Thần Hoàng

Chương 514: Thi hài Thôn Kim thú (2)




Chỉ chốc lát sau, trước mắt của hắn, chính là một nơi rộng rãi. Đây là một mảnh hư không lớn vô cùng, tương tự linh năng như thủy triều, nồng độ so với cái linh hà kia chỉ thua kém một chút mà thôi. 

Cũng có những kẽ nứt xen giữa mười cái thời không thế giới, chỉ là ở đây, đặc biệt rộng lớn, liếc nhìn qua cũng không thấy được điểm cuối. Lờ mờ có thể thấy được, chung quanh có vô số quang điểm sáng lạn, phảng phất như tinh thần. Càng có vô số đám mây cùng sương mù dày đặc, rậm rạp, màu sắc thì hoặc trắng nhạt hoặc tươi đẹp.

Đồng tử Tông Nguyên lập tức hơi co lại, phong cảnh kỳ dị mỹ lệ bực này, là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Tông Thủ cũng đồng dạng thoáng thất thần, bất quá càng chú ý hơn, lại từ đầu đến cuối, đều chú ý tới linh sủng hộ giá thứ năm của mình.

Sau khi Hàm Hi tiến vào nơi đây, đầu tiên là nhìn xung quanh một cái, rồi sau đó trực tiếp phóng xuống dưới.

Lúc này đây ngược lại thật sự là không xa, chỉ thấy một vật thể cực lớn như ngọn núi, phiêu phù trên hư không ở nơi này. Dài rộng đủ đạt một vạn hai, ba ngàn trượng, phảng phất như một hòn đảo cự đại, theo linh triều, hướng xa xa chậm rãi di động.

- Đây là thời đại Vân Hoang, thi hài của Thôn Kim thú.

Ở trong trí nhớ của Tông Thủ, đây chính là một loại sinh vật sa trùng khủng bố trong thời đại Vân Hoang, có thể so với hung thú khủng bố.

Nghe nói cũng không có cái gì là không thôn phệ được, thôn phệ không chỉ là kim loại mà thôi, mà ngay cả thân thể khổng lồ cũng cứng rắn vô cùng, phảng phất như là tinh thiết. Tuy không phải thuộc dòng thần thú, nhưng phần lớn thời gian, mặc dù là thần thú cùng giai gặp được nó, cũng phần lớn là nhượng bộ lui binh.

Trước kia hắn còn đang kỳ quái, ở trong kỹ nứt thời không chỗ giới uyên này, sẽ không có loại vật như Vân Kim thạch mới đúng. Nhìn thấy thân thể khổng lồ của Thôn Kim Thú này, mới rốt cuộc giải thích được nghi hoặc, nếu là con thú này, khi còn sống thôn phệ một ít Vân Kim thạch, cũng không có chuyện gì là đáng ngạc nhiên.

Hàm Hi xông đến phụ cận, thì có hơn một trăm mười con tinh thú có hình tượng khác nhau rối rít từ trong đi ra.

Đa số là lấy Phi cầm hỏa thuộc tính làm chủ, lục giai đến thất giai, tựa hồ đang kháng nghị Hàm Hi mạo phạm xông vào địa bàn của chúng nó, không ngừng hướng về phía Hàm Hi phát ra âm thanh Xi… Xiiii.

Hàm Hi lại hờ hững, vẫn như cũ mạnh mẽ xông tới. Bên kia tựa hồ như chủ nhân của chư cầm là thất giai Hỏa Hạc, cũng là không nhịn được, liên tiếp nghênh chiến. Ba đạo hỏa tuyến màu đỏ hừng hực hợp lại một chỗ, hướng mấy con Phi Nghĩ đánh tới. Ngàn vạn phiến hỏa sắc phi vũ cũng lập tức tràn ngập phiến không gian nhỏ này.

Tông Thủ thấy thế lại khẽ lắc đầu, nếu chỉ có như thế, chỉ sợ không thể chống lại linh sủng của mình.

Quả nhiên chỉ thấy bảy con Phi Nghĩ bay lên, ngọn lửa màu trắng càng lộ vẻ hừng hực. Bảy quang ảnh màu trắng bạc, ở bên trong Xích diễm kia, chỉ nhấp nháy mấy cái, cũng đã đem ba con thất giai Hỏa Hạc này một đao rơi đầu. Tốc độ bay cực nhanh, cơ hồ là vượt ra khỏi cực hạn thị lực của Tông Thủ. Chỉ có thể nhìn thấy liên tiếp những tàn ảnh màu trắn nhàn nhạt, chợt hiện lên rồi biến mất.

Mà ba con Hỏa Hạc này vừa chết, theo sau đó chính là giết hại. Liên tục hơn mười đầu Phi cầm thuộc tính hỏa, bị Hàm Hi và hậu duệ của nó đánh chết. tất cả cự cầm thất giai, cơ hồ lập tức đều bị chặt đầu.

Những phi cầm còn lại, giờ phút này cũng ý thức được chúng không phải là đối thủ của mấy con Phi Nghĩ này, hốt hoảng thoát đi tứ tán.

Hàm Hi cũng không thèm quan tâm, trực tiếp bay vào một cửa động ở trên thi hài Thôn Kim thú.

Tông Thủ ngự sử lấy thất tinh pháp đàn cũng theo đó bay vào. Ở đây cũng không biết có phải thực quản của Thôn Kim thú hay không, tóm lại là vô cùng rộng lớn. Ở tứ phía gắn đầy các loại bảo thạch, có linh thạch cao tới bát giai, có Kim Đình thạch dùng để luyện chế binh khí thuộc tính lôi đình, mà cái Vân Kim thạch kia tự nhiên cũng không thiếu.

Đây vẫn chỉ là tầng bên ngoài huyệt động, toàn bộ bên trong thi hài của Thôn Kim thú, không biết còn có bao nhiêu kỳ trân tương tự.

Tâm thần Tông Thủ hoảng hốt một cái, lúc này hận ở trên người không mang theo một cái pháp bảo chứa đồ đẳng cấp cao, đem toàn bộ thi hài của Thôn Kim thú, toàn bộ chuyển vào trong đó mới tốt.

Ở đây cùng với một cái kho báu, căn bản là không có gì khác biệt.

Tự nhiên ý niệm này, cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi. Mặc dù có pháp bảo chứa đồ loại này, hắn cũng không có nhiều pháp lực đem cái thi hài hơn vạn trượng của Thôn Kim thú chuyển vào bên trong.

Đến ngày sau có thể có được thực lực đầy đủ, thời điểm có thể thu được cái thi hài này, đoán chừng những tài phú trong đó đã không thèm để ý từ lâu.

Chỉ có thể là thở dài một tiếng, đem rất nhiều linh vật mà một đường đi tới nhìn thấy, toàn bộ gỡ xuống, để vào trong túi càn khôn của mình.

Theo lối đi này, một đường đem cái loại linh thạch tài liệu có giá trí gần ngàn vạn tứ giai thú tinh, đều nhất nhất bỏ vào trong túi.

Tông Thủ không muốn quá bận rộn, liền để cho Tông Nguyên hỗ trợ, rồi cũng đem Lôi Đình Dực Giao triệu hoán đi ra.

Tiểu Kim ở trên cánh tay hắn, thỉnh thoảng phát ra âm thanh hứng phấn Xi…Xiii, rất nhiều khoáng thạch ở chỗ này, nó còn chưa bao giờ thôn phệ qua.

Trước mặt Hàm Hi, lại không hề có ý dừng lại nửa phần, tựa hồ đối với đồ vật trong này, cũng nhìn không thuận mắt.

Chỉ là càng bay vào bên trong, Tông Thủ lại càng cảm thấy kỳ quái. Trong cái động quật này, vách tường ở hai bên, đều có dấu vết bị cháy do sa hóa.

Sau khi Thôn Kim thú chết, thi hài biến thành đá, bản thân liền xem như một loại vật liệu bằng đá trên lục giai, có thể khiến cho nó bị hòa tan, cần nhiệt độ kinh người bực nào? 

Càng nghĩ càng thấy có chút bất an, chỉ là nơi này, cũng không có khí tức đặc biệt mạnh mẽ gì.

Trước đó một số phi cầm đang ở trong chỗ này, cũng phần lớn đều đã bị Hàm Hi trục xuất.

Gần kề mấy tức, thất tinh pháp đàn liền tiến vào một cái không gian tương đối rộng lớn.

Đây là một cái động quật có phương viên ước chừng 300 trượng, linh tài khoáng thạch ở nơi này, so với trước đó, còn phải phong phú hơn nhiều, trên vách động, vô số quang ảnh chớp động.

Tông Thủ chỉ nhìn hình dáng nơi này một chút, đã biết chỗ này nhất định là dạ dày của Thôn Kim thú rồi.

Một mặt sai khiến Tông Nguyên cùng Lôi Đình Dực Giao, riêng phần mình thì cầm lấy một cái túi càn khôn đi thu hết vào, một mặt Tông Thủ cảnh giác quét qua mọi nơi.

Chỉ thấy sau khi Hàm Hi vào đây, cũng đồng dạng là không lo lắng chuyện khác, lao thẳng tới cái động quật này, nắm lấy từng khỏa tinh thạch màu đen có lẫn từng sợi tơ màu bạc, đưa đến trước mặt của Tông Thủ.

Trong đôi mắt màu tử kim, toát lên vẻ cầu xin.

Trong lòng Tông Thủ bừng tỉnh, đây chính là vật mà con biến dị Ngân Nghĩ này khao khát. Cũng là vì nó mà Hàm Hi liều lĩnh đuổi đến nơi này.