Thân Mật Nguy Hiểm

Chương 32: Chủ nhân của chiếc cúc áo




"Tiểu thư? Sao cô lại ở đây?" Người giúp việc xoay người giật mình khi nhìn thấy một cô gái đang đứng trong góc.

Cô cười nhẹ: "Chỉ là muốn rót một cốc nước, vừa lúc muốn đứng dậy đi tới đi lui, nên tôi tự đi đến đây."

"Để tôi giúp cô, cô ngồi đi, mấy chuyện này tôi nên làm thì tốt hơn."

Chân Diểu gật đầu, một người giúp việc khác liền đi đến dìu cô sang ghế để cô ngồi xuống.

Hai người giúp việc vừa đi vừa nói chuyện, tiếng bước chân nhanh chóng xa dần, một người trong số họ trở lại bên cạnh cô ngay sau đó, đưa ly nước vào tay cô.

"Tiểu thư, cô xem nhiệt độ có vừa không."

Cô nhấp một ngụm rồi cười với người đối diện: "Ừm, vừa rồi."

"Vậy thì tôi đi làm việc, có chuyện gì nhất định phải gọi tôi, đừng đi một mình nhé."

Chân Diểu gật đầu.

Người giúp việc rời đi, nhưng cô vẫn ngồi im cầm cốc nước, cơn khát vừa nảy của cô giờ đã biến mất hoàn toàn.


Cảm xúc trong lòng cô hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài bình tĩnh ban nãy, nhưng giờ đây chúng đang đến gần, trong đầu cô có một tia bối rối trong nhận thức được.

Cô biết tại sao những người giúp việc lại chu đáo với mình như vậy. Một phần là vì nhiệt tình trong công việc, phần khác là do thái độ tiếp đãi của người nhà họ Tống đối với cô. Đặc biệt là thái độ của Tống Lộc Bách

Những người giúp việc đều sợ anh, cho nên không dám xảy ra sơ xuất khi chăm sóc cô.

Trong đầu Chân Diểu lại nghĩ đến điều cô vừa nghe được - Lục Sương Kỳ thích Tống Lộc Bách, hơn nữa đã thích từ rất lâu, e là bây giờ cô ta vẫn còn thích anh như vậy.

Có một giọng nói đang vang vọng ở trong tiềm thức của cô bởi suy luận của người giúp việc. Nếu không thì tại sao Lục Sương Kỳ vừa đến đã lập tức hỏi đến Tống Lộc Bách chứ?


Liệu có phải chính cô ta là người trao bức thư tình? Tống Lộc Bách có thích cô ta không?

Mức độ quan tâm đến những vấn đề này khiến cô run sợ, bởi vì cô nhận thấy rằng nó đã vượt xa tâm lý tò mò thuần túy và thích quan sát của cô. Khi nghĩ đến khả năng này, cô thực sự cảm thấy rất...

Kháng cự lại. Chân Diểu cảm thấy lòng bàn tay lạnh toát.

Nhưng vừa rồi, khi nghe thấy người giúp việc nói: "Cô ta không thể, nếu thành công thì đã thành công từ lâu rồi. Từng ấy năm nhưng tôi chỉ thấy Tống Thiếu đối xử đặc biệt duy nhất với mình tiểu thư" Sau khi ngạc nhiên, cô ngượng ngùng cảm thấy rất vui và hạnh phúc.

Chỉ đối xử đặc biệt với cô sao? Tại sao cô lại cảm thấy hạnh phúc và luôn muốn có được điều đặc biệt này?

Chân Diểu bối rối, cô cố gắng muốn nói cho bản thân biết rằng tâm trạng này cũng giống như cha mẹ đột ngột mất đi đứa con mà họ yêu thương nhất, nhưng trong lòng cô lại có một câu trả lời khác chính là muốn giải thoát.


Sau khi nói những điều đó với Tống Lộc Bách trong khu vườn ngày hôm đó, cô đã có câu trả lời.

Sao lại như vậy...

"Tiểu thư, cô có điện thoại, là Tống Thiếu gọi đến." Giọng nói của người giúp việc đột nhiên vang lên bên cạnh cô, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

"Anh?!"

"Đúng vậy, cô không muốn nghe sao?"

Chân Diểu không biết liệu cảm xúc của mình thể hiện có quá rõ ràng hay không, vì vậy cô vội vàng điều chỉnh lại giọng nói của mình: "Vậy, đưa điện thoại cho tôi."

Điện thoại trên tay cô đang rung, tim cô đập mạnh từng nhịp.

Nhịp tim vô thức tăng nhanh, càng nghĩ về việc trả lời cuộc gọi này, cô càng trở nên bối rối.

Tại sao anh lại gọi vào lúc này...

Đợi đến khi cô định bất chấp nghe cuộc gọi, thì tiếng chuông rung của điện thoại đột ngột dừng lại.

Vì gọi quá lâu nhưng không bắt máy, nên cuộc gọi đã tự động tắt.
Dường như nó đã thay cô quyết định, cô yên tâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại sợ điện thoại đổ chuông một lần nữa.

Quả nhiên, chưa đến hai giây, điện thoại lại đổ chuông, giọng nói siri trong điện thoại nhắc cô một cách máy móc rằng người gọi hiện tại với cuộc gọi trước là cùng một người.

Chân Diểu yếu ớt nói: "Kết nối".

"Vừa rồi sao không nghe điện thoại?"

Cô chột dạ đến mức nói lấp ba lấp bấp:"Vừa rồi... điện thoại không có ở bên cạnh em, người giúp việc mang đến thì đã tắt."

Không đợi Tống Lộc Bách nói gì, cô liền hỏi: "Anh, anh gọi em có chuyện gì vậy?"

"Em đã đồng ý điều kiện của anh chưa?" Tống Lộc Bách hỏi một cách bình tĩnh: "Em nói với Diên Từ chưa?"

Hôm đó anh nói sẽ không tính sổ với Tống Lịch Kiêu nữa, cũng không kết tội cho thư ký làm việc tắc trách, nhưng điều kiện là nhận lời mời cùng anh đi nghỉ dưỡng dưới danh nghĩa là bạn bè trong hai ngày, hơn nữa còn nói với Diên Từ là cô rất muốn đi theo.
Chân Diểu dừng lại: "Vẫn..."

Ngập ngừng nói: "Em đã nói rồi, nhưng mà, em có thể thay đổi điều kiện khác được không?

Anh không nói gì, cô cảm thấy áp lực bởi sự im lặng của đầu dây bên kia.

Cô cười lên vài tiếng: "Em chỉ tiện nói ra thôi."

Trốn tránh như vậy thì chính là đã thất hứa, nhưng anh luôn buộc cô phải lựa chọn theo cái này theo cái kia, không cho cô bất cứ cơ hội lựa chọn nào. Những gì cô nói vừa nảy, rất có thể là nguyên nhân khiến cho anh biết cô đã không giữ lời hứa.

Chẳng qua lần này Tống Lộc Bách như thể không nghe thấy lời trốn tránh của cô. Chỉ nói với cô vài câu rồi cúp máy.

Chân Diểu cầm điện thoại, một lúc sau cô mới đưa tay lên chạm vào vành tai.

Vành tai có chút nóng.

Cuộc điện thoại khiến cô cảm thấy vô cùng có lỗi, nếu đi chơi một mình với anh thì phải làm sao đây?
Nước trong cốc cũng dần nguội hơn, Chân Diểu uống vài ngụm, uống đến hớp cuối cùng đột nhiên cô bị sặc, cô lập tức đặt cốc xuống rồi kho khan.

"Tiểu thư, cô có sao không?" Tiêu Giai vội vàng chạy tới.

Cô xua tay: "À... Tôi, tôi không sao, tôi chỉ bị sặc."

Tiểu Gia vỗ vỗ vào lưng cô, cầm lấy ly nước đặt qua một bên, sau đó rút khăn giấy ra nhét vào tay cô.

Chân Diểu dùng khăn giấy lau miệng vài lần, rất nhanh đã được xoa dịu, nhưng trong đầu vẫn bị một ý nghĩ nào đó chiếm giữ.

Vừa rồi cô đang nghĩ cô giáo Lục thích Tống Lộc Bách, cô đã bỏ qua một vấn đề.

Lúc cô tỏ tình, cô đã ném lá thư tỏ tình cầm trên tay xuống cạnh lốp xe của "người đàn ông xa lạ đó", nếu người đứng ở đó thực sự là Tống Lộc Bách...

Có bị anh nhìn thấy không?!

Chân Diểu đột ngột đứng dậy, nghiêng người giật lấy điện thoại di động đi vào phòng ngủ, suýt chút nữa ngã trên đường đi vì quá gấp gáp. Sau khi đóng cửa lại, cô ngồi ở mép giường gọi điện thoại cho Khương Linh, sau khi người gọi được kết nối, cô hỏi thẳng: "Khương Linh, năm lớp 11... lần đó chúng ta cúp học, cậu còn nhớ không?"
"Tớ đương nhiên nhớ rồi, chuyện này sao có thể quên được."

"Sau đó cậu có nhìn rõ được người đàn ông trước mặt cô giáo Lục không?"

"Người đàn ông trước mặt? Anh ta đang quay mặt về phía sau nên không thể nhìn thấy từ phía trước. Sao đột nhiên cậu lại hỏi chuyện này?"

"Vậy cậu có thấy dáng người phía sau của anh ta không? Có giống với anh Tống Lộc Bách không?"

Khương Linh lập tức trả lời: "Ý cậu là người đó chính là anh Tống Lộc Bách của cậu sao?!"

"Đừng kích động, tớ chỉ nghi ngờ, nên mới gọi điện thoại hỏi cậu."

"Chuyện này... chuyện này đã trôi qua quá lâu rồi, tớ rốt cuộc cũng không nhớ ra được!"

Thực ra, Chân Diểu cũng biết kết quả có lẽ là như thế này, nhưng vừa rồi cô quá khó chịu, nên chỉ muốn kiểm chứng càng nhiều càng tốt.

"Cũng như không thôi." Cô thở dài.
"Diểu Diểu, đột nhiên cậu hỏi chuyện này để làm gì?"

"Tớ ném một bức thư tình dưới lốp ô tô bên vệ đường, nếu là anh ấy..."

"Cậu sợ anh ấy đã nhìn thấy sao? Có gì đáng sợ đâu, ai lại nhặt rác dưới lốp xe để xem chứ? Hơn nữa lúc đó anh ấy cũng không biết cậu là ai. Dù có nhìn thấy, anh ấy cũng sẽ quên mất. . Nếu anh ấy còn nhớ thì sao không tới hỏi cậu? Nếu mà có hỏi, thì cậu chỉ cần nói là viết cho vui thôi! "

Nhưng phong bì màu hồng, xem ra vẫn khác với rác thông thường đúng không?

Phong bì hồng...

Nghĩ đến chiếc phong bì màu hồng mà Tống Lịch Kiêu đã nhắc tới, Chân Diểu đột nhiên có một liên tưởng buồn cười. Nhưng rất giống với lời Tống Lịch Kiêu đã nói, việc dùng phong bì màu hồng để viết thư tình quả thực rất phổ biến.

"Diểu Diểu? Sao cậu không nói nữa?"
"Tớ đang nghe đây." Chân Diểu ho nhẹ một tiếng, lục trong bụng tìm lý do để đồng ý. "Cậu nói cũng có lý, nếu thật sự nhìn thấy thì anh ấy đã nói, chứ không phải bày ra bộ dạng hoàn toàn không biết gì. "

"Đúng vậy, cho nên đừng tự dọa chính mình nữa."

"Nghe này, tớ hỏi cậu một câu cuối cùng." Cô duỗi chân và hơi thả lỏng: "Nếu cậu muốn gửi cho ai đó một bức thư tình, vây cậu sẽ sử dụng phong bì và giấy viết thư màu gì?"

"Có chuyện gì vậy?" Giọng Khương Linh ngẩn ra: "Cậu lại định viết thư tình cho ai đó à?

"Không có, tớ chỉ là tiện hỏi thôi."

"Ok ok ok, để tớ suy nghĩ." Cô gái ở đầu dây bên kia suy nghĩ một hai giây rồi trả lời không chút do dự: "Pink, nó giống với bức thư trước của cậu. Dù sao bức thư đó là do tớ chọn mà!"

Chân Diểu cũng không nói ra được sự khó chịu ở trong lòng, như thở phào nhẹ nhõm, nhưng dường như lại càng buồn chán.
"Được rồi, tớ biết rồi."

"Khoan đã, chờ một chút, đừng cúp máy, cậu vừa nói người mà cô giáo Lục thích là anh trai của cậu? Thật sao?"

Cô bĩu môi: "Nghe người giúp việc nói."

"Thảo nào, trước đây khi cô ấy làm giáo viên của chúng ta ở Nam Thành, cô ấy bị ốm và phải đi nghỉ mấy ngày. Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ đến bệnh viện Khải An ở Tầm Thành để điều trị. Bây giờ có vẻ như cô ấy nhân cơ hội này để tiếp cận anh cả của cậu! "

Chân Diểu sững sờ: "Hình như... có chuyện này sao?"

"Tớ nhớ rất rõ." Khương Linh chắc chắn: "Vậy thì bây giờ cô ấy thường xuyên gặp cậu, cô ấy sẽ nhân cơ hội này thân thiết với anh trai của cậu sao?"

"Chắc không phải đâu." Cô ngập ngừng.

Tuy nhiên, sự việc nhanh chóng chứng minh rằng Khương Linh đã đúng, vì ngày hôm sau, Lục Sương Kỳ đã gọi điện và nói thẳng với cô: "Cô có chuyện cần liên lạc với anh trai của em. Em có thể cho cô số riêng của anh ấy được không?"
"Anh trai?"

"Ừm, do cô không nói rõ, là anh trai Lộc Bách của em đó."

Anh trai Lộc Bách. Chân Diểu hít một hơi.

Đối với cô mà nói bốn từ đó bình thường nhưng lại không bình thường, giờ đây nó lại trở nên vô cùng đặc biệt.

"Chân Diểu, em có nghe thấy không?"

"Em đang nghe đây."

"Vậy số điện thoại của Tống Thiếu...?"

"Xin lỗi, cô Lục." Chân Chiểu tim đập nhanh, nhưng giọng nói bình tĩnh và hối lỗi: "Vì là số riêng nên em không thể đưa cho người khác nếu không có sự đồng ý của anh ấy."

"Thôi vậy." giọng nói của Lục Sương Kỳ có vẻ thất vọng: "Thôi được rồi."

Sau khi cúp điện thoại, Chân Diểu vẫn ngồi ở đó, nhưng sự xấu hổ và cảm giác tội lỗi trong lòng cô từ từ đổ xuống như thủy triều.

Nguyên nhân mà bản thân từ chối là vì làm như vậy không đúng, hay là vì ích kỷ?
Rõ ràng lý do đó là đúng, nhưng bây giờ nó đã trở thành một cái cớ.

Nếu họ có ý với nhau, hoặc là cuối cùng đến với nhau, Vậy Lục Sương Kỳ có nói chuyện này cho Tống Lộc Bách biết không? Anh sẽ nghĩ gì về việc cô đã can thiệp hoặc thậm chí là "cản trở" chuyện này?

Chân Diểu càng nghĩ đến càng hoảng loạn, mọi thứ hỗn độn chồng chất lên nhau cũng không thể bình tĩnh được chút nào.

Chỉ ngồi bên cửa sổ một lúc, cô đứng dậy, chậm rãi đi đến chiếc tủ trong góc phòng ngủ, ngồi xổm xuống, mở ngăn tủ phía dưới.

Trong đó chứa một số vật dụng cá nhân và món đồ yêu thích của cô, ngay cả khi người giúp việc dọn phòng, họ cũng không bao giờ động đến. Khi tâm trạng cô không vui, cô thường lấy ra sờ vài lần rồi đặt lại, việc làm đơn giản này đã trở thành cách để cô điều chỉnh để trấn tĩnh tâm trí.
Chân Diểu loay hoay với một món đồ trang trí nhỏ trong ngăn kéo, ngơ ngác dựa đầu vào tủ.

Đột nhiên, cô rút ngón tay về, một chiếc hộp nhỏ có bốn cạnh sắc bén khiến cô giật mình, rồi cô từ từ tập trung sự chú ý vào nó.

Đó là một cái cúc áo.

Bây giờ nghĩ lại, cô mới nhận ra rằng từ khi đến nhà họ Tống, cô đã lấy nó ra vô số lần nhưng bây giờ càng ngày càng ít đi.

Chân Diểu mở nắp ra, sau đó lấy ra chiếc cúc áo lạnh lẽo từ bên trong. Cô rất quen với xúc cảm, trong thời gian nằm viện, cô đã cầm nó trên tay không biết bao nhiêu lần, mỗi lần như vậy đều giúp cô có thêm sức mạnh, khiến cô lấy lại được bình tĩnh.

Tuy nhiên, lần này nó hoàn toàn "thất bại", vì tâm trạng cô càng trở nên hỗn loạn.

Cô rất ít khi vội vàng đặt cúc áo vào lại hộp, vừa đặt xong, Tống Diên Từ đã đứng ở bên ngoài gõ cửa vài lần: "Diểu Diểu, anh có thể vào không?"
"Anh vào đi." Cô nghiêm nghị, đóng nắp hộp lại.

Cánh cửa được mở ra, bước chân của người đàn ông nhẹ nhàng và vững chãi, động tác đóng cửa cũng là một lực rất nhẹ nhàng.

"Đây lẽ nào là quà tặng anh sao?" Tống Diên Từ cười hỏi.

Chân sững sờ: "Quà gì?"

"Hộp quà trong tay em đó."

"Cái này?" Cô giơ tay lên, vội vàng đặt xuống: "Không phải, cái này là... là em dùng để đựng mấy thứ linh tinh."

"Anh đùa với em thôi." Tống Diên Từ vừa cười nói vừa xoa xoa đầu cô.

Chân Diểu mím môi cười, đưa tay sờ mép ngăn kéo, chuẩn bị cất chiếc hộp trở lại ngăn kéo.

"Sao cái này lại ở đây?"

"Hả?" Cô trả lời một cách lơ đễnh.

Cô đặt chiếc hộp xuống, bàn tay bị người bên cạnh đặt vào thứ gì đó, cô sững sờ khi chạm vào bề mặt lạnh lẽo tưởng như vẫn còn hơi ấm.

Cái này...

"Sao ngốc nghếch không nói chuyện vậy?" Tống Diên Từ sờ má cô cười rồi nói: "Nếu anh nhớ không lầm, cái này hẳn là của Lộc Bách. Sao nó lại ở đây, em có một cái sao?
Của... Lộc Bách?

Chân Diểu cảm thấy khó tin, siết chặt các đầu ngón tay để cảm nhận hình dạng của thứ đó.

Xúc cảm đó quá quen thuộc, đây là chiếc cúc áo mà vừa nãy cô đã để nó vào trong hộp.

Chiếc cúc áo đã bên cạnh cô rất nhiều đêm.