Thần Mộ Ii

Chương 384: Thiên Nhân






Bóng tối vô tận che kín Nguyệt lượng, nhưng không lâu sau đã sáng sủa như thường.

Nhưng ai nấy đuề cảm thấy áp lực đang phủ vây Nguyệt lượng, chắc chắc sẽ có việc lớn xảy ra.
Rất nhiều người tiến tới nhưng lúc đến gần đều gặp trở lực, tất cả bị một luồng năng lượng vô hình ngăn lại bên ngoài, không thể tiến thêm mảy may.
Nơi đó trở thành một không gian kì dị, tuyệt đại đa số mọi người không thể thăm dò, một dòng năng lượng kì dị ngăn cảm giác của họ lại.
Đương nhiên không tính Tứ tổ và Ngũ tổ, Long Nhi, Không Không và Y Y, cả Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng, những người đạt tu vi tiểu thiên giai trở lên.
“Oa, sao lại xuất hiện nhiều Vũ Hinh tỷ tỷ thế nhỉ?” Y Y mở lớn cặp mắt sáng, hấp háy hỏi, đứng trên vai Tứ tổ lúc lắc đôi chân trắng như ngọc.
Không Không ngồi trên vai Ngũ tổ, ra vẻ tinh nghịch, ngọng nghịu nói: “Cha nhất định đau lòng… Mẹ…à không, mẫu thân trẻ trung xinh đẹp thương tâm im lặng…” Nó ngầm quay lại nhìn Mộng Khả Nhi đứng cách đó không xa.
Long Nhi trợn mắt: “Hai đứa đừng nghịch ngợm nữa.”
“Vâng, lão ca.”
“Vâng, lão ca.”
Hai nhóc tỳ chỉnh tề vâng lời, đoạn cười hăng hắc, rõ ràng là hai tinh linh cổ quái.

Nhưng lúc thấy tiểu công chúa cười hi hi bay tới lập tức giật nảy lên bỏ chạy.
“Quỷ thật, ác ma cưỡi bạch hổ đến rồi.”
Thần Hi, Khải Sắt Lâm, Vô Tình tiên tử, linh thi Vũ Hinh đứng thành bốn góc, thân thể phát ra sức mạnh vô hình, tựa hồ đưa họ liên hệ lại.

Lúc này họ đều có cám giác huyết nhục tương liên, phảng phất như dung nhập vào cơ thể người kia.

Chỉ là tinh thần tư tưởng vẫn độc lập, một cỗ sức mạnh vô danh ngăn lại không cho ý nghĩ nối thông tư tưởng xảy ra.
Trên tầng không, hình ảnh khổng lồ rõ dần, liên tục lấp lóe, thoạt ẩn thoạt hiện.

Nhưng hiện tượng đó khiến Thần Nam chấn động, chuyện gì đây? Hắn không phải lần đầu thấu hình ảnh này nhưng thủy chung vẫn chưa hiểu rõ vì sao nó xuất hiện.
Định Hồn châu rung lên trong lồng ngực ngày càng mạnh nhưng bị hắn áp chế lại, Quỷ Chủ từng nói phải quăng vào Sinh Mệnh nguyên tuyền, hiệu quả mới hoàn toàn phát huy.
Vô Tình tiên tử bế quan mười lăm năm là người đầu tiên lên tiếng, ba người kia không ai hiểu rõ sự tình như nàng.

Nàng liên tục biến đổi thành Vũ Hinh mới, ba người kia là linh hồn hoặc nhục thể được tách ra.
“Sau cùng cũng gặp lại, ta còn cho rằng đời này chúng ta không thể tụ hợp lại.” Nàng thở dài: “Bốn người chúng ta phát triển theo những quỹ tích riêng, cố gắng tách ra, không ngờ lại hợp lại hôm nay.”
Tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm nhìn tiên tử với vẻ hồ nghi: “Ngươi nói gì sao ta không hiểu?”
Linh thi Vũ Hinh cũng tỏ vẻ hoang mang nhìn nàng ta, lẩm bẩm: “Chuyện gì đây, sao ta với ngươi lại giống nhau như vậy?” Dáng vẻ ngây thơ khiến người khác thương xót.
Thần Hi có vẻ tỉnh ngộ xen lẫn hoảng sợ, nhìn sang Thần Nam cầu cứu.
Thần Nam bay lên cao, đến cạnh cô bé, lặng lẽ nhìn.
“Là ngươi tìm họ về?” Vô Tình tiên tử bình tĩnh hỏi.
“Đúng vậy.”
“Ta biết ngươi làm gì, định tìm lại Vũ Hinh trước đây, vì nàng ta ẩn trong lòng mỗi chúng ta.

Ngươi muốn bốn người chúng ta hợp nhất.” Vô Tình tiên tử lạnh lùng nhìn hắn.

Linh thi Vũ Hinh nghi hoặc nhìn hắn, thần tình đó khiến hắn hổ thẹn.
Tiểu Thần Hi chăm chú nhìn hắn, sắc mặt buồn thảm: “Ca ca, muội dã nghe chuyện giữa ca ca và Vũ Hinh tỷ tỷ, bất kể ca ca…muốn muội làm gì, muội cũng đồng ý.

Ca ca không cần ăn năn, chi cần ca ca nhớ Thần Hi là được rồi, những ngày ở cùng ca ca, Thần Hi rất vui vẻ…” Thanh âm mỗi lúc một thê lương, Thần Nam nghe như dao cứa trong lòng, cảm giác tội ác dâng lên ngút ngàn.
Hắn ôm Thần Hi vào lòng: “Thần Hi… ca ca không tốt, đừng nghĩ ngợi nhiều, ca ca sẽ không để ai thương tổn đến muội.”
Lúc này, lòng hắn bi thống vạn phần, có những người… có những việc…cả những lời thề đã vĩnh viễn trôi qua, cố gắng vãn hồi chỉ làm tổn thương thêm nhiều người hơn…
Hắn cảm giác trong lòng bi khổ cùng cực, hai mắt ươn ướt, ôm Thần Hi rồi nhìn lên hình ảnh lúc mờ lúc tỏ trên không, lẩm bẩm: “Vũ Hinh… nàng muốn ta làm gì? Ta đã vô năng rồi.”
Vũ Hinh là một hoàn mĩ nữ tử, trong lòng hắn, nàng là người trọng yếu nhất.
Giọng nói băng lãnh của Vô Tình tiên tử vang bên tai hắn: “Tất cả muộn rồi, những cá thể do Thái Thượng vong tình huyền công phân hóa, chỉ cần một người đạt đến thiên giai chi cảnh chân chính sẽ không cho phép cả bốn tụ lại, bằng không sẽ dung hợp thật sự.”
“Không thể nào, ta từng đọc qua Thái Thượng vong tình lục, căn bản không có ghi như thế.” Thần Nam nhìn Vô Tình tiên tử.
“Quyển sau cùng, ghép các chữ tại mỗi đoạn lại, ngươi còn nhớ không?” nàng ta hỏi ngược.
Thần Nam trầm tư hồi tưởng, tức thì biến sắc: “Đúng là như vậy….

tiên phân hậu hợp… bốn người không thể tương kiến….”
“Đúng! Nhưng sau cùng khi dung hợp lại, có là Vũ Hinh mà ngươi muốn không thì không biết được.” Vô Tình tiên tử chỉ vào hình ảnh trên cao: “Đó là ai? Ngươi biết chăng? Ngươi tưởng là Vũ Hinh ngày xưa hiển hóa ra chắc? Hừ, đó mới là đáng sợ nhất.”
“Là ai?” Thần Nam hỏi.
“Có nghe qua Thiên nhân cảm ứng chưa? Thiên và người tương thông, cảm ứng lẫn nhau, Thiên có thể sắp xếp việc của người còn ngươi có thể cảm ứng thượng thiên.


Thái Thượng vong tình huyền công liên tục biến đổi trong quá trình tu luyện, tự thăng hoa không chỉ về tinh thần và nhục thể, mà cả tương thông với Thiên, tu thành ‘Thiên’ của riêng mình, thực hiện Thiên nhân hợp nhất, đó gọi là Thiên nhân.”
Thần Nam hít sâu một hơi khí lạnh, hình ảnh Vũ Hinh khổng lồ trên không lẽ nào là một “Thiên” chưa hoàn thiện? Qua thực khó tin, nàng và Thanh Thiên có phải đồng loại? Hoặc giả nàng phát triển đến cực trí cảnh giới sẽ trở thành như Thanh Thiên.
Thần Nam kinh ngạc: “Đó là sản vật của Thái Thượng huyền công? Là… Thiên mà các người tu luyện ra?”
“Không biết, từ lần biến đổi đầu tiên đã sinh ra, nó không ổn định, những mỗi lần ta biến đổi, nó lại mạnh thêm một phần.”
Thần Nam trầm giọng: “Ta hiểu rồi, đó không phải là Thiên của Thiên nhân cảm ứng mà ngươi nói mà là Thiên nhân từ biến mất.

Ngươi bị lừa rồi, đến sau cùng làm gì có Thiên nhân hợp nhất, rõ ràng đó là hình thể thích hợp nhất cho nó mà ngươi tu luyện thành, sau đó sẽ nhập chủ.

Đó không phải Thiên nhân hợp nhất cảnh giới, mà là Thiên nhân nguyên bản xâm nhập.”
Cùng lúc, hình ảnh khổng lồ trên cao chợt rõ hẳn, uy lực ngợp trời triệt để phủ kín nơi đó.

Trên Nguyệt lượng trừ Tứ tổ và Ngũ tổ, không ai tra thám được cảnh tượng bên trong.
Ở khoảng giữa Vô Tình tiên tử, linh thi Vũ Hinh, tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm, Thần Hi chợt bùng lên hào quang, một cỗ sức mạnh vô hình kéo lại, cùng tụ tập về một điểm, bốn người gần như bị nén vào nhau.
Thần Nam tung ra một quyền đánh tới, dù là hình ảnh Vũ Hinh nhưng hắn không hề do dự, để nàng sống hại quyết không cho tàn hồn Thiên nhân tham dự.
Quyền kình sáng rực, cương mãnh trực tiếp xuyên qua hình ảnh chiếc đầu, nhưng nó nhanh chóng tụ lại, nhìn hắn cực kì thê lương khiến hắn chát đắng trong lòng.
Nhưng hắn lại dứt khoát vung quyền, sau mấy lần liền, hắn biết rằng kiểu vật lí công kích này không tài nào hủy diệt đối phương, cũng không thể tạo thành thương hại gì.
Cực ly giữa Vô Tình tiên tử, linh thi Vũ Hinh, Khải Sắt Lâm, Tiểu Thần Hi gần dần, dù kinh thi đã đạt đến thiên giai chi cảnh, Vô Tình tiên tử cũng đạt thiên giai sơ cấp nhưng sức mạnh vô hình đến từ linh hồn kia vốn thuộc về bản nguyên, ngoại lực không ngăn nổi, chắc chắn sẽ tụ lại.
Tụ hợp lại, Vũ Hinh năm xưa sẽ tỉnh lại, nữ tử vạn năm trước quay về, nhưng e rằng bốn người sẽ tiêu tán, còn tàn hồn Thiên nhân chằm chằm trên không sẽ thu lợi lớn nhất.
Bất kể thế nào cũng phải đẩy lùi lại.
Lúc đó Tứ tổ và Ngũ tổ phát hiện sự tình vô cùng khẩn bách, lần lượt hú vang, phá tan bức tường năng lượng kỳ dị ngăn bước, lao vào vùng không gian bị sức mạnh hùng hậu bao phủ.

Vô Tình tiên tử, linh thi Vũ Hinh, Thần Hi, Khải Sắt Lâm rốt cuộc không chống nổi sức mạnh từ bản nguyên hô hoán, tụ lại một chỗ, bàn tay đặt lên nhau thành một vòng.
Một vùng hào quang chói lòa phá ra, thân ảnh bốn người dần tan đi, có xu thế quy thành một.
Thiên nhân tàn hồn trên không liều mạng lao xuống, vẻ mặt mang theo khí tức ưu thương vô cùng, Tứ tổ và Ngũ tổ liên tục gầm rống, liên thủ bày ra trùng trùng kết giới ngăn lại nhưng tất cả đều vỡ vụn.
Sao lại vậy, những gì xảy ra vượt ngoài ý liệu của Thần Nam, vốn chưa phải vung đồ đao, chưa vào Sinh Mệnh nguyên tuyền đã dung hợp quy nhất.
Mắt thấy thân ảnh bốn người mờ dần, sắp hợp làm một, lúc đó Thần Nam cảm ứng thấy Thần ma đồ bèn triệu hoán ra.
Thái cực đồ liên tục phóng đại, Thần Nam mang nó lao đến bên cạnh bốn người.
Tiểu Thần Hi tuy buồn bã nhưng cam tâm tình nguyện địa dung hợp, thấy Thần Nam lao tới, cô bé nở nụ cười ngây thơ, rạng rỡ, tựa hồ vô cùng vừa ý…
Linh thi Vũ Hinh hoang mang vô cùng, tựa hồ không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn hắn vô cùng thống khổ: “Sao lại thế này, ta rất khó chịu, Thần Nam mau đến đây, ta hiểu sao nữa…” Lỡi lẽ đã đủ khiến lòng người mềm đi, đến hiện giờ mà thiếu nữ trong trắng như tờ giấy này vẫn không biết mình sắp thành vật dẫn cho người khác.
Khải Sắt Lâm cực kỳ hoảng loạn, không hiểu chuyện gì xảy ra hay phải làm gì.
Vô Tình tiên tử rất trấn tĩnh, tựa hồ đã biết vận mệnh không thể xoay chuyển.
“Tất cả đều thay đổi được.” Thần Nam gầm lên, sùng sức mạnh nguyên bản của thời không, trong sát na tứ nữ quy nhất, hắn cưỡi Thần ma đồ chụp lấy họ.
Đó không phải là thanh toán bởi hắn cũng lao vào, tự dẫn đạo đưa họ sang sinh môn, tránh ra hủy diệt thông đạo, vượt hỗn độn môn rồi lao vào địa vực có Sinh Mệnh nguyên tuyền.
Nhưng Thái Thượng tàn hồn cũng theo hắn tiến vào.
Thần Nam quăng Định Hồn châu trong ngực vào giữa tứ nữ, tạm thời ngăn họ quy nhất đoạn mang cả bốn nhanh chóng phi hành.

Hắn cười lạnh ngoái lại nhìn Thái Thượng tàn hồn, đã vào trong Thần ma đồ, hắn phải cho nó biết ai mới là chúa tể.
“Thần Nam…” Tiếng hô hoán bi thương từ phía sau truyền tới, hình ảnh Vũ Hinh đuổi sát, vẻ mặt vô cùng thê lương, khẽ khàng nói: “Đừng nên… bị Vô Tình tiên tử lừa gạt, những gì ả nói…đều là giả.

Muội là Vũ Hinh tàn hồn, xưa nay chưa cần huynh giúp sống lại…mà chỉ hi vọng huynh sống tốt, hi vọng ba người Thần Hi sống an lành! Đừng để Vô Tình tiên tử lừa gạt.”
Thần Nam rúng động, thấy tứ nữ tạm thời đình chỉ quy nhất nhưng hắn không dừng lại, nhanh chóng lướt tới Sinh Mệnh nguyên tuyền.