Thần Ma Thiên Tôn

Chương 363: Tới Nhất Nguyên Tông




Nhất Nguyên Vực có tên gọi đó là vì ở đây có một đại tông môn cổ xưa mang tên Nhất Nguyên Tông.

Nhất Nguyên Tông được xưng tụng là thủ lĩnh vạn tông, truyền thừa một nghìn tám trăm năm, lịch sử còn lâu đời hơn của Ngọc Lam Đế quốc rất nhiều.

Đệ tử Nhất Nguyên Tông trải khắp thiên hạ, võ đồ vô số, cao thủ như mây. Địa vị của Nhất Nguyên Tông trong các đại tông môn giống như Đại Bằng Kim Vương Phủ trong triều đình vậy. Ảnh hưởng trong giới võ đạo là cực lớn, chỉ dưới Ma Môn.

Tầm ảnh hưởng của Nhất Nguyên Tông trong Nhất Nguyên Vực đương nhiên không phải cao bình thường. Có thể nói, trong Nhất Nguyên Vực, dù chỉ là người bình thường không hiểu tu luyện võ đạo thì mười người cũng có một người dưới trướng Nhất Nguyên Tông.

Sức ảnh hưởng của triều đình trong Nhất Nguyên Vực không đáng kể, thậm chí có thể nói Nhất Nguyên Vực giống như một nền văn minh độc lập, căn bản không chịu sự quản lý của Ngọc Lam Đế quốc.

Những tiểu tông môn, gia tộc, võ phủ trong Nhất Nguyên Vực gần như đều là thế lực ngoại vi của Nhất Nguyên Tông, tất cả đều nghe sự điều khiển của Nhất Nguyên Tông.

Nhất Nguyên Tông không trực tiếp tham gia phản loạn, nhưng công khai tuyên bố rời khỏi sự quản chế của triều đình. Những kẻ xây dựng quân đội riêng đều là đệ tử Nhất Nguyên Tông. Những đệ tử này đều là Tông chủ tiểu tông môn, hoặc gia chủ của gia tộc.

Đừng nói bốn mươi vạn đại quân, dù là bốn trăm vạn cũng chưa chắc đã nhổ tận gốc được Nhất Nguyên Tông. Nếu Nhất Nguyên Tông thật sự dễ bị tiêu diệt như vậy thì triều đình đã làm từ lâu rồi, sao phải đợi đến bây giờ?

Huống hồ Nhất Nguyên Tông còn có một vị võ đạo chí tôn – Kiếm Thánh.

Chỉ cần Kiếm Thánh chưa chết, kẻ nào có gan tấn công Nhất Nguyên Tông?

Nếu Ninh Tiểu Xuyên thật sự đem bốn mươi vạn đại quân ngốc nghếch tấn công Nhất Nguyên Tông thì đảm bảo chết không thấy xác.

Rầm rập rầm rập!

Bên ngoài chiến xa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Một quân sĩ cưỡi thanh lộc mã cao lớn dừng bên cạnh chiến xa bẩm báo:

- Tiểu hầu gia, có người chặn đường nói muốn gặp ngài.

Chặn đường đội quân, gan không nhỏ nha!

Mới rời khỏi Hoàng thành không lâu đã gặp chuyện này, xem ra chuyến hành quân lần này sẽ không thuận buồm xuôi gió rồi.

Ninh Tiểu Xuyên chau mày.

- Hắn là ai?

Vù!

Ninh Tiểu Xuyên vừa dứt lời thì một trận âm phong màu xám từ con đường quan đạo thổi tới. Một bà lão dáng thấp lùn đã đứng trước chiến xa.

Tay bà ta chống trượng, phía sau là một quái vật toàn thân phát kim quang, đầu tóc rối bù, cũng không biết là người hay quỷ.

Ninh Tiểu Xuyên lập tức nhảy xuống xe, cung kính cúi chào:

- Vãn bối bái kiến Sửu bà bà, không biết bà bà tìm ta có chuyện gì?

Sửu bà bà đúng là xấu đến có phần đáng sợ, còn đáng sợ hơn quỷ, khiến bốn đại tướng quân chinh chiến xa trường bao lâu nay cũng cảm thấy sởn cả gai ốc.

Sửu bà bà người khô quắt, da nhăn nhúm, giọng nói khàn đặc:

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi còn trẻ vậy đã trở thành cao cấp Dưỡng Tâm Sư, đúng là đáng quý, bà bà ta có lòng muốn dạy ngươi nhiều y thuật hơn, không biết ngươi có học không?

- Chuyện này… Bà bà xác định là muốn dạy ta?

Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy kỳ lạ, cứ cảm giác Sửu bà bà không phải người rảnh rỗi muốn dạy đệ tử như vậy.

Sửu bà bà gật đầu:

- Ngươi chỉ cần có lòng muốn học là được, nói nhiều thế làm gì?

- Được bà bà chỉ điểm thì còn gì bằng.

Ninh Tiểu Xuyên lập tức hạ lệnh:

- Toàn quân giảm tốc độ, sáng hành quân, tối nghỉ ngơi.

- Tiểu hầu gia, giảm tốc độ hành quân thì e không thể tới Nhất Nguyên Vực trong vòng năm ngày. Đến lúc đó Vương Gia trách tội thì chẳng ai gánh vác được.

Một vị tướng sĩ nói.

Ninh Tiểu Xuyên phẩy tay:

- Tướng ở bên ngoài có thể không nghe quân lệnh. Ta nói giảm tốc độ thì mọi người cứ giảm. Điều chỉnh trạng thái tác chiến, tranh thủ tinh thần diện mạo tốt nhất tới Nhất Nguyên Vực, giương cao quân uy của Kiếm Các Hầu phủ chúng ta.

Ninh Tiểu Xuyên nói xong cho người chuẩn bị một cỗ chiến xa khác cho Sửu bà bà.

Tốc độ hành quân của Kiếm Các Hầu phủ giảm mạnh, đi rồi lại nghỉ giống như du sơn ngoạn thủy vậy. Mãi mười lăm ngày sau mới tới được ranh giới Nhất Nguyên Vực và Ngọ Củng Vực.

Bốn mươi vạn đại quân hạ trại bên ngoài một tòa phủ thành, dựng quân doanh tạm thời.

Đêm xuống, Ngự Thanh dẫn một đội thiết giáp quân sĩ tiến vào quân doanh, nhảy xuống khỏi tọa kỵ lục phẩm huyền thú, sải bước vào lều của Ninh Tiểu Xuyên.

- Ninh huynh, lần này ngươi xui xẻo rồi.

Ngự Thanh vào bước vào, thần sắc nặng nề, rõ ràng đã có chuyện lớn xảy ra rồi.

Ninh Tiểu Xuyên ngồi trong lều đang cùng thảo luận y thuật với Sửu bà bà, thấy Ngự Thanh xông vào, liền bật cười:

- Tiểu Vương Gia, cơn gió nào đưa ngài tới đây vậy?

Ngự Thanh thấy Sửu bà bà thì giật thót mình, lông toàn thân dựng đứng, nuốt một ngụm nước bọt xong nói:

- Vị tiền bối này là?

Ninh Tiểu Xuyên cười:

- Tiền bối đây là một Đại Dưỡng Tâm Sư, còn danh húy thì không tiện để lộ.

Nghe thấy mấy chữ Đại Dưỡng Tâm Sư là Ngự Thanh lập tức cung kính cúi chào Sửu bà bà:

- Thật khiến ta bội phục. Ninh huynh không chỉ mời được luyện khí đại tông sư mà còn mời được cả Đại Dưỡng Tâm Sư, đúng là thần thông quảng đại.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Vừa rồi tiểu hầu gia nói ta xui xẻo là sao?

Vẻ mặt Ngự Thanh nghiêm nghị:

- Ta nghe được trong quân doanh phụ vương, các lộ tướng quân đi dẹp loạn đều viết quân văn, đòi phụ vương xử lý ngươi theo quân pháp. Hơn nữa Lạc Thần Hầu cũng tới Nhất Nguyên Vực, không có gì bất ngờ thì tối nay sẽ tới nơi. Hắn là giám quân ba quân, nếu bị hắn tóm được đằng chuôi, e là Ninh huynh sẽ không yên ổn đâu.

- Ồ?

Ninh Tiểu Xuyên rất ung dung, nói:

- Vì tốc độ hành quân của ta hơi chậm?

Ngự Thanh nghẹn lời:

- Hơi chậm? Vương Gia bảo ngươi năm ngày là phải tới Nhất Nguyên Vực, đến giờ ngươi mới tới, chậm cả mười ngày trời. Ngươi có biết mươi ngày đã xảy ra bao nhiêu chuyện lớn không?

- Bao nhiêu?

Ninh Tiểu Xuyên hỏi.

Ngự Thanh nói:

- Vân Trung Hầu tập kết trăm vạn đại quân, đánh bại bảy lộ phản quân tại Phác Môn Quan. Giết 17 vạn quân địch, bắt làm tù binh 50 vạn, có thể gọi là lập công dẹp loạn đầu tiên. Nghe nói khi báo về Hoàng thành, Thánh Thượng cùng chúng hoàng phi và đại thần đều mở tiệc chúc mừng, nói Vân Trung Hầu là rường cột quốc gia.

Ninh Tiểu Xuyên gật gù:

- Nhạc Vũ Dương đúng là một kỳ tài, dẫn đại quân tinh nhuệ triều đình đánh bại đám ô hợp đó, đương nhiên là dễ như trở bàn tay.

Ngự Thanh lại nói:

- Ba hôm trước Tề Thiên Hầu thống lĩnh 60 vạn đại quân tiêu diệt đại tông môn xếp thứ mười lăm là Võ Huyền Tông, trừ tông chủ Võ Huyền Tông, các võ giả khác của tông môn không bị giết thì cũng bị tống vào đại lao.

Ninh Tiểu Xuyên gật đầu:

- Võ Huyền Tông là đại tông môn truyền thừa 500 năm, tiêu diệt được Võ Huyền Tông cho thấy quân uy của đại quân triều đình, rất có tác dụng cổ vũ sĩ khí. Tốt lắm, tiểu Vương Gia, cạn chén!

Ngự Thanh giờ làm gì có tâm trạng uống rượu:

- Các Vương Hầu khác đều đã giết địch lập công còn ngươi chậm chạp không tới chiến trường, chắc chắn sẽ gây tranh cãi lớn trong hoàng thành. Nếu Vương Gia còn bảo vệ ngươi, áp lực phải chịu sẽ rất lớn. Không dám giấu, lần nay Vương Gia phái ta tới chính là muốn thúc giục ngươi để tránh ngươi đừng cản trở đại quân dẹp loạn. Ninh huynh, ngươi là người thông minh, ta rất muốn biết thực sự ngươi đang nghĩ gì?

Ninh Tiểu Xuyên trầm mặc một lúc, nói:

- Được, chúng ta đều là bằng hữu thì ta cũng nói thật. Thật ra, ta cố tình giảm tốc độ hành quân, giống như muốn đợi Vân Trung Hầu và Tề Thiên Hầu bình định được Ngọ Củng Vực và Thiên Đô Vực. Sau đó tập hợp binh lực của ba đại hầu phủ, cùng đánh trận quyết chiến cuối cùng ở Nhất Nguyên Vực.

Ngự Thanh nói:

- Ý là sao?

Ninh Tiểu Xuyên đáp:

- Phản quân của ba nơi đó dường như người đông thế mạnh nhưng chỉ là lũ ô hợp. Nếu không phải có Nhất Nguyên Tông và Thiên Âm Tông chống lưng đằng sau thì kẻ nào có gan chống lại triều dình? Muốn triệt để áp chế chúng bắt buộc phải tiêu diệt Nhất Nguyên Tông và Thiên Âm Tông.

Mắt Ngự Thanh lồi ra.

- Nhất Nguyên Tông và Thiên Âm Tông không dễ đối phó, dù là cả ba lộ đại quân triều đình cùng xuất động chưa chắc đã hạ được chúng.

Ninh Tiểu Xuyên cười:

- Ngươi tưởng Thánh Thượng chỉ phái bọn ta đến dẹp loạn? Thật ra bọn ta chỉ là đánh lừa quân tiên phong của các đại tông môn, mở đường cho đại quân triều đình mà thôi. Phản loạn lần này có thể hại đến căn cơ đế quốc, triều đình không thể nào chỉ giết qua loa.

Ngự Thanh vỗ đùi:

- Đúng vậy, triều đình hành quân trước nay đều rất bí mật, lần này lại gióng trống khua chiêng người người đều biết. Ta đã thấy không ổn. Nhưng tại sao lại bí mật như vậy? Ta không biết, sao Ninh huynh lại biết?

- Ta đoán.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Ngự Thanh kinh ngạc.

- Vậy ngươi định đối phó với Lạc Thần Hầu thế nào? Hắn là giám quân, nắm trong tay quyền sinh sát, nếu để hắn tới Kim Châu phủ thì có thể sẽ giam ngươi vào ngục.

Ninh Tiểu Xuyên trầm tư một lúc, đứng dậy nói:

- Cây ngay không sợ chết đứng, cho dù Lạc Thần Hầu tới thì ta có gì phải sợ?

Nói rồi hắn ra khỏi lều.

Nửa giờ sau, một con thanh lộc mã kéo một cỗ xe ra khỏi quân doanh, biến mất trên quan đạo, để lại một trận khói bụi.

Ngự Thanh ngồi trong xe nhìn Ninh Tiểu Xuyên ngồi bên kia, định nói rồi lại thôi, mãi sau đành hỏi:

- Không phải Ninh huynh nói cây ngay không sợ chết đứng sao? Tại sao nửa đêm lại trốn khỏi quân doanh?

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Ta đâu có trốn. Ta chỉ là định đích thân tới Nhất Nguyên Tông điều tra địa hình, thăm dò tình báo, biết địch biết ta thì mới trăm trận trăm thắng.

- Hừ.

Ngự Thanh thấy Ninh Tiểu Xuyên rõ ràng là sợ bị xử theo quân pháp nên mới trốn đi trong đêm.

Ngự Thanh nhướn mày cười đểu:

- Nghe nói Diệp Nam Thiên và Nhiếp Lan Tâm bốn ngày nữa sẽ kết hôn. Ngươi không phải muốn tới Nhất Nguyên Tông uống rượu mừng đấy chứ?

- Bốn ngày nữa?

- Không lẽ ngươi lại không biết?

Ninh Tiểu Xuyên nhớ lại hình ảnh Nhiếp Lan Tâm, dáng người yểu điệu thanh lệ, thuần khiết, luôn tạo mỹ cảm ảo diệu. Đêm đó trong sơn động há có thể dễ dàng quên được?

Dù là vì bị trúng thú độc hay nhất thời kích động, dù sao cũng là đêm đầu tiên của Ninh Tiểu Xuyên và Nhiếp Lan Tâm, ít nhất vào thời điểm đó là vô cùng đẹp đẽ.

Giờ nhớ lại cũng không thấy hối hận.