Thần Quân, Mời Vào Rọ

Chương 53: Ta không phải là người coi trọng vật chất




Ta đến tột cùng có hiểu quy củ đạo đức không? Nhưng Yêu vương nhắc tới, ta liền bắt đầu tự hỏi vấn đề này. Nhưng ta lại không thể thừa nhận ta không hiểu, rất mất mặt, cuối cùng tự hỏi không có kết quả.

Dù sao nguyên thần của Yêu vương cũng đã vào đó, cũng không kéo ra được. Về phần hắn nói Hỏa Tịch sẽ chết, năng lực Hỏa Tịch lớn như vậy, không dễ dàng chết được.

Nhưng ngay khi ta vừa xử lý xong, vừa quay người lại, lập tức sợ tới mức gan như muốn nứt ra.

Phía trước ta, cách đó không xa, một bóng người cao gầy mờ nhạt đứng đó! Bởi vì trời rất tối, ta không nhìn rõ mặt hắn. Ta gọi hai tiếng, đối phương cũng không đáp.

Không thể, ta chỉ có thể nâng đèn lưu lý cao hơn một ít, xem có thể nhìn một chút hay không.

“A ~~” Không nghĩ đến lúc này, bóng người quát to một tiếng, nhanh chóng chạy về phía ta, tốc độ cực nhanh! Ta bối rối vô cùng, lập tức hô theo “A ~~”, tay run rẩy, đèn lưu ly theo đó rớt xuống mặt đất, chân ta mềm nhũn, người cũng theo đó ngã ngồi trên mặt đất.

Bóng người đứng trước mặt ta không có nhiều động tác, ta vừa ngẩng cổ lên liền thấy người này chính là vị hôn phu còn chưa qua cửa của ta, Lan Hưu! Khóe miệng Lan Hưu còn đang treo một ý cười khoái trá mà gian xảo, liếc ta.

Ta hoàn toàn mất hết mặt mũi rồi. Nhưng ta vẫn bình tĩnh như thường, vỗ vỗ mông đứng lên, làm như không có việc gì, hỏi: “Lan Hưu, ngươi kêu lớn như vậy làm gì?”

Lan Hưu nhặt hộ ta cây đèn ngọc lưu ly lên, đặt vào tay ta, nhướn mi hỏi lại: “Thế Lưu Cẩm rốt cuộc làm bao nhiêu chuyện đuối lý mới có thể bị ta dọa thành như vậy?”

Ta suy sụp đón lấy đèn ngọc lưu ly, xoay người đi trước, nói: “Ngươi kêu lớn như vậy chính là không thương ta!”

Lan Hưu vài bước đuổi kịp, dịu dàng dắt tay ta, cong cong khóe miệng, hỏi: “Thế làm thế nào nàng mới hiểu được ta yêu nàng.”

Ta nói: “Ngươi không theo dõi ta, ta có thể hiểu được.”

“Ta không phải cố ý theo dõi, chính là hơi tò mò Lưu Cẩm muốn xử lý đồ vật mang về từ Yêu giới như thế nào.”

Ta vừa hiểu rõ vừa khiếp sợ.

Lan Hưu lại nhẹ nhàng nhợt nhạt nói một câu: “Không tồi, tương đối sạch sẽ lưu loát.”

Ta ngập ngừng hỏi: “Làm sao ngươi phát hiện ra?”

Lan Hưu nghĩ lại nghĩ, cực kỳ mặt dày nói: “Lúc đó, ta thấy ngực nàng lớn hơn bình thường.”

Nhất thời chân ta không ổn định, suýt ngã sấp xuống.

Ta hỏi lại: “Thế phụ tôn có biết không?”

Lan Hưu còn nghĩ ngợi, nói: “Tôn thượng bị nàng làm tức giận đến mất đi khả năng quan sát, đương nhiên là không phát hiện.”

Nửa đêm, ta ngủ không yên giấc lắm, vẫn cảm thấy dưới gối có vật gì đó đang nóng lên. Trằn trọc mấy lần, ta không còn lòng dạ nào ngủ tiếp, ngồi dậy, sờ soạng dưới gối.

Ta sờ đến một trâm gài tóc khắc các đám mây lửa theo đồ án phượng hoàng.

Vừa thấy, ta cảm thấy trâm gài tóc này hơi quen mắt. Sau lại đần độn suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới, trâm gài tóc này là thứ Hỏa Tịch đưa cho ta trước khi tiến vào Yêu giới!

Chính là màu sắc có chút không thích hợp.

Màu sắc của đám mây lửa trên đồ án phượng hoàng hình như đậm hơn nhiều, tiên diễm ướt át. Ta giơ ngón tay sờ sờ, lại nóng đến bỏng tay.

Chậc, không bình thường, đang êm đẹp lại tỏa hơi nóng làm gì? Ta lại suy nghĩ, niệm quyết xoa vài điểm nước đá vào đám mây, lúc này mới thấy mát mẻ hơn.

Ngủ tiếp, ta liền nghĩ, hiện giờ ta trở lại Ma giới, lập tức cùng Lan Hưu thành hôn, có phải nên trả lại trâm gài không?

Theo Hỏa Tịch nói, cây trâm rất quý … Nhưng ta lại thật sự không phải là người coi trọng vật chất.

Nhưng nó lại rất quý.

Còn nữa Hỏa Thần sẽ chết — trong nháy mắt, câu nói của Yêu vương trước khi bị ném vào Hoang dã lại hiện lên rõ ràng trong đầu ta. Không liên quan không liên quan, cho dù Hỏa Tịch chết, ta cũng đã thay hắn báo thù, nhốt Yêu vương lại vĩnh viễn.