhao quỳ dưới đất, mím chặt môi.

Khiến cho phía đối diện, những quân dịch toàn thân bao phủ bởi lửa cũng giật mình nhìn về phía đấy.

Không hiểu, một chỉ huy như thế lại khiến bọn họ trọng thương như vậy, sao đột nhiện lại phát điên?