Thần Hoàng

Chương 630: Cường hoành (1)




Tịnh Âm nghe vậy thì khó hiểu đầy mặt:

- Có thể vô lượng quang không phải mặt trời như lai sở chưởng? Quang minh biến chiếu, bất sinh bất diệt chính là nội dung căn cơ quan trọng của Bì Lô Già Na.

Nàng mới vừa nói được một nửa đã bị Linh Hải hòa thượng phất tay ngắt lời, sau đó là im lặng đem một vài kinh văn đặt ở trước người Tịnh Âm.

Chỉ thấy đều không ngoại lệ là kinh văn đại nhật như lai tương quan.

Đại Nhật Thai Tàng Kinh, Đại Nhật Kinh Sơ, Bì Lô Già Na Quang Minh Kinh, Đại Nhật Pháp Tương Kinh.

Tổng cộng hơn mười cuốn dùng tài liệu đặc thù chế thành nhưng chứa vô số đại đạo kinh thư.

Tịnh Âm nghi hoặc mở ra một quyển sau đó rốt cục biến sắc, nàng lật mấy quyển cũng không ngoại lệ đều đã thay đổi.

- Ba ngày trước, tất cả kinh văn Đại Nhật Như Lai đều thay đổi thành ba chữ lượng quang. Lúc này nhân đạo cơ thành cho dù là Bì Lô Già Na cũng không dám xưng vô lượng chi quang.

Thần sắc Tịnh Âm có chút ngốc trệ bỏ mấy quyển sách trên tay xuống.

- Bì Lô Già Na là hóa thân của mặt trời, đệ tử không nghĩ ra. Rốt cuộc là đại đạo gì có thể mạnh hơn Quang Minh chi lực của Đại Nhật Như Lai? Vô tận chi ám, nói như vậy. Người này là Quang Ám đồng thể? Vô tận cùng vô lượng không phân cao thấp. Điều này sao có thể?

- Sư bá ta cũng không rõ ràng lắm, bất quá có thể xác định sáu chữ này chỉ người không tầm thường.

Linh Hải cười khổ một tiếng nói:

- Trục xuất ngươi ra khỏi sư môn chính là muốn cho ngươi đi tìm hắn. Không kể ngươi thi triển thủ đoạn gì, trả giá lớn ra sao cũng phải độ người này vào phật tông. Mặc dù không thể cũng cần để cho ngày sau có thể giúp phật gia một tay. Tịnh Âm, ngươi có nguyện ý hiến dâng cho phật không?

Tịnh Âm không có lập tức đáp ứng, trái lại lâm vào trầm tư. Mấy hơi thở sau mới mở miệng hỏi:

- Tịnh Âm muốn biết nguyên do vì sao? Mặc dù người này thành tựu vô lượng quang cùng vô tận ám đạo cơ cũng chưa chắc muốn vào ngã phật gia.

- Nguyên do sao?

Lần này Linh Hải giật mình có chút ngoài ý muốn. Theo suy đoán của hắn dùng thành kính từ nhỏ hun đúc của Tịnh Âm có lẽ sẽ không chút do dự đáp ứng mới đúng.

Sau đó là khảo thí, không biết trải qua bao lâu, Linh Hải rốt cục đã có quyết đoán, hắn mở miệng nói:

- Tịnh Âm, ngươi có biết cực lạc Tịnh thổ, thế giới Tu Ma Đề không?

- Biết rõ!

Tịnh Âm gật nhẹ đầu:

- Cái gọi là cực lạc chính là nơi vĩnh viễn yên tĩnh nhất chúng khổ. Chúng khổ giả, sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc, ngũ âm sí thịnh đẳng bát khổ. An ẩn giả, an khang mà không buồn đau, thế giới cực lạc là nơi an ẩn nhất.

Bất quá Cực Lạc Tịnh Thổ, Tu Ma Đề thế giới là thế giới trong lý tưởng, khái niệm do A Di Đà đưa ra thôi.

Mặc dù vị phật tôn này hôm nay chấp chưởng thế giới cực lạc ở Tây Phương nhưng cũng chỉ là hình thức ban đầu.

- Không sai!

Linh Hải gật nhẹ đầu:

- Vãng sinh Cực Lạc Tịnh Thổ là giáo lí căn bản của Phật gia ta, cũng là truy cầu cuối cùng của tất cả phật đồ, nhưng một vạn năm nay, cái gọi là Tịnh thổ chỉ giống như ảo ảnh trong mơ, hư vô phiêu miểu, nhìn thì thấy nhưng không cảm giác được. Chư phật sớm có quyết đoán muốn khai mở một vũ trụ bên ngoài ngàn vạn thế giới.

Tịnh Âm không khỏi kinh ngạc nhìn chằm chằm Linh Hải. Nàng biết thân phận của đối phương, tuyệt không đến mức nói dối. Cũng không nghi ngờ, Linh Hải tại sao lại biết bí mật như thế này.

Tuy ở Vân Giới chỉ là một lão tăng trắng mập tầm thường nhưng Tịnh Âm lại biết Linh Hải kỳ thật đã sớm thành tựu La Hán Quả Vị.

Chính là người chủ trì sau lưng Tịnh Thổ Tông của các nàng ở Vân Giới.

Trong lòng còn đang suy nghĩ liên tưởng tường bắc sụp đổ. Tịnh Âm cũng có chút hiểu được, dần dần minh bạch vì sao Linh Hải lại muốn nàng làm chuyện hoang đường như thế.

- Nguyên bản chư phật đều có mười phần tự tin có thể mở ra một thế giới nguyên vẹn nhưng cho đến ba ngày trước chư phật mới giật mình, nguyên lai ngã phật gia nắm đại đạo trong tay còn thiếu thốn, là sơ hở căn bản nhất...

Tịnh Âm đã ngộ nhưng trong lòng lại còn có vài phần nghi hoặc:

- Đã biết nguyên do, chẳng lẽ ngã phật tông tìm không được người tu tập đạo môn này? Chỉ cần lộ ra phong thanh, đệ tử giáo ta sẽ làm theo ngay.

Linh Hải lại thở dài một tiếng:

- Nào có chuyện dễ như vậy? Mấy vị Phật tổ tuy có uy năng vô biên nhưng cũng không phải có thể làm được mọi thứ. Sư bá ngươi hai ngày này cũng thử suy diễn một phen, chỉ cảm thấy tuyệt vọng. Muốn tu hành phương pháp này, đầu tiên thì cần có thể chất đặc thù, trong cơ thể cùng lúc dung nạp hai loại chân lực Quang Ám Âm Dương. Hơn nữa có thiên phú dị bẩm ngưng tụ ít nhất mười tám đạo chân phù linh cấm, cấu thành hơn phân nửa pháp tắc thế gian bao dung tất cả mới có thể. Chỉ hai điều này đã ngăn cản mười phần mười đệ tử ngã phật tông ngoài cửa, càng không cần nói trụ cột công quyết tương ứng cũng không biết bắt tay từ đâu. Thật sự là khó giải quyết! Muốn thành công, chỉ sợ ít nhất cần mấy vạn năm, thậm chí vài chục vạn năm chờ đợi.

Trong con ngươi tinh khiết của Tịnh Âm hiện lên một tia hoảng sợ. Trong lòng thầm nghĩ những điều kiện này thật quá hà khắc.

Nếu không phải là nghe ba ngày trước đó dị biến, chư phật đánh xuống phật chỉ. Nàng không thể nào tin nổi, có người thành tự đại đạo căn bản bực này.

Quang Ám đồng thể quả thực không có khả năng.

Tịnh Âm yên lặng ngửa đầu nhìn ba phật tượng trước mắt, cuối cùng nàng thở dài sâu kín:

- Tịnh Âm sẽ hết sức nỗ lực, có thể hoàn thành không cần gặp duyên pháp.

Linh Hải nghe vậy, lại vui vẻ không có nửa phần ảo não:

- Như thế rất tốt!

Sau đó hắn lại lên tiếng:

- Sau ngày hôm nay, Tịnh Âm ngươi mặc dù đã hoàn tục nhưng Tịnh Thổ Tông ta vẫn là nhà của ngươi, là hậu thuẫn để tùy thời giúp đỡ nếu ngươi cầu trợ. Nếu cảm giác không thể làm thì có thể trở về.

Thấy Tịnh Âm yên lặng gật đầu một cái, thần sắc Linh Hải cũng phức tạp vô cùng. Tiếp theo lại gọi to về phía ngoài:

- Trí nguyên! Còn không ra đây tiễn sư muội ngươi đi Vạn Phật bí cảnh.

Sau một hồi lâu không thấy hồi đáp, lúc Linh Hải nhíu mày thì có một thanh âm của đệ tử khác đáp:

- Sư tổ! Trí nguyên sư thúc hai khắc trước đã đi Thương Sinh bí cảnh, có lẽ là xem cuộc chiến bên kia.

Mày rậm của Linh Hải không khỏi nhướng lên, hắn tức giận chửi ầm ĩ:

- Tên tiểu tử thúi này, hắn thực thật to gan! Phật nhân nhìn người khác đấu kiếm làm cái vẹo gì?

Tịnh Âm cười khúc khích, cảm giác đắng chát tối tăm phiền muộn trong nội tâm thoáng biến mất, nàng lại âm thầm hiếu kỳ Đàm Thu Tuyệt Dục không biết là người như thế nào?

Có đúng như Trí Nguyên nói, chính là kiếm giả đỉnh phong nhất trăm năm qua của Vân Giới hay không?

...

Thương Khung bí cảnh, ở khe hở không gian đã tụ tập ngày càng nhiều bóng người.

Lúc vừa bắt đầu thì đã có mấy người đang xem cuộc chiến, cộng thêm hơn vạn đệ tử trong nội cung Thương Sinh chạy đến.