Thần Tọa

Chương 1139: Kiều diễm (2)




- Tạp Mễ Lạp, nhanh rời khỏi...

Trong đầu Lâm Hi đột nhiên thanh tỉnh lại, bờ môi phát ra giọng nói yếu ớt, nhưng mà nói xong câu này hắn không còn sức nói nữa.

- Chủ nhân, để cho ta tới phục thị ngươi đi...

Lúc nghe Lâm Hi nói mớ bên tai, một tia lý trí cuối cùng trong đầu Lâm Hi cũng như phù dung sớm nở tối tàn, lập tức mất đi.

- Hô!

Hô hấp của Lâm Hi đột nhiên ồ ồ, gân xanh nổi lên nhìn qua cực kỳ khủng bố. Tuy đánh mất lý trí nhưng mà bản năng vẫn còn, sau một khắc Lâm Hi thô bạo tiến vào trong cơ thể Tạp Mễ Lạp...

- Ưm!

Tạp Mễ Lạp kêu đau hừ một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu lên và trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng đầy thống khổ, nhưng rất nhanh lại yên lặng nhẫn nhịn được, thân hình trầm xuống chủ động nghênh tiếp Lâm Hi... Trong động quật yên tĩnh chỉ còn âm thanh thở dốc ồ ồ và xuân quang vô hạn, tiếng thở dốc này mang theo mị hoặc mê người.

Trong lúc bất tri bất giác một sương mù màu hồng phấn từ trong người của Tạp Mễ Lạp tràn ra, bao phủ cả không gian... Thời gian chậm rãi đi qua.

Bên ngoài sơn động.

Hô!

Hào quang lóe lên và một đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống, đôi mắt lạnh như băng, gương mặt như sương lạnh đánh giá tứ phương.

- Tìm được!

Long Băng Nhan cười lạnh một tiếng, rất nhanh chú ý tới cửa động ở giữa sườn núi.

Che dấu rất tốt nhưng không thể lừa gạt ánh mắt của nàng.

Luận tâm trí, tuy đều là nữ nhân, Tạp Mễ Lạp vẫn còn kém nàng khá xa. Cơ hồ tất cả những phân thân con dơi kia đều bị nàng thần không biết quỷ không hay hủy diệt đi, Tạp Mễ Lạp thậm chí còn không phát giác được.

- Các ngươi cho rằng lừa ta, còn không phải bị ta tìm được sao.

Trong lòng Long Băng Nhan cười lạnh một tiếng:

- Không phải oan gia không tụ đầu, Lâm Hi, ta muốn nhìn thương thế của ngươi tới trình độ nào.

Trong nội tâm nghĩ như vậy thần sắc Long Băng Nhan vô cùng cẩn thận, thậm chí còn từ trong "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" lấy ra một tấm "Không gian tiên phù", chuẩn bị thấy không đúng thì đào thoát. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Thực lực Lâm Hi ngay cả "Không Thánh Vương" cũng không là đối thủ, hôm nay thực lực của hắn càng mạnh hơn nữa. Long Băng Nhan cũng không dám khinh thường. Nếu như không phải phân thân của Tạp Mễ Lạp phái ra cảnh giác bốn phía, bộ dáng đầy kiêng kỵ như thế, Long Băng Nhan cũng không dám đơn thương độc mã đi tới gặp Lâm Hi.

Trong kế hoạch vốn có muốn triệt để trấn áp Lâm Hi là phải chờ nàng đột phá "Thần chi phong ấn", sau đó khôi phục tu vi của kiếp trước, khi đó trấn áp Lâm Hi chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.

Nhưng mà nếu có thể trước khi đột phá "Thần chi phong ấn" thuận tay tiêu diệt Lâm Hi, Long Băng Nhan tuyệt đối không ngại, thậm chí vui sướng khi làm thế.

Một Lâm Hi tạo thành "Tổn thương" quá lớn cho nàng, khiến nội tâm của nàng hoàn toàn bị động. Ngay cả Thần tử cũng có chút bất mãn với nàng. Quan trọng hơn là nhiều lần thất bại đã tạo thành đả kích lớn với lòng tin của Long Băng Nhan.

Người càng cao ngạo càng tự phụ, càng không cho phép người khác làm trái ý của mình.

Huống chi Lâm Hi làm cũng không phải "Làm trái" đơn giản như vậy.

- Nếu như thấy tình thế không đúng thì lập tức rời khỏi. Tên khốn kia quá mức nhạy bén, tuyệt đối không thể cho hắn cơ hội.

Trong lòng Long Băng Nhan nói thầm, nàng luôn chuẩn bị đầy đủ. Nhưng mà trong nội tâm nàng vẫn có chút chờ mong, nếu như nàng phán đoán đúng thì Lâm Hi thực bị thương nặng, đây là cơ hội trời ban.

- Hô!

Đúng lúc đi tới bên ngoài sơn động nhìn thấy sương mù màu hồng từ trong động trào ra ngoài.

- Ân?

Long Băng Nhan kinh ngạc, lập tức kịp phản ứng:

- Hắn chữa thương ở đây?

Bá!

Lại không chần chờ thân thể Long Băng Nhan bước lên, trong tay thủ sẵn "Không gian tiên phù" và đi vào sơn động. Trong sơn động sương mù tràn ngập, khắp nơi đều là sương mù hồng nhạt.

Long Băng Nhan đi chưa được mấy bước trong tai chợt nghe được tiếng thở dốc ồ ồ như dã thú và tiếng thở gấp của nữ nhân, sau đó trong sương mù nhàn nhạt ẩn ẩn nhìn thấy hai thân hình đang ôm ấp nhau.

Oanh!

Giống như một tảng đá lớn ném vào trong hồ nước, Long Băng Nhan nhìn thấy một màn trước mặt thì nội tâm tràn ngập kinh hãi. Nàng đã dự liệu rất nhiều, nhưng không dự liệu được một màn trước mặt này. Mặc dù nàng có trầm ổn trấn định thì giờ khắc hai gò má của nàng cũng phải đỏ lên.

- Đúng là đôi cẩu nam nữ! --

Long Băng Nhan hung hăng mắng một câu!

Long Băng Nhan tự phụ thông minh truy tung tới nơi này, nàng dự đoán qua nhiều loại tình huống, duy chỉ có không ngờ rằng gặp được một màn này.

Tuy nàng có thân phận "Thần phi", lại có thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng mà với Thần tử vẫn hữu danh vô thực. Đến nay vẫn còn tấm thân xử nữ, Lâm Hi cùng Tạp Mễ Lạp đang ân ái trong động làm cho nàng tức giận.

- Tốt một đôi tiện nhân không biết xấu hổ, tông phái báo nguy lại ở đây làm ra chuyện cẩu thả này. -- Lâm Hi, ta quá xem trọng ngươi rồi. Cũng phải, kẻ thu Hấp Huyết Yêu Nữ làm nô bộc cũng không khá hơn chút nào.

Tạp Mễ Lạp nhìn qua hai thân thể sáng trắng trong sương mù, trong mắt đầy sát cơ lạnh lùng.

Tuy nàng trong miệng không chút lưu tình, nhưng trong nội tâm cũng hiểu rõ, xem ra Lâm Hi đã trúng mị độc và phát tác ra ngoài, rõ ràng là Tình Dục Đạo trong bát đại tà đạo của Tiên Đạo Đại Thế Giới. Chân khí mang theo khí tức tình dục cực mạnh.

Cả tà đạo nhất mạch có thể có được tu vi này chỉ có thể là tà đạo bát mỹ nhân. Có thể làm cho cường giả như Lâm Hi trúng chiêu cũng chỉ có thánh nữ Tình Dục Đạo "Huyết Hồng Nhan" Bạch Hoài Chỉ.

Tuy không biết Lâm Hi làm sao đánh nhau với "Huyết Hồng Nhan" Bạch Hoài Chỉ, nhưng đối với Long Băng Nhan mà nói màn trước mặt là cơ hội lớn. Lâm Hi đã lâm vào hôn mê, hoàn toàn bị dục vọng khống chế, ngay cả chiêu thức cũng không dùng được.

Về phần Hấp Huyết Yêu Nữ..., hiện tại căn bản không đủ nhìn.

- Cơ hội khó được, vị diện chinh chiến chi địa lớn như vậy, Dục Huyết Chi Hoàng cách nơi này quá xa. Nếu như các ngươi đã rơi vào trong tay của ta, đó cũng là vận mệnh của các ngươi xui xẻo, đừng trách ta.

Hàn quang trong mắt Long Băng Nhan lóe lên, giơ chưởng lên và nhiệt độ trong động hạ thấp.

- Không tốt!

Cảm giác được sát cơ lạnh lẽo của Long Băng Nhan thì trong lòng Tạp Mễ Lạp vừa kinh vừa sợ, âm thầm kêu khổ. Toàn bộ tâm thần của nàng đặt lên người của Lâm Hi, phương diện cảm giác giảm xuống sâu sắc.

Nếu như nói phân thân con dơi của mình thả ra bị người ta giết còn không phát hiện đã làm cho nàng phi thường khiếp sợ; như vậy giờ phút này nhìn thấy Long Băng Nhan trống rỗng xuất hiện trong động quật thì Tạp Mễ Lạp đúng là sợ tới mức vong hồn xuất khiếu.

- Chủ nhân, chủ nhân...

Trong lòng Tạp Mễ Lạp lo lắng vạn phần, âm thầm xuyên thấu qua "Linh hồn khế ước" liên hệ ý đồ giác tỉnh ý thức của Lâm Hi, nhưng mà không có chút tác dụng nào.

Mồ hôi chảy ròng ròng, toàn thân Tạp Mễ Lạp mềm yếu, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có. Chỉ có chính thức đối mặt mới biết được chân khí "Tình dục đạo" trong người Lâm Hi đáng sợ đến cỡ nào.