Thần Hoàng

Chương 74: Độ khẩu quái nhân (Hạ)




Mà thần tình của Tông Thủ cũng là hơi ngưng lại. Ánh mắt lại chuyển qua bên cạnh người này, trên một khẩu hắc sắc cương đao thật lớn.

Nhìn như đao hình, kỳ thực nói là một khối cương thép thật lớn lại càng chuẩn xác hơn một chút. Dài chừng mười trượng, cắm trên mặt đất, mặt trên khắc hoa văn hình rồng. Chỉ là nhìn đến, đã có một cổ cảm giác áp bách thật lớn.

Mà một người một đao này, còn có hơn mười người hầu cao lớn vạm vỡ khác, đứng ở lộ khẩu, đem toàn bộ mã xa chắn ở bến đò.

- Thanh đao này, làm sao cảm giác có chút quen thuộc!

Tông Thủ rơi vào hồi tưởng. Hắn quen thuộc không phải đao, mà là "ý" cùng với linh tính trên đao. Đó là theo chủ nhân của đao, hàng ngày hàng đêm quán thâu uẩn dưỡng mà thành.

Bên kia Doãn Dương lại trực tiếp bay vọt ra, lục địa rung động, chỉ vài chục bước đi ra phía trước. Tùy ý tìm một người, thăm dò đến tột cùng là có chuyện gì. Sau đó chỉ chốc lát, cũng là vẻ mặt xanh đen đi trở lại. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

- Thế tử, nghe nói vị ngồi ở phía trước kia, là đang tìm hiểu võ học. Nhìn thấy nơi này Minh Kính Sơn, Lạc Vân Bộc. Ngại người đi đường quấy rối, hủy ý cảnh nơi này, do đó một mực không cho phép thông hành! Nghe nói người này ở đây đã ngồi không bảy tám ngày rồi!

- Tìm hiểu võ học?

Tông Thủ mặt nhăn mày nhíu, nhìn hướng đông một chút. Bên kia một tòa cự sơn cao vót, không chỉ hình dáng như gương. Hướng phía bên này hơi nghiêng sang, cũng xác thực trơn bóng như gương, tựa như người làm chứng. Nơi đây có thể nói là danh sơn thắng thủy, mà Võ Tu xưa nay đã thích bắt chước Thiên Địa, ở đây tìm hiểu võ học cũng coi như nói đúng.

- Hai bên sông này tụ tập nhiều mã xa như vậy, thế nào sẽ không có người bất mãn?

Nơi này tuy không phải là chỗ tất phải đi qua để tới Vân Thánh Thành, nhưng là một con đường thuận tiện nhất. Đại Nguyên Hà chảy dài ba nghìn dặm, mặc dù là chỗ bắt đầu, cũng rộng chừng năm trăm trượng. Đại đa số đoạn đường sông chảy xiết, cũng chỉ có nơi này Lạc Vân Bộc rơi xuống, thủy thế hơi bằng phẳng một chút.

Doãn Dương thần tình càng trở nên khó coi:

- Nơi này mấy thương đoàn đều mướn Võ Sư hộ vệ, thậm chí có bảy vị Bí Võ Chi Cảnh đều thử đi qua xua đuổi, lại không phải là bị người đuổi về. Doãn Dương cũng đã nhìn kỹ người nọ, không biết sâu cạn....

Tông Thủ cười hoạt kê, chỉ xem ý tụ tập trên cự đạo kia, người nọ cũng không phải là Võ Sư có thể địch lại.

Thậm chí ngay cả Triệu Yên Nhiên kia cũng là xa xa không bằng. Lăng Vân Long đã tới Viết Du Cảnh cũng đồng dạng không có tư cách này.

- Hạng người chỉ biết cậy mạnh hiếp người!

Sơ Tuyết hừ lạnh một tiếng, lên án bất công nói:

- Người này khó tránh khỏi cũng quá xằng bậy! Địa phương nào không tiện tìm hiểu, cứ nhất quyết muốn chọn nơi này, ngăn chặn đường đi của mọi người!

Phiên Vân Xa có thể bay lên không mười trượng, miễn cưỡng xem như toàn bộ địa hình, ngược lại không cần tận lực chọn nơi qua sông. Bất quá muốn đổi đường khác để đi, lại vẫn cần phí chút thời gian.

Những mã xa kia liền thảm hại hơn, nơi này không qua được, sẽ tránh đường mười ngày. Mà nơi này dù sao cũng là vùng hoang vu dã ngoại, lưu lại càng lâu, cũng sẽ dẫn đám thú tới.

Đám thú Tông Thủ không cần để tâm ra sao, có người nọ ở đây, tinh thú hơi chút thông minh cũng sẽ không chịu tới gần.

Bất quá hiện tại hắn để lỡ thời gian lại không được. Chỉ suy ngẫm trong chốc lát, đã lắc đầu nói:

- Tránh đường đi! Người này, người bên ngoài cũng không làm gì được hắn!

Doãn Dương yên lặng gật đầu, chuyện này cùng với bọn không quan hệ, nhiều lắm chỉ là đi thêm nửa ngày mà thôi. Đang muốn đưa xe chuyển hướng đi, lại bỗng nghe thấy phía trước một trận xao động. Chỉ thấy đám xa phu Võ Sư này đều là tình cảm quần chúng cuộn trào mãnh liệt. Một ít người lớn mật càng chửi ầm lên.

- Hán tử đáng chết kia, không biết ngươi có biết, ta đợi ở chỗ này làm lỡ một ngày đêm, sẽ tổn thất bao nhiêu sinh ý hay không?

- Hán tử, thức thời một chút, mau cút đi cho chúng ta! Ngươi muốn tìm hiểu võ đạo, cứ đi nơi khác mà tìm hiểu!

Không chỉ là tiếng mắng, trong những cái mã xa kia, cũng đi ra chín Thất Mạch Bí Võ Sư. So với Doãn Dương nghe được, lại còn nhiều ra hai người. Đều tự thần tình âm trầm, hướng phía bên cạnh dòng sông nhìn qua. Dẫn theo hơn mười vị Võ Sư, cùng với mấy chục người mặc trang phục người hầu, giằng co ở phía xa.

Tình hình đối diện bờ sông, cũng là như vậy, giương cung bạt kiếm phảng phất hết sức căng thẳng.

Tông Thủ âm thầm cười, biết được là những thương nhân này, tự giác tụ tập đủ thực lực nhất định, chuẩn bị bắt đầu làm khó dễ.

Kỳ thực những người hầu kia, thực lực mặc dù không tệ, nhưng mà chân chính khó đối phó nhất hẳn là người nọ ngồi bên cạnh thác nước.

Lúc này đây, hơn phân nửa là muốn tự rước lấy nhục.

Quả nhiên bên kia tranh cãi ầm ĩ chỉ trong chốc lát, nam tử ở bên cạnh đường lớn, đã không ngại phiền phức, trực tiếp hừ lạnh một tiếng, khiến không khí trong phương viên mấy nghìn trượng đều chấn động một trận.

Thanh cự đao kia, cũng không hề có dấu hiệu mà bay lên trời, trực tiếp cắm ở chỗ bến đò. Ý niệm mênh mông cuồn cuộn như núi, hướng hai bên bờ sông áp bách đến.

Người thường không hiểu võ đạo, còn không cảm thấy cái gì. Những hạng Võ Sư kia lại đều là thân thể sợ hãi run rẩy từng đợt. Mà mấy Bí Võ Sư, nét mặt chợt hiện ra vẻ đỏ ửng, lại bỗng tái nhợt không gì sánh được. Một ít căn cơ kém một chút thì phải nửa quỳ trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoảng.

- Tất cả cút hết cho ta! Lão Lôi ta đi qua trăm nơi sơn thủy, tìm hiểu Đao Ý. Hôm nay vừa mới có chút manh mối, đã bị các ngươi quấy rối rồi! Phỏng chừng các ngươi là không muốn sống rồi nhỉ?

Tiếng như sấm rền, nhấc lên sóng âm cuồn cuộn. Chủ nhân cự đao kia tựa hồ là căm tức không gì sánh được. Lại tự cường thế nói:

- Nơi này trong vòng mười ngày, không được thông hành!

Bỗng dưng lại vung tay áo lên, rõ ràng là hơn trăm mai thú tinh, tiện tay ném qua đây:

- Mặc kệ các ngươi tổn thất bao nhiêu, những thú tinh này hẳn là có thể đủ bồi thường rồi. Nói chung sau nửa tháng, mới được phép qua đây.

Những Võ Sư xa phu kia đã sớm là yên lặng vô thanh. Có lẽ đã thoáng hiểu được bọn họ chọc tới rốt cuộc là dạng nhân vật ra sao. Có thể cách không ngự sử cương đao thật lớn như vậy, Linh Sư thì chí ít quá xuất khiếu. Mà Võ Sư như thế thì chí ít cũng là Thiên Vị.

Lúc này nghe vậy đều là như được đại xá, quay đầu rời đi. Bất quá chỉ chốc lát, hơn trăm cỗ mã xa kia đều đã quay đầu, mang theo vô số bụi mù, nhắm đường về chạy đi.

Tông Thủ cũng được phân một viên thú tinh ném qua, nhìn kỹ, lại là nhị giai thủy hệ. Ánh mắt không khỏi chớp lóe, thầm nghĩ người này đúng là chuyên gia. Một viên nhị giai thú tinh, đủ có thể đổi lấy vạn lượng bạc ròng. Có tổn thất hơn nữa cũng đều là có thể bồi thường.

Nhìn thần tình của những thương nhân này, cũng là kinh khủng rất nhiều, lại ngầm mang chút mừng rỡ, hiển nhiên thu hoạch không ít.