Thần Ma Thiên Tôn

Chương 406: Đại quân về thành




Trên bến tàu, đại quan quý nhân tề tụ, có vẻ thập phần náo nhiệt.

Thái tử Điện chủ ăn mặc một thân long bào ngân sắc vô cùng long trọng, ngân vũ linh y, chân mang giày vàng, đầu đội ngọc quan, làm cho người ta có một loại cảm giác tuấn dật phi phàm.

Quận chúa cùng thiên kim phủ đệ các đại Vương Hầu đều hướng về phía hắn liếc mắt đưa tình. Nếu như có thể được Thái tử coi trọng, trở thành Thái tử phi, nhảy lên cành cao làm Phượng Hoàng cũng ngay trong tầm tay.

- Hoắc Thi Âm, ngươi đi tìm hiểu một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ninh Tiểu Xuyên ngồi trên tầng da nhung mềm mại bên trong buồng xe, nhìn thoáng qua về phía bến tàu, trong lòng thầm nghĩ:

- Không ngờ Triều đình lại phái nhiều thiên tài tuấn kiệt một đời trẻ tuổi như vậy ra nghênh tiếp, chẳng lẽ có đại nhân vật nào sắp tới Hoàng thành sao?

- Tuân lệnh!

Hoắc Thi Âm nhảy khỏi xe ngựa Thanh Lộc, hướng về phía bến tàu đi tới.

Thân thể mềm mại của Tư Đồ Phượng Vũ nửa quỳ trong buồng xe, một đôi ngọc thủ tuyết trắng nhỏ nhắn mềm mại nhẹ nhàng đấm bóp trên đùi Ninh Tiểu Xuyên, phượng mâu sáng ngời thỉnh thoảng lại nhìn về phía bến tàu, nhìn chăm chú về phía Thái tử phong tư anh tuấn đứng đằng kia.

Nếu không phải bị Ninh Tiểu Xuyên bắt giữ, nàng có thể đã trở thành nữ nhân của Thái tử, trở thành Thái tử phi được người người hâm mộ. Nam tử mà mình đã từng sùng bái cùng ái mộ đang đứng tại bến tàu, mà nàng lại chỉ có thể quỳ trên mặt đất hầu hạ một nam tử khác! Muốn trở thành Thái tử phi, đã là chuyện không có khả năng!

Bởi vì Ninh Tiểu Xuyên xuất hiện, đã hoàn toàn thay đổi quỹ tích vận mệnh của nàng.

Ninh Tiểu Xuyên tự nhiên chú ý tới thần sắc thương cảm của Tư Đồ Phượng Vũ, nói:

- Còn đang nghĩ tới Thái tử à?

Tư Đồ Phượng Vũ khẽ rùng mình một cái, vội vã cúi đầu xuống, cắn môi thật chặt, lắc đầu, nói:

- Không có! Không có! Nô tỳ không dám!

Ninh Tiểu Xuyên vươn tay ra, đem cái cằm trơn bóng ngọc nhuận của nàng nâng lên, nhìn dung nhan xinh đẹp ôn nhu như tranh vẽ của nàng, khẽ xoa nhẹ mái tóc dài trơn mềm đen mượt của nàng, nhàn nhạt nói:

- Kỳ thật, giữa ta và Thái tử cũng không có thâm cừu đại hận gì, nhiều lắm chỉ có thể tính là địch nhân về mặt lợi ích! Nếu như ngươi thật sự rất thích Thái tử, ta sẽ thả cho ngươi rời đi, chỉ hy vọng các ngươi người hữu tình sẽ trở thành quyến thuộc!

Ninh Tiểu Xuyên ngược lại cũng không phải cố ý thử nàng, những gì hắn nói đều là lời nói thật. Nếu như giữa bọn họ thật sự có tình, hắn cũng rất vui lòng thành toàn cho bọn họ.

Không trải qua thăng trầm, sẽ không có khả năng hiểu rõ chân ái đáng quý đến thế nào. Chia rẽ một cặp uyên ương chân chính tuyệt đối là tội lỗi ngập trời.

Tư Đồ Phượng Vũ dùng sức lắc đầu, mím chặt đôi môi đỏ thắm, nói:

- Quả thật không có! Cũng sớm đã không còn yêu thương gì nữa! Những gì nô tỳ nói đều là lời nói thật! Từ sau lần trước tại bên ngoài Thái Tử Cung, hắn không để ý sống chết của ta, xuất thủ chiến đấu cùng chủ nhân, nô tỳ cũng đã không còn say mê gì hắn nữa, cũng không còn huyễn tưởng gì tới chức vị Thái tử phi, thầm nghĩ suốt đời hầu hạ Trang chủ! Dù cho… dù cho chỉ có thể làm một thị nữ đê tiện cũng không hối hận!

Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm ánh mắt mỹ lệ của nàng, khẽ gật đầu, nói:

- Ngươi có thể lựa chọn như vậy, nói rõ ngươi vẫn là rất thông minh! Giang sơn của Ngọc Lam Đại Đế nhất định sẽ bị thay thế, cái gọi là Thái tử cùng Thái tử phi đều sẽ trở thành lịch sử ngắn ngủi! Nếu như ngươi thật sự trở thành Thái tử phi, tương lai Hoàng thành bị công phá, đầu tiên bị tội chính là những nữ tử trong Hoàng thất các ngươi! Nếu không phải bị sung thành Quân kỹ, cũng chính là cách chức làm tiện nô! Mặt khác, làm thị nữ của ta, nhất định phải bỏ đi hai chữ “đê tiện”, mà đổi thành “cao quý” mới đúng!

Lúc này, Hoắc Thi Âm đã trở về, đứng bên ngoài xe ngựa Thanh Lộc, hướng về phía Ninh Tiểu Xuyên khom người cúi đầu, nói:

- Chủ nhân, đã hỏi thăm rõ ràng! Đại quân thảo nghịch của Triều đình tại Nhất Nguyên Vực đại thắng liên quân do các Tông môn tạo thành, ngày hôm nay chính là ngày đợt quân đội đầu tiên khải hoàn hồi triều!

- A! Nhanh như vậy đã khải hoàn hồi triều rồi?

Ninh Tiểu Xuyên thoáng có chút kinh ngạc. Chẳng qua hắn tính toán thời gian một chút, lúc này Nhất Nguyên Tông cùng các đại tông môn hẳn cũng đã bị đại quân Triều đình tiêu diệt rồi.

Một trận oanh động vang lên…

- Trở về rồi! Trở về rồi!

- Đó là Chủ hạm của Tề Thiên Hầu! Tề Thiên Hầu năm nay mới mười lăm tuổi, vừa đem binh suất chinh liền lập được đại công huân! Thật là anh hùng thiếu niên a!

- Tiểu Vương gia Thần Long Vương Phủ mới thật sự là anh hùng thiếu niên! Nghe nói hắn một mình xông vào Nhất Nguyên Tông, giết chết một vị Phong chủ của Nhất Nguyên Tông! Công huân bậc này mới có thể xưng là cái thế vô song!

Trên bến tàu vang lên tiếng chiêng trống kinh thiên động địa, tất cả mọi người đều khua chiêng gióng trống khoe khoang, náo nhiệt giống hệt như đang ăn tết vậy.

Ngự Thanh mặc một thân khải giáp bóng loáng sáng ngời, sau lưng khoác phi phong đỏ rực, rất hiển nhiên lúc ở trên thuyền đã trải qua một phen chỉnh trang y phục, muốn bằng vào hình tượng đẹp trai nhất, phong cách nhất, có tinh thần nhất trở về Hoàng thành! Thề muốn ngay một khắc xuất hiện liền mê đảo ngàn vạn thiếu nữ.

Rất hiển nhiên, hắn làm rất tốt!

Một khắc khi hắn bước lên bến tàu, quả nhiên vang lên thanh âm vô số nữ tử hoan hô hét chói tai. Có không ít Quận chúa các đại Hầu phủ cùng thiên chi kiêu nữ các Đại Gia tộc đã từng cùng hắn có duyên tình một đêm đều hướng về phía hắn nhào thẳng tới, nhất thời đem danh tiếng của Thái tử cướp đoạt đi sạch sẽ.

- Không phải chỉ lập được một chút chiến công thôi sao? Đổi lại là ta, ta sẽ làm được càng tốt hơn nhiều!

Thái tử hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, ánh mắt đúng dịp nhìn thấy một chiếc xe ngựa Thanh Lộc đang đậu trước cửa thành, con ngươi thoáng ngưng đọng lại.

Chỉ thấy trong buồng xe chiếc xe ngựa Thanh Lộc kia đang ngồi một gã nam tử mặc hắc bào, trên mặt đeo mặt nạ kim sắc, ở dưới chân của nam tử kia, đang nửa quỳ một nàng nữ tử dung mạo thanh lệ.

Nữ tử dung mạo thanh lệ kia không phải là Tư Đồ Phượng Vũ thì là ai?

Gã nam tử mang mặt nạ kim sắc kia đang đặt một tay trên bộ ngực no đủ đẫy đà của Tư Đồ Phượng Vũ, ngón tay giống như đang vuốt ve bộ ngực Tư Đồ Phượng Vũ.

Không cần suy nghĩ, Thái tử cũng biết gã nam nhân hắc bào mang mặt nạ kim sắc kia nhất định chính là Xuyên công tử!

Thái tử nhìn đến mức cặp mắt trợn trừng. Thật sự quá ghê tởm! Tư Đồ Phượng Vũ vốn dĩ phải là nữ nhân của hắn, mà bây giờ lại quỳ gối trước mặt Xuyên công tử, bị Xuyên công tử đùa bỡn giống như nữ nô của mình vậy. Trong đầu hắn tự nhiên cực kỳ khó chịu bất bình, cho dù muốn huấn luyện Tư Đồ Phượng Vũ thành nữ nô, cũng phải là nữ nô của hắn mới đúng.

Đúng lúc này, Thái tử phát hiện Xuyên công tử chợt liếc nhìn về phía hắn, còn nở nụ cười nhàn nhạt với hắn nữa.

- Hắn đang cười nhạo ta sao?

Thái tử phẫn uất không gì sánh được, hét lớn một tiếng:

- Xuyên công tử, ngươi không ngờ lại dám đến Hoàng thành! Mọi người nghe lệnh, bắt hắn lại cho ta!

Ầm!

Thanh âm của Thái tử nhất thời kinh động mọi người, ngay cả Ngự Thanh, Ngân Trì phu nhân, trong lòng cũng đều khẽ nhảy lên. Chẳng lẽ Xuyên công tử thật sự tới rồi?

- Xuyên công tử? Sơn trang U Linh Xuyên công tử? Trời ạ! Hắn ở đâu?

- Xuyên công tử ở đâu?

- …

Tất cả mọi người đều hướng theo ngón tay Thái tử nhìn sang, nhưng căn bản không hề nhìn thấy Xuyên công tử!

Ngự Thanh cũng tập trung nhìn lại. Tại cửa thành làm gì có cái gì Xuyên công tử? Hắn cười lớn một tiếng, nói:

- Thái tử Điện hạ, chẳng lẽ tối hôm qua đi Quan Ngọc Lâu lao lực vất vả quá độ, sản sinh ảo giác sao? Nơi đó làm gì có Xuyên công tử a?

Tề Danh đi theo bên cạnh Ngân Trì phu nhân, tuy rằng độ tuổi không lớn lắm, nhưng trong mắt lại mang theo nhuệ khí mà kẻ cùng lứa tuổi ít có, lạnh lùng nói:

- Nếu như Xuyên công tử thật sự tới, sợ rằng cái đầu trên cổ Thái tử Điện hạ đã khó giữ được!

- Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy Xuyên công tử an vị trên xe ngựa Thanh Lộc, vì sao nháy mắt đã không thấy tăm hơi rồi?

Thái tử tự nhiên biết mình vừa rồi đã thất thố, dáng vẻ xấu hổ, một bụng tức không có chỗ phát tiết:

- Tiểu nhi Tề gia, ngươi cũng dám nói đầu của bản Thái tử khó giữ được sao? Chẳng lẽ Tề Thiên Hầu Phủ các ngươi muốn mưu phản rồi?

- Nói thì thế nào?

Tề Danh căn bản không sợ Thái tử chút nào.

Ngân Trì phu nhân đem Tề Danh che lại sau người, hướng về phía Thái tử thản nhiên cúi đầu một cái, nói:

- Danh nhi còn nhỏ, ngôn ngữ có chút sơ thất, xin Điện hạ chớ có trách cứ!

Thái tử tự nhiên đã từng nghe nói đến Ngân Trì phu nhân, hơn nữa cũng biết danh tiếng của nàng thật sự không tốt, ai cũng có thể làm chồng, tiện nhân dưới háng mọi người, quả thật chính là Hoàng thành đệ nhất dâm phụ!

Trước đây hắn tự nhiên cũng từng gặp Ngân Trì phu nhân, chẳng qua đều đứng cách rất xa, cũng không muốn đi quan sát tỉ mỉ một ả dâm phụ đê tiện.

Thế nhưng đến lúc hắn lần đầu tiên gần gũi đối mặt Ngân Trì phu nhân, mới phát hiện Ngân Trì phu nhân không ngờ lại xinh đẹp như vậy! Căn bản không giống như một nữ nhân đã từng sinh con. Da thịt mềm mại giống như thiếu nữ mười mấy tuổi, vóc người lả lướt thướt tha, ngực mông tròn trịa, lưng ngọc tinh tế, khiến cho người ta có một loại cảm giác mỹ lệ tuyệt luân.

- Trời ạ! Thế gian lại có nữ nhân câu hồn động phách đến như vậy sao?

Thái tử cảm giác tất cả những kẻ gọi là mỹ nữ mà trước đây mình từng ngủ qua cộng lại cũng không xinh đẹp bằng một mình Ngân Trì phu nhân.

- Dâm phụ này trước đây chẳng biết đã ngủ qua cùng bao nhiêu nam nhân, không ngờ ta lại chưa từng nếm qua nàng! Thật là một đại tiếc nuối của nhân sinh a!

Cơn hờn giận mới vừa rồi đã bị Thái tử quăng lên chín tầng mây, trong lòng chỉ nghĩ tới chuyện đem la sam trên người Ngân Trì phu nhân lột sạch, không biết sẽ xinh đẹp đến mức nào?

Ngân Trì phu nhân là nhân vật bậc nào, năng lực nhìn mặt đoán ý, thông tuệ đến cực điểm, há có thể nhìn không ra trong lòng Thái tử đang nghĩ gì? Vì vậy, nàng lập tức cáo từ rời đi, ngồi lên xa giá tiến vào trong thành môn.

Thái tử nhìn chằm chằm theo xa giá của Ngân Trì phu nhân xa xa rời đi, khóe miệng lộ ra một tia đường cong quỷ dị.

Tại một khắc khi Thái tử phát hiện ra Ninh Tiểu Xuyên, đồng thời hô lên, Ninh Tiểu Xuyên liền thi triển võ đạo nguyên khí, bọc lại xe ngựa Thanh Lộc, trong thời gian một cái nháy mắt, đã tiến nhập vào Hoàng thành. Mọi người trên bến tàu tự nhiên không thể nhìn thấy hắn.

Lúc đó, Ninh Tiểu Xuyên thật ra cũng không phải đang sờ ngực Tư Đồ Phượng Vũ. Tuy rằng Ninh Tiểu Xuyên không tính là chính nhân quân tử, thế nhưng vẫn còn chưa bại hoại đến mức sờ mó ngực của thị nữ ngay trước thanh thiên bạch nhật.

Kỳ thật, lúc đó hắn đang lấy ra Cổ trùng trong người Tư Đồ Phượng Vũ. Cổ trùng vốn là ở trong trái tim, mà trái tim lại vừa ngay tại vị trí trước ngực, cho nên liền khiến cho Thái tử tạo thành suy nghĩ sai lầm là hắn đang sờ ngực Tư Đồ Phượng Vũ.

Thái tử cho rằng Xuyên công tử đang cố ý khiêu khích hắn, trong lòng dĩ nhiên là rất phẫn nộ, vì vậy mới có một màn vừa rồi trước cửa thành.

o0o

Hai kiện đại sự khiến cho Hoàng thành rung động, dẫn tới đại chấn động như kinh đào hải lãng.

Chuyện thứ nhất, Thiên hạ đệ nhất tông môn Nhất Nguyên Tông bị tiêu diệt, ngoại trừ Kiếm Thánh ra, các đệ tử khác không phải bị giết chết thì cũng bị bắt giữ. Trong đó, Tông chủ Nhất Nguyên Tông Nho Tinh Hà, Phong chủ Thất Tinh Phong Vương Đạo, Phong chủ Vấn Thiên Phong Tạ Linh Hiên, đều bị bắt làm tù binh, bị quân đội áp giải quay về Hoàng thành, nhốt vào Thiên lao.

Nhất Nguyên Tông truyền thừa mấy ngàn năm, rốt cuộc cũng bị Triều đình tiêu diệt, trên toàn bộ Đế quốc Ngọc Lam đều dẫn tới chấn động khủng bố, thậm chí là những Văn minh Tứ phẩm, Văn minh Tam phẩm xung quanh Ngọc Lam Đế quốc cũng vậy… Đám Võ giả những Văn minh Sơ cấp này đều cảm thấy sợ hãi, nghĩ rằng Ngọc Lam Đế quốc đang chuẩn bị phát động một hồi đại phong bạo, không bao lâu sau sẽ quét sạch cả thiên hạ!

Đệ tử Nhất Nguyên Tông cùng các thế lực ngoại vi trải rộng khắp toàn bộ Đế quốc. Tuy rằng Huyền Cơ Sơn đã bị đại quân Triều đình san bằng, thế nhưng tại các đại châu, nguyên, phủ, quận, huyền, trấn… vẫn như cũ còn có rất nhiều đệ tử Nhất Nguyên Tông. Hành động truy bắt càng thêm hỗn loạn đang trình diễn tại mỗi một nơi khắp Đế quốc, hầu như mỗi ngày đều có vô số Võ giả bị hạ ngục và xử tử.