Thần Khúc

Chương 6: Đệ Nhất Kiếm






Cư Bất Khuất giờ phút này mặt đau lòng cũng đau.

Nếu cự tuyệt Khúc Duyệt, thì có vẻ như sợ nàng đến chứng đạo, không đánh đã khai rằng bọn họ làm thầy không giỏi.

Nếu nhận nàng, vạn nhất nàng chứng đạo thành công, thì cũng chứng tỏ bọn họ thật sự không bản lĩnh.
Nhưng có thể thật sự mong nàng thất bại sao? Không thể.

Vậy càng chứng tỏ học sinh ở Học Viện Phúc Sương bọn họ thật là bùn nhão và gỗ mục.

Dù làm thế nào cũng đều là một cái tát vào mặt.

Nhưng nếu nàng thật có thể hóa hủ bại thành thần kỳ, cho dù bị vả mặt, hắn cũng thấy không sao.
Thấy Cư Bất Khuất im lặng như có điều suy nghĩ, Khúc Duyệt quyết rèn sắt khi còn nóng: "Với tu vi của vãn bối, cho dù có tâm địa đen tối, dưới con mắt của rất nhiều tiền bối trong học viện thì có thể hóa ra sóng gió gì?"
Cư Buất Khuất gõ ngón tay trên mặt bàn, vẫn giữ im lặng.
Ngừng một chút, Khúc Duyệt bình tĩnh nói tiếp: "Hết thảy mọi hành động của vãn bối trong học viện đều nguyện ý để các tiền bối giám sát.

Nếu tiền bối cho rằng vãn bối có hành vi không hợp, có thể yêu cầu dừng lại bất cứ lúc nào, bắt giam hoặc trục xuất ra khỏi đất nước."
Nói xong nàng khiêm cung đứng im.
Cư Bất Khuất lộ ra vẻ mặt buồn bực, hiển nhiên là đang lưỡng lự, huơ huơ xấp giấy nói: "Khúc cô nương, cái này lưu lại, bổn tọa an bài cho chị em cô ở lại trước."
Khúc Duyệt nhẹ nhàng thở ra, diễn kịch cũng đâu dễ.

Nàng thật ra cũng không chắc chắn, với tu vi của nàng mà đến dạy học ở Học Viện Phúc Sương quả thật có chút kinh hãi, người thường không thể hiểu được.


Nhưng lối tắt này cần phải đi thử một lần, biết đâu may mắn lại thông suốt? Nếu không đi được thì lại tìm đường khác.
Người an bài nơi ở cho hai người Khúc Duyệt vẫn là nam tử lúc nãy mở cửa dẫn đường cho nàng.

Sau khi giao hai người cho chấp sự phụ trách khách xá, hắn chuẩn bị đi thì Giang Thiện Duy ngăn lại: "Vị sư huynh này, ta có thể hỏi một chuyện không?"
Nam tử mỉm cười nói: "Xin cứ hỏi."
Giang Thiện Duy nhìn bộ quần áo trên người hắn: "Ta thấy các người đều mặc y phục trắng viền lam, một vạch, hai vạch, ba vạch đều có.

Có phải các vạch tượng trưng cho nhất phẩm, nhị phẩm và tam phẩm?"
Tựa như năm nhất, năm hai, năm ba? Cậu thật sự rất tò mò, nghĩ đây có lẽ không phải chuyện cơ mật nên nhịn không được liền hỏi.

Hỏi xong liền liếc trộm Khúc Duyệt một cái, sợ nàng bảo cậu lắm miệng.
Khúc Duyệt cũng không mất vui, nàng nhìn về phía nam tử kia chờ hắn trả lời.
"À, là thế này," Nam tử ôn tồn lễ độ, "Ba vạch viền lam tượng trưng cho con cái thường dân, hai viền là người của mười hai dòng họ quý tộc." Sau đó hắn hơi giơ tay lên, nhìn viền lam trên tay áo rộng của mình, "Một là hoàng tộc."
Hoàng tộc ư?
Môi Giang Thiện Duy run rẩy, hắn vốn tưởng rằng người trước mặt chỉ là đệ tử năm nhất làm tạp dịch.
Thái độ của Khúc Duyệt không thay đổi: "Sư huynh họ Quân?"
Nam tử hào phóng nói: "Quân Thư.

Ta là học sinh của học viện, cũng là đệ tử thân truyền của Cư viện trưởng."
Khúc Duyệt gật đầu, "lão sư" và "sư phụ" là hai khái niệm khác nhau, "học sinh" và "đệ tử" cũng vậy.

Giữa lão sư và học sinh không có mối quan hệ sâu sắc, nhưng sư phụ và đệ tử lại có mối quan hệ truyền thừa đạo thống mật thiết.

Trong học viện căn bản đều "ăn chung một nồi", nhưng có một ít học sinh thân phận đặc biệt hoặc tài năng xuất chúng sẽ được viện trưởng và trưởng lão chọn trúng, thu làm đệ tử thân truyền, trực tiếp hưởng lợi "được ăn riêng".
Quân Thư do dự một lát, lại bỏ thêm một câu: "Ta còn là quốc vương của Phúc Sương."
Giang Thiện Duy sửng sốt.

Ngay cả Khúc Duyệt cũng có chút xúc động.
Bá tánh bình thường không thể bàn chuyện gia đình hoàng tộc, trên đường đi, Khúc Duyệt không nghe được nhiều tin tức về họ.

Cẩn thận ngẫm lại cũng không kỳ quái, nàng đi chuyến này đến vương đô, muốn điều tra "đối tượng tình nghi" Nhiếp Chính Vương, người duy nhất ở Phúc Sương quốc dám đem vật tổ tuyết giao làm vật cưỡi, cũng là người cầm quyền chân chính của Phúc Sương.
Thông thường, một quốc gia có Nhiếp Chính Vương nghĩa là quân chủ ở đó còn chưa đủ tuổi.

Xem trạng thái hiện tại của Quân Thư hẳn là đã sớm thành niên, vậy lý do duy nhất chính là Quân Thư chưa đột phá tứ phẩm, chưa tốt nghiệp học viện.
Giang Thiện Duy trố mắt choáng voáng, sau đó thì thầm dò hỏi Khúc Duyệt: "Sư tỷ, chúng ta có cần phải thỉnh an vương thượng không?"
"Không cần." Quân Thư cười ngăn lại, "Trong học viện, ta chỉ là học sinh và đệ tử của Cư viện trưởng thôi."
Nói xong gật đầu ý chào rồi thong thả ung dung xoay người rời khỏi khách xá.
"Hoàn toàn nhìn không ra là một bậc quân vương." Giang Thiện Duy tặc lưỡi, "À đúng rồi sư tỷ, mười hai dòng họ là sao?"
Khúc Duyệt thôi nhìn theo bóng lưng của Quân Thư dần biến mất, thoắt cái chuyển sang vai trò hướng dẫn viên du lịch: "Mười ba đại thế gia ở Phúc Sương kết liên minh, thu phục các môn phái và gia tộc khác, cuối cùng xác định lãnh thổ hiện giờ và lập nên Phúc Sương quốc."
Gia tộc thứ mười ba, Quân gia, thượng vị làm vua, mười hai gia tộc còn lại đương nhiên trở thành quý tộc.
Giang Thiện Duy nhíu mày, đột nhiên không biết xấu hổ nói: "Vậy mà còn nói Học Viện Phúc Sương không phân biệt xuất thân, kết quả bên trong lại thể hiện hết thân phận sang hèn của học sinh qua đồng phục."
Khúc Duyệt xoa mi tâm, buồn cười nói: "Vậy cũng không quá tệ, Đạo không thể truyền quá dễ dàng, các môn phái tu tiên càng lớn phân chia càng rõ ràng, ví như thân truyền, tinh anh, nội môn, ngoại môn, tạp dịch, linh tinh các thứ...!Dược Thần Cốc của cậu không phải là một điển hình ư?"
Giang Thiện Duy thật đúng là không biết chuyện này, từ khi ra đời cậu đã theo ông nội lên núi ở, chưa bao giờ vào cốc.


Trên núi, ngoại trừ cậu và ông nội, chỉ có vài dược phó vừa câm vừa điếc.
Khi bước vào phòng cậu lại hỏi: "Sư tỷ, tỷ nghĩ học viện có giữ tỷ ở lại dạy học không?"
"Chắc là sẽ." Khúc Duyệt nói trước khi đóng cửa, "Chung qui họ cũng đâu thể tệ hơn được nữa."
Giang Thiện Duy thấy nàng che miệng khi nói câu này, hình như là cười trộm.

Khúc sư tỷ thật là xinh đẹp lại thông minh đáng yêu, trong lòng cậu thầm tán thưởng, càng nghĩ càng không hiểu những cụm từ "kẻ điên", "bệnh tâm thần", "sớm muộn gì cũng vào Ngục Dị Nhân" từ đâu mà có.

Chắc là người nổi tiếng nhiều thị phi, hết thảy đều là cố ý bôi nhọ.
— truyện được chia sẻ tại vymiu.wordpress.com—
Sự xuất hiện của Khúc Duyệt giống như thả một quả bom vào bên trong Học Viện Phúc Sương.

Nơi bùng nổ đầu tiên chính là nhóm trưởng lão.
Nhìn ra Cư Bất Khuất có ý định giữ Khúc Duyệt lại, hơn phân nửa các trưởng lão đều nhảy dựng lên, vì trong số họ cũng có một vài người đồng thời làm lão sư.

Nhưng cũng có vài người tỏ vẻ tán đồng, hai bên tranh cãi gay gắt.
"Chỉ là một kẻ hèn tứ phẩm! Quả thực là hồ nháo! Học viện chúng ta là nơi nào chứ! Đuổi ngay ra ngoài!"
"Tứ phẩm thì làm sao! Lại còn là nhạc tu nữa! Tiểu cô nương đã quyết đoán tới cửa truyền dạy, lẽ nào chúng ta còn không quyết đoán bằng nàng?"
"Đây không phải vấn đề quyết đoán, những học sinh mà cô nương ấy chọn tham gia thí luyện đều sẽ là thần tử quan trọng sau này, vạn nhất bị nàng dạy hư..."
"Hahaha, chỉ còn có tám tháng thôi, một kẻ hèn tứ phẩm nếu có thể dạy hư những mầm non mà chúng ta đã dốc lòng bồi dưỡng hai mươi mấy năm thì chúng ta cũng đừng tu luyện nữa, đi làm ruộng cho rồi!"
Cư Bất Khuất hoàn toàn không nghe bọn họ tranh cãi, chờ bọn họ truyền tay đọc xong phương án giản lược Khúc Duyệt đã viết kia, hắn gọi một đệ tử thân truyền, bảo mang đến cho Nhiếp Chính Vương.

Sau đó hắn ngồi đờ đẫn nửa buổi chiều, cho đến khi đệ tử mang về một lời nhắn, cuối cùng mới hạ quyết tâm.
"Các vị, bổn tọa có chuyện muốn nói." Cư Bất Khuất vén áo bào, đứng dậy.
Tất cả các trưởng lão đều hướng sự chú ý vào hắn, Cư Bất Khuất dùng một câu để kết thúc hội nghị: "Nhiếp Chính Vương nói, các vị nếu dám lấy tâm ma ra thề rằng lần Thí Luyện Cửu Quốc này, Phúc Sương quốc chúng ta sẽ không đứng bét nữa, thì sẽ lập tức trục xuất tiểu cô nương này."
- -- ---
Sau khi hội trưởng lão bùng nổ xong, đến lượt học viện.
Xét cho cùng, Học Viện Phúc Sương cơ bản giống như một học viện kiếm tu, tuyệt đại đa số là đàn ông thô thiển.

Mà những nữ kiếm tu chiếm số ít trong đó lại càng thô thiển hơn.

Hiện giờ lại xuất hiện một nữ tu giả, nữ nhạc sư, đại mỹ nhân, học viện không thể nào không bùng nổ huyên náo.
Nghe nói ngày mai mỹ nhân kê bàn ở quảng trường mời người đến báo danh ứng tuyển, toàn bộ nam nhân của học viện đều rục rịch muốn đi.

Thành viên tham gia cuộc thí luyện tám tháng sau đã được quyết định, muốn tuyển chọn lại cũng không kịp, huống chi tu vi của nàng chỉ cao hơn bọn họ chút ít, không hiểu viện trưởng đã suy xét thế nào, nhưng cả đám bọn họ đều ham vui vì vậy ai cũng muốn đi đăng ký.

Tuy nhiên, đêm đó "phía trên" lại bí mật cảnh cáo không cho phép bọn họ tham gia.
Sáng sớm, Khúc Duyệt bày bàn ghế trên một cái đài ở quảng trường, dựng biểu ngữ bên trên viết ba chữ thật to "Nơi báo danh".

Nhưng đợi cả ngày vẫn không thấy người nào đến đăng ký.

Ngày thường, trên quảng trường có đầy học sinh luyện tập ngự kiếm, hôm nay ngay cả tiên hạc cũng không thấy một con.
Khúc Duyệt cảm nhận được có rất nhiều thần thức đang đánh giá nàng.

Không cần lắng tai nghe tiếng họ thì thầm, nàng cũng biết có người ở học viện không muốn nàng ở lại nên cố ý gây khó dễ.
Giang Thiện Duy không rành thế sự nhưng cũng hiểu có người đang chơi xấu: "Sư tỷ, có muốn báo với viện trưởng không?"

"Cậu cho rằng viện trưởng không biết sao?" Khúc Duyệt vốn cũng không nghĩ mọi chuyện đều sẽ thuận lợi, nàng chống cằm, ngón tay gõ gõ lên tờ danh sách.
"Vậy làm sao bây giờ?" Giang Thiện Duy có chút nôn nóng.
Khúc Duyệt trầm ngâm một lát, thấy mặt trời sắp lặn, nàng đứng dậy và viết bốn chữ trên biểu ngữ: "Chỉ cầu một bại".
Nhìn thấy hành động của nàng, những người đang theo dõi đều xôn xao bàn tán.
"Tức giận rồi, đổi thành đấu quán sao?"
"Chậc, xem mỹ nhân tức giận cũng thật vui mắt!"
"Cũng kiêu ngạo quá rồi, nghĩ mình là tứ phẩm thì có thể đánh bại tam phẩm chúng ta sao?"
"A, Hạ Cô Nhận!"
Khúc Duyệt nghe thấy ba chữ Hạ Cô Nhận, khóe môi nhếch lên khẽ đến mức khó phát hiện.
Kiếm tu giả này xuất thân từ mười hai dòng họ quý tộc, là đệ nhất kiếm của thế hệ này ở Học Viện Phúc Sương, một chiến binh cực đoan.

Hắn chính là người mà Khúc Duyệt muốn chọn.

Chỉ cần hắn chịu báo danh thì sẽ phá được vòng vây của "người nọ", những chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng hơn.
Nghe tiếng kiếm vang lên leng keng, Khúc Duyệt chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng trắng ngự kiếm từ trên trời hạ xuống, tiêu sái dừng trước tấm biểu ngữ nàng đã dựng lên.
Sau khi tra kiếm vào bao, ôm trước ngực, hắn nhìn nàng nói: "Đệ tử của Vi sư tôn, Hạ Cô Nhận, tiếp nhận khiêu chiến."
Sư tôn: trong Học Viện Phúc Sương, các lão sư được xưng là sư tôn.
Thấy Khúc Duyệt vẫn ngồi bất động, hắn nhíu mày: "Khúc cô nương?"
Khúc Duyệt đánh giá hắn: "Ngươi không phải đối thủ của ta."
Khoác trên người áo bào trắng với hai đường viền lam, Hạ Cô Nhận hơi nghiêng đầu, không giận mà cười: "Ngươi biết ta là ai sao?"
"Không biết." Khúc Duyệt không để mất thời cơ, chuyển giấy bút sang: "Ngươi báo danh rồi ta sẽ biết."
Hạ Nàng Nhận ngoảnh mặt làm ngơ: "Không biết ta là ai, ngươi lấy gì mà tự tin đến thế?"
Khúc Duyệt cười nói: "Đương nhiên là bằng bản lĩnh, bất kể ngươi là ai."
Hạ Cô Nhận cố gắng tươi cười: "Thì ra ngươi cũng chỉ biết khua môi múa mép."
"Ngươi nên thấy may mắn vì hiện giờ ta chỉ khua môi múa mép." Khúc Duyệt khoanh tay chống trên bàn, ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn bình tĩnh như cũ, mỉm cười đáp lại.

"Nếu ta không khua môi múa mép, lúc này ngươi đã nằm trên đất rồi." Câu này chỉ là lời trong lòng.
Người chung quanh hít một hơi khí lạnh.

Vài nam nhân thương hương tiếc ngọc còn muốn nhắc nhở nàng đối phương chính là Hạ Cô Nhận đó.
Nụ cười của Hạ Cô Nhận thu lại: "Tới đi, cho ta xem bản lĩnh của ngươi."
Đôi mắt Khúc Duyệt sáng long lanh: "Vậy ngươi báo danh đi, báo danh xong có thể xem bản lĩnh của ta." Nàng tiếp tục đánh giá hắn từ trên xuống dưới, "Nhưng ta cảm thấy, ngay cả vòng sơ tuyển của ta ngươi cũng không vượt qua được."
"Khẩu khí lớn thật, nếu ta qua được thì sao?"
"Thì đương nhiên có thể xem bản lĩnh của ta."
"Được, báo danh thì báo danh." Hạ Cô Nhận cầm bút, lưu loát viết xuống tên mình, lại liếc mắt nhìn Khúc Duyệt lần nữa, rồi ngự kiếm vòng vèo xoay chuyển bay lên cao.
Khúc Duyệt cầm danh sách, cảm thấy vô cùng mỹ mãn vỗ vỗ bả vai Giang Thiện Duy: "Tiểu Duy, ta thích nhất kiếm tu, thật đấy.".