Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

Quyển 1 - Chương 73: Núi Vô Cùng, mảnh đất Lạc Lối




Người viết thư chắc cũng biết con hạc giấy sẽ bị đối xử như vậy, cho nên trên giấy không hề để trắng, Hoa Tứ Hải mau chóng đọc xong, cuối cùng đã hiểu vì sao đệ tử phái Thiên Môn tới núi Tiêu Dao.

Diêu Trùng Trùng là rơi từ trên trời xuống! Nội gián bọn hắn sắp xếp ở phái Thiên Môn nói như vậy. Cho nên nàng mới được thu làm đệ tử Thiên Môn, điều này cũng giải thích vì sao Bạch Trầm Hương luôn hành động đoan chính lại thu một đồ đệ xấu xa thủ đoạn đầy mình như vậy.

Hắn tận mắt thấy nàng rút được Khước Tà Kiếm, bởi vì mũi kiếm còn chưa rút ra đó làm sứt Tỏa Lân Long của hắn, nhưng mà lúc ấy kiếm lại bay về lại tảng đá Tàng Kiếm, không ngờ sau đó nàng lại lần nữa rút được, còn làm gãy luôn nó. Thì ra bọn họ tới núi Tiêu Dao để lấy tảng đá có thể làm nóng chảy non sông nước biếc về đúc kiếm!

Bọn Người Vượt Biển đuổi theo hướng về Phụng Lân Châu không bắt được người, nhất định là đám người của phái Thiên Môn đã vội đi đúc kiếm rồi, chắc không phải ở Viêm Châu thì là Sinh Châu, điều này cũng giải thích vì sao người của hắn phát hiện sơn môn của núi Vân Mộng đóng chặt, hành động ở núi Vô Cùng của bọn hắn tuy vẫn có người theo dõi, nhưng đã thoải mái hơn rất nhiều.

Bây giờ đã biết mục đích của phái Thiên Môn rồi, hắn không còn gì lo lắng nữa, hơn nữa hắn đã quyết định sẽ hành động một cách giống trống khua chiêng, dù sao thì tên đệ tử chạy từ Nhã Tiên Cư về chắc chắn đã báo cáo hành tung của ma đạo rồi, vậy thì bọn hắn dứt khoát chuyển mờ ám thành công khai, hắn muốn xem xem, ai cản được hắn!

Thần binh bát kiếm trong truyền thuyết lợi hại ra sao, hắn chưa từng quan tâm, kiếm còn hay bị hủy chẳng qua chỉ là chuyện vặt, thành hay bại là ở bản thân, hắn chỉ tin vào sức mạnh của mình, cái gì mà thiên địa nhân thần đạo, tất cả đều không đáng một đồng.

Nhưng mà, nha đầu kia là ai? Lẽ nào cũng như hắn, có xuất thân không thể cho ai biết và sứ mệnh trời cho?! Khi nãy lúc nghe Người Vượt Biển nói, hắn bỗng cảm giác được nàng khóc gọi tên hắn, Hoa Tứ Hải, Hoa Tứ Hải ――

Điều này làm tim hắn bỗng chốc đập nhanh, là ảo giác sao? Hay là vì Thủy Tâm Bàn của hắn đã hút máu nàng, cho nên hắn mới nghe được tiếng lòng của nàng? Vậy có nghĩa là, nàng đang nghĩ tới hắn?

Nhưng mặc kệ ra sao, vẫn là tới núi Vô Cùng trước đã, bởi vì câu cuối cùng trong thư là cái hắn quan tâm nhất ―― Bao vây, mau tới!

Cái tên Tây Bối này, nói chuyện vớ vẩn thì rất thừa lời, nói tới việc chính thì ngắn gọn đến không thể hơn, cả bức thư chỉ có bốn từ này là quan trọng, nhưng đây đã đủ để nói rõ mọi vấn đề rồi, thống nhất ma đạo là bước thứ nhất, hoàn thành việc này là bước thứ hai, sau đó còn có bước thứ ba, thứ tư ――

Cho tới khi, mục tiêu của hắn hoàn thành!

Hắn quay người cầm Băng Ma Đao và Tỏa Lân Long chuẩn bị rời khỏi, bỗng lại liếc thấy chiếc giày kỳ lạ kia, nghĩ nghĩ, hắn lấy từ trong ngực ra sợi xích đỏ quái lạ hệt như nha đầu kia, cất nó và chiếc giày vào chiếc tủ bên cạnh giường, phong lực cấm lên.

Dựa vào pháp lực của nha đầu đó, Bạch Trầm Hương chắc chắn sẽ không cử nàng đi núi Vô Cùng. Như vậy thì, hắn và nàng sẽ không có xung đột, đợi hắn làm xong việc này rồi tìm nàng tính sổ sau. Nếu thật sự gặp nhau thì lần này, hắn sẽ không xuống tay lưu tình, bởi vì so với sứ mệnh trời sinh của hắn, thì tất cả đều có thể hy sinh, bao gồm nàng, bao gồm cả bản thân.

“Ám Xử, bảo Phượng Hoàng trông chặt tổng đàn, ngươi theo ta.” Ra khỏi điện đá đen, Hoa Tứ Hải đầu cũng không quay lại mà nói với một bóng đen ẩn sau điện.

“Tuân Vương lệnh.” Tả đạo hữu Ám Xử trầm giọng đáp, sau đó cuộn đi như một đụn mây đen.

Hoa Tứ Hải đứng ở chỗ cao nhất tại núi Loạn Thạch quan sát cả Tu La Vi Mang, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh ―― Núi Vô Cùng, mảnh đất Lạc Lối, cuối cùng hắn cũng sắp dựng được Bảo Tháp Thông Thiên rồi.

Thân là công thần và thương binh trong công cuộc đúc lại Khước Tà Kiếm, Trùng Trùng được Thương Khung sư thúc cõng về.

Sau lưng là cẩu cẩu và Yến Tiểu Ất đóng vai trò khuân vác. Đường đường nhị sư huynh trong đệ tử bát kiếm mà phải giúp vị sư muội này vác những món đồ chơi kỳ lạ thu thập suốt đường đi và lẵng Băng Hàn đã hỏng cùng đá Chân Hỏa. Cũng không biết là nàng giở trò gì, thỉnh thoảng bạn thương binh còn làm nũng với ngũ sư tỷ, muốn uống nước, muốn lau mồ hôi, làm cả đám người phải quanh quẩn bên nàng, dẫn tới vô số ánh mắt phẫn nộ của Bạch Trầm Hương, mà thương binh bị trọng thương thật sự là Mặc Vũ sư thúc lại phải tự bay về trong sự dìu đỡ của đệ tử.

Về tới núi Vân Mộng, Trùng Trùng vốn tưởng có thể giả bệnh mấy tháng, tránh chuyến đi tới núi Vô Cùng, ấy vậy mà danh tiếng y tiên của Đào Hoa sư thúc lại cứ không phải là hư danh nói chơi, là tới tay đi bệnh theo đúng ý nghĩa thật sự. Tuy nàng bị ngoại thương nghiêm trọng, nhưng chưa tới hai ngày đã lành hoàn toàn, hơn nữa còn không để lại chút sẹo nào, cộng thêm việc Ha đại thúc đã lâu không gặp nấu cho nàng vô số món mỹ thực tẩm bổ, cho nên bàn tính như ý nàng đánh toàn bộ đều hỏng bét.

Hai ngày nay nàng thấy rất rõ, cả phái Thiên Môn đều bàng hoàng, bởi vì đã chắc chắn ma đạo có ý đồ to lớn tại núi Vô Cùng, phái Thiên Môn vì ủng hộ chính nghĩa, xảy ra xung đột với ma đạo là không tránh khỏi rồi. Nhưng mà, nàng không dám đi, nàng sợ trông thấy Hoa Tứ Hải, tuy trong lòng nàng có một ngọn cỏ nhỏ mang ý muốn gặp hắn đang điên cuồng sinh trưởng, nhưng nàng còn lâu mới mê trai tới mức từ bỏ mạng sống vì trai đẹp.

Nhưng mà Bạch Trầm Hương kiên quyết đệ tử bát kiếm đều phải có mặt, điều này làm nàng nghi ngờ sư phụ kỳ quặc là đang mượn cớ báo thù, để không phải gánh bêu danh giết đệ tử nên cố tình dâng nàng tới đao của Hoa Tứ Hải.

Căn cứ theo báo cáo liều chết của người phái Thiên Môn cử đi, đạo đồ ma đạo vốn đi lại tán loạn nơi núi Vô Cùng, cũng không biết muốn tìm cái gì, nhưng mấy ngày gần đây đã tập trung lại một chỗ, ngoài ba lớp, trong ba lớp không biết bao vây lấy cái gì đó, bây giờ đang tổng thể chậm rãi di động. Bọn họ từng thử thăm dò qua, nhưng đều bị bọn ma đạo chặn lại, thương vong không ít.

Việc này muốn mời hai phái còn lại trong ba đại phái tiên đạo là Lễ Phật Tự ở núi Bình Ninh và Ẩn Lưu ở đảo Vô Ảnh đến tiếp viện đã không kịp rồi, hơn nữa chuyện xảy ra tại đất của phái Thiên Môn, đương nhiên phải tự mình giải quyết. Bạch Trầm Hương đã bận rộn suốt hai ngày cho việc tiêu diệt bọn ma đạo, mọi người cũng đã chuẩn bị xong lúc nào cũng có thể xuất phát, Trùng Trùng thì biết mình chảy không thoát, chỉ đành lén lút đến động Côn Ngô Liên Thiên một chuyến, muốn mang cả Vạn Sự Tri đi, như vậy thì lúc bỏ chạy cũng có một trợ thủ, mặc dù nó chỉ là một con gà lải nhải.

Vừa mới rẽ qua võ đài to kia, cẩu cẩu đã phấn khích xông về trước, làm Trùng Trùng suýt nữa ngã xuống. Nàng sợ cẩu cẩu chạy lung tung nên đã buộc một sợi xích trên cổ nó, mà đồng thời với sự phấn khích của cẩu cẩu còn có một con mèo, con mèo con trắng đen xen kẽ, đang ngồi cạnh bên một tảng đá to, hình như là đã đợi rất lâu rồi.

“Cửu Mạng, ngươi chạy lại đây làm gì?” Trùng Trùng giật mình, liều mạng kéo xích, treo ngược cẩu cẩu lên, ôm vào lòng, mặc kệ bản tính trời sinh muốn đi đuổi mèo của nó, “Tìm ta đánh nhau cũng không phải lúc này, ngươi sẽ bị Bạch Trầm ―― không phải ―― sẽ bị sư phụ của ta một chưởng đánh chết. Ta không có gạt ngươi đâu, tuy ông ta tính tình kỳ quặc, nhưng công phu không phải là đùa đâu. Mau chạy đi mau chạy đi!” Nàng giơ chân đá nhẹ vào nó.

Không biết vì sao, nàng cảm thấy Cửu Mạng không có ác ý, hơn nữa còn thấy con mèo yêu này rất thích nàng. Lục đạo có mâu thuẫn và sâu xa thế nào nàng không biết, nhưng nàng không muốn để y bị thương. Nói theo một mức độ nào đó thì y vẫn còn là đứa trẻ, ngay cả râu cũng chưa nhổ xuống, không nên bị cuốn vào chuyện thị phi của người lớn.