Thần Hoàng

Chương 321: Lần thứ hai hợp nhất (2)




Không hề báo hiệu, kiếm mang bỗng nhiên vọt tới hơn chín trăm trượng, không chỉ là kiếm nhanh chóng tăng vọt, bên trong hàm ẩn hủy diệt chi lực cũng bạo thêm mấy lần!

Lão giả lại bất chấp đi khóa chặt cổ họng Tông Thủ, trong lúc vội vã chỉ có thể đem hai kiếm hoành trước người.

- BOANG... Oanh!!!

Một tiếng chấn minh y hệt rèn sắt của kim loại lại kèm theo một tiếng sét đánh khiến đỉnh Huyền Sơn phảng phất là nhấc lên bão cát , vòi rồng, khí kình chấn động mãnh liệt.

Thiết Cương Điện bị sinh sôi đè sập! Minh thanh khiến tất cả những ai dưới Thiên Vị lỗ tai tràn huyết.

Mà khi bụi mù hơi tán, chỉ thấy Hắc y lão giả bị một kiếm này đánh sâu vào lòng đất.

Mặc dù có Ngụy Húc gia cố, cũng vẫn tạo thành một cái hố sâu ngàn trượng.

Tình hình lão giả trật vật cực kỳ. Trong hư không tức thì chỉ nghe Tông Thủ cười to hắc hắc một tiếng mơ hồ không rõ.


- Ta cho ngươi cuồng! Cắt đi trứng mới có chút bổn sự ấy thì cuồng cái gì? Không đúng, ngươi vốn là không có trym. Xem ta đập chết ngươi!

Tông Thủ lại vung trảm một kiếm, như ánh mặt trời xuyên vào bên trong tầng mây rậm rạp. Một đạo lôi đằng quấn quanh kiếm khí màu vàng phá vỡ bụi mù đầy trời. Phong mang không hiện nặng như chùy tiếp tục nện lão giả vào sâu dưới đất.

Khanh!!!

Hắc y lão giả, còn chưa kịp phóng người lên. Lại lần nữa bất đắc dĩ dùng một kiếm ngăn cản.

Cự lực không thể chống cự hung hăng đẩy sâu thân thể hắn vào sâu dưới đất.

Tâm thần lão giả chỉ cảm thấy mờ mịt hồi lâu, khó mà nghĩ được thực lực Tông Thủ như thế nào bỗng nhiên bạo tăng, hơn nữa còn trở mình mấy lần?

Là trước kia đã ẩn tàng chút ít thực lực? Tuyệt đối không thể có thể! Cho dù có ăn đan dược nào, thế gian nếu là thật sự có loại đan dược bạo tăng thực lực mấy lần thì hắn cũng muốn.

Tiếp theo trong nháy mắt cảm giác tình hình Tông Thủ lại chút ít không đúng. Chân khí hồn lực của hắn thần kỳ cân đối hài một tựa hồ hồ mờ mờ ảo ảo, đã tan ra làm một thể.

Tông Thủ lại xuất kiếm thứ ba! Kiếm thứ tư! Kiếm thứ năm! Kiếm thứ sáu! Không hề hoa xảo, cũng không hề hàm lượng kỹ thuật. Một kiếm một kiếm mãnh liệt nện tới, chỉ một kiếm nhanh hơn một kiếm, nhanh đến hắn không cách nào phản ứng! Nặng đến hắn khó có thể chống đỡ.

Hắc y lão giả trong hố sâu tiếp tục mở rộng. Một lần lại một lần bị trọng kiếm nện xuống đất. Mà ở bên trong cảm giác linh giác của hắn, hồn lực, vậy chân khí, đã toàn bộ dung hợp, một khối! Trong lòng Lão giả cũng một mảnh lạnh buốt, chìm đến đáy cốc.

Đây đúng là Linh Võ hợp nhất!

Phía trên phế tích Thiết Cương Điện hơn mười vị lục giai cường giả đều là trợn mắt há hốc mồm nhìn Tông Thủ quơ cuồng đình kiếm khí to chín trăm trượng, một kiếm lại một kiếm chém xuống thân hình lão nhân mặc áo đen tiếp tục đẩy sâu vào lòng đất.

Mà Hiên Viên Thông tuy là đã dốc hết toàn lực bảo vệ mọi người sau lưng vẫn cười ha ha, khoái ý vô cùng, cũng nói không hết tự hào.

Linh võ hợp nhất! Linh Võ hợp nhất! Hắn rốt cục thấy được. Quả nhiên, sau khi uống rượu có thể trợ giúp Tông Thủ làm được điều này.

Thoả thuê mãn nguyện, cái cằm Hiên Viên Thông cũng ngấc lên khinh thường nhìn mọi người.

Một kiếm làm cho cường giả Võ Tôn chật vật không chịu nổi người, đúng là con rể của hắn.

Chu quân hầu cùng La Thi Na đồng dạng cười to, tuy nói lần trước, hai người tận mắt nhìn thấy nhưng nhìn người khác bị đánh, cùng mình bị đánh thì khác nhau hoàn toàn.

Xa xa Ngụy Húc hai mắt trừng lớn, giật mình nhìn chai rượu bỗng dưng rớt xuống, còn chưa rơi xuống đất đã bị kình phong đánh nát bấy!!!!

Đây là Linh Võ hợp nhất?

Ngụy Húc có chút hồi hộp, trái tim mất đi tiết tấu đập liên hồi, hắn vô cùng chuyên chú đấy, cẩn thận cảm ứng phân biệt hồn lực chân khí mình bị mượn, rõ ràng còn không tiếp xúc đến thân thể của Tông Thủ đã triệt để dung hợp lại làm một.

Nếu nói bộ phận này là bởi vì bản thân hắn đã làm được linh pháp võ đạo hòa tan vào một, Tông Thủ có thể đơn giản làm được.

Như vậy trong cơ thể Tông Thủ tất cả lực lượng đều hài hoà rõ ràng sắp triệt để tan ra mà làm một.

Không có nửa phần xung đột, cũng không có nửa phần không hài hòa. Vô luận là biểu hiện phương diện nào đều phù hợp tiêu chuẩn khái niệm trong lòng của hắn.

Hồn lực cùng chân khí hỗn tạp khiến cho khí lực của Tông Thủ trong lúc đó tăng lên mấy lần!

Thật là Linh Võ lẫn lộn!

Ngụy Húc lại một lần nữa ngơ ngẩn, sơn thể phía dưới thiếu chút nữa đã quên duy trì. Mãi tới khi dưới chân truyền đến cảm giác lắc lư mới bỗng dưng bừng tỉnh đạp nhẹ về phía trước khiến cho toàn bộ sơn thể, lần nữa cố định.

- Nói như vậy chính mình kiếm lợi lớn rồi thì phải?

Nghĩ đến vị Kiếm Tông kia buông tha cho Tông Thủ, Ngụy Húc ngược lại không có chút tâm tư hả hê, hôm nay hắn cùng vị kia, kỳ thật cũng tám lạng nửa cân.

Ngụy Húc rõ ràng nhìn lầm rồi, thực nhìn lầm rồi!

Mười bốn tuổi, tiên thiên nhị mạch, Dạ Du Cảnh giới, kiếm đạo Thông Linh. Đằng sau còn phải thêm một từ đằng trước Linh Võ hợp nhất! Đây là quái vật gì? Chẳng lẽ là yêu tộc không muốn sinh cơ đoạn tuyệt.

Suy ngẫm một lát, Ngụy Húc chỉ có thể than thở nhẹ một tiếng:

- Sư mẫu, ngươi trên trời có linh thiêng phù hộ. Nói như thế nào ta cũng tìm tới cho ngươi một truyền thừa đệ tử, ngài ngàn vạn phù hộ ta ngày sau không bị mấy vị sư huynh đánh cho một trận.

Trung ương ngọn núi lại 'Oanh' một tiếng chấn tiếng nổ. Hắc y lão giả râu tóc tán loạn, cả người bị đánh sâu vào lòng đất.

Kiếm thứ bảy! Kiếm thứ tám! Thứ chín kiếm! Kiếm thứ mười!

Giống như thợ rèn đang rèn sắt theo quán tính một kiếm lại một kiếm chém xuống không có biến hóa.

Sắc mặt hắc y lão giả tím tái, mặc cho hắn né tránh xê dịch như thế nào cũng không có sức chống cự.

Tránh không khỏi ngăn không được kiếm khí nện như điên. Tiểu tử chết tiệt mỗi qua một hơi thì Linh lực chân khí càng là hòa hợp mấy phần, uy năng kiếm khí cũng tự nhiên càng tăng thêm.

Hắn aarn ẩn cảm giác thực lực chân chánh của kẻ này có lẽ vẫn chưa tới Thiên Vị cảnh giới, không biết hắn dùng Địa Luân cảnh giới vượt quá cực hạn mấy chục lần lực lượng, thân thể kia sao còn chưa sụp đổ?

Tiếp theo trong lòng lại bỗng nhiên cả kinh, vì sao núi này còn chưa từng đổ sụp? Tông Thủ đến cùng là từ đâu mượn lực lượng kinh người như thế?

Trong ý thức hắn vốn là băng hàn giờ phút này càng nhiều vài phần cả kinh, gần như mọi linh giác đều tập trung về phía Ngụy Húc.

Sau đó trong nháy mắt liều lĩnh lẻn vào sâu trong lòng đấ chạy trốn về phía xa.

- Muốn chạy trốn hả?

Tông Thủ đạp không mở to con ngươi nồng đậm men say nhìn Hắc y lão giả, bỗng nhiên biến mất ở trong cái hố nhỏ thì lập tức giận dữ quát to:

- Ta còn không có đã ghiền, không được trốn!

Lại một kiếm vung xuống, kiếm quang thi triển hết, thình lình tiếp cận ngàn trượng. Thanh thế của Lôi dực long xà càng bạo trướng, vốn thân hình trăm trượng trong chốc lát biến hóa gấp mười lần, hung uy ngập trời.