Thần Tọa

Chương 269: Một trảo chụp chết




Liệt Dương Chân Hỏa của Lâm Hi cực kỳ bá liệt, ngay cả không khí và chân khí cũng có thể thiêu đốt. Quỷ Vương Lão Tổ cũng là cường giả Phù Lục Kỳ, nhưng vẫn không thể ngăn cản rồi, trực tiếp bị luyện hóa thành tro.

Nhưng hai đồ vật kia ngay cả Liệt Dương Chân Hỏa của Lâm Hi cũng không luyện hóa được, hiển nhiên không phải vật phàm.

- Cái gì đó!

Lâm Hi giương tay lên, một cỗ chân khí nhiếp tới, liền muốn nhiếp đồ vật kia qua.

Bá!

Lâm Hi khẽ động, trong hai kiện đồ vật có một cái thoáng cái bay ra, muốn lao ra ngoài.

- Ân?

Trong nội tâm Lâm Hi hơi kinh, tâm niệm vừa động, chân khí bàng bạc lập tức bắn ra mà ra, như một cái lưới khổng lồ chụp tới!

- Đã vào trong tay ta thì đừng hòng bay nữa chụp cho ta!

Chân khí chụp xuống, thoáng một phát đã chụp đồ vật đen xì tự động bay đi kia lại.

- Rống!

Nháy mắt khi chân khí bao phủ, một hồi thanh âm âm lãnh, tà ác từ trong vật kia truyền đến. Tiếp theo hắc khí cuồn cuộn giống như khói đặc, dâng lên mà ra, hóa thành một đầu quỷ vật mặt xanh nanh vàng, tả xung hữu đột trong lưới chân khí của Lâm Hi, muốn giãy dụa ra ngoài.

- Cái gì đó?

Trong nội tâm Lâm Hi kinh ngạc. Quỷ Vương Lão Tổ cũng chết đi, nhưng đồ vật hắn lưu lại rõ ràng lại có uy lực như thế, không thể không khiến người kinh ngạc.

Bất quá, đầu quỷ vật mặt xanh nanh vàng này tuy mạnh, nhưng chỉ do tà khí biến thành, cũng không phải thật thể, còn không làm khó được Lâm Hi.

- Chỉ là quỷ vật, cũng muốn thoát khỏi tay ta. Chân Long chi tức, trấn áp cho ta!

Lâm Hi tâm niệm vừa động, Thái Cổ Long nguyên bàng bạc mãnh liệt nổ tung ra, phác thiên cái địa, vô cùng vô tận, thoáng cái đã đốt cho đầu quỷ vật mặt xanh nanh vàng kia chạy sạch, phải phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Từng đợt Thái Cổ Long nguyên nặng nề trấn áp xuống, lập tức hàng phục được đầu quỷ vật kia. Hào quang lóe lên, một kiện đồ vật rơi xuống trong chân khí hùng hồn của Lâm Hi.

Lâm Hi thấy rõ ràng, đây là một bản sách bìa màu đen, trên bìa da là một mặt hung thú kim loại lồi ra, giống như đồng lại không phải đồng, đúng là bộ dạng của đầu quỷ vật mặt xanh nanh vàng kia.

- Quỷ vương đại pháp!...

Lâm Hi thì thào tự nói, nhận ra hàng chữ nhỏ trên bìa đen kia.

- Lâm Hi, đây là vật gì? Sao lại như có linh trí vậy?

Bọn người Thượng Quan Dao Tuyết cũng vội vàng chạy đến.

- Ta cũng không rõ ràng lắm. Đây là bí tịch trên người Quỷ Vương Lão Tổ, ta cảm giác dường như không đơn giản.

Lâm Hi lắc lắc đầu nói.

Bản Quỷ vương đại pháp này, phù điêu quỷ vật kim loại ở mặt ngoài mang đến cho hắn cảm giác phi thường cổ quái. Hai con mắt đỏ như máu kia phảng phất đang ngó chừng hắn vậy.

- Nghe nói, Quỷ Vương Lão Tổ có kỳ ngộ, có cơ duyên một lần xâm nhập vào trong Thượng Cổ phế tích. Đồ vật này, chỉ sợ là vật tạo ra từ thời Thượng Cổ. Ngay cả Quỷ Vương Lão Tổ cũng không nhất định đã hiểu rõ.

Thượng Quan Dao Tuyết nói.

- Đồ vật Thượng Cổ tà đạo, phi thường quỷ dị. Trách không được Liệt Dương Chân Hỏa của ta cũng không đốt được nó. Ta cảm giác được, nó dường như còn có chút linh thức. Cũng không phải chỉ là một bản bí tịch đơn giản.

Lâm Hi mở miệng nói.

Bản Quỷ vương đại pháp này mang đến cho hắn cảm giác phi thường cổ quái, Lâm Hi cảm giác được, nó tựa hồ như đang sợ hãi mình vậy.

- Quỷ vương đại pháp là vật tà đạo, nó hẳn là sợ khí tức Thái Cổ Chân Long trên người ta cho nên mới tự động bay đi!

Lâm Hi như có điều suy nghĩ.

- Quản nó là cái gì. Nó có lợi hại đi nữa, còn không phải đã bị ngươi trấn áp rồi sao. Đúng rồi, ta thấy Quỷ Vương Lão Tổ lưu lại hai vật. Cái khác là thứ gì thế?

Thượng Quan Dao Tuyết hiếu kỳ nói.

Lâm Hi ngón tay nhoáng một cái.

Đây là một mặt mộc bài màu đen như mực, tuy rằng bằng gỗ, nhưng cầm vào tay cực nặng, giống như một khối sắt vậy. Trên mộc bài có vài hoa văn quỷ binh quỷ tướng.

- Đây là Thần Thiết Mộc, còn cứng rắn hơn cả sắt thép. Phi thường trân quý, chỉ có trong một vài Đại Thế Giới trong vũ trụ mới có. Loại đại thụ Thần Thiết Mộc trưởng thành ngay cả cường giả tiên đạo cũng không thể hủy diệt. Không thể tưởng được Quỷ Vương Lão Tổ chỉ là một tán tu lục trọng lại có loại vật trân quý như thế.

Trong mắt Thượng Quan Dao Tuyết xẹt qua một vòng hào quang sáng như tuyết, giống như nhìn thấy thứ gì kỳ lạ quý hiếm vậy.

Nhãn quang kiến thức của nàng cực kỳ uyên bác, chỉ nhìn lướt qua đã nhìn ra lai lịch của mộc bài trong tay Lâm Hi.

- Ah?

Lâm Hi không khỏi nhìn mộc bài trong tay, hắn chỉ cảm thấy khối Mộc Đầu này có chút đặc thù. Ngay cả Liệt Dương Chân Hỏa của hắn cũng không thể đốt tan. Nhưng không thể tưởng được, địa vị rõ ràng còn lớn hơn hắn nghĩ nhiều như vậy. Lại là đồ vật mà ngay cả cường giả tiên đạo cũng không thể hủy diệt.

- Trách không được Thất Hỏa Chân Long Tráo của ta cũng không đốt được, nguyên lai còn địa vị này.

Lâm Hi nhẹ gật đầu.

Cường giả Tiên Đạo Cảnh, trong tông phái tiên đạo chính là chân truyền đệ tử. Lâm Hi vẫn tự mình hiểu lấy, biết rõ không sánh bằng chân truyền đệ tử của tông phái. Ngay cả chân truyền đệ tử cũng không thể hủy diệt được "Thần Thiết Mộc", "Liệt Dương Chân Hỏa" của hắn đương nhiên cũng khó có khả năng rồi.

Lâm Hi tâm niệm vừa động, một cỗ chân khí lập tức rót vào trong Thần Thiết Mộc.

Nhưng Thần Thiết Mộc thật giống như một mặt gương kín không kẽ hở, căn bản chân khí không thể tiến vào được.

- Chỉ sợ chỉ có Chân khí quỷ vương mới được.

Lâm Hi như có điều suy nghĩ. Trong đầu lại nhớ tới tràng cảnh Quỷ Vương Lão Tổ tế lên mặt Thần Thiết Mộc này.

Quỷ Vương Lão Tổ là người trong tà đạo, mặt Thần Thiết Mộc này tự nhiên cũng cần Tà đạo chân khí mới được. 

Mặc dù Lâm Hi chưa tu qua Quỷ vương đại pháp nhưng
cũng từng luyện qua Quỷ vương trảo.

Một cỗ chân khí chuyển đi, Thần Thiết Mộc chấn động mạnh, mây đen vô cùng phun ra.

Trong mây đen lóe lên hào quang, thình lình nhiều hơn bảy đầu quỷ binh quỷ tướng, nguyên một đám mặt xanh nanh vàng, dữ tợn đáng sợ, nắm lấy đao thương kiếm kích, thủ vệ ở chung quanh Lâm Hi.

Bảy đầu quỷ binh quỷ tướng này lần đầu Quỷ Vương Lão Tổ không có cơ hội thi triển. Lần thứ hai thì chân khí tiêu hao quá lớn, không cách nào phát huy ra uy lực của bảy đầu quỷ binh quỷ tướng kia nên ngược lại không công tiện nghi cho Lâm Hi.

- Bảy đầu quỷ binh quỷ tướng, lúc nguy cấp ngược lại có thể coi như khiên thịt, trì hoãn thêm một chút.

Trong nội tâm Lâm Hi khẽ động, lập tức thu hồi lại bảy đầu quỷ binh quỷ tướng kia.

- Môn Quỷ vương đại pháp này rất không thích hợp chúng ta. Ma Đồ, về sau đợi đến lúc ngươi có thể hóa thành hình người sẽ giao cho ngươi luyện a!

Lâm Hi nói.

Tu luyện Quỷ vương đại pháp, cũng không phải là chỉ có bãi tha ma của thế tục mới phù hợp. Có một chỗ, còn thích hợp tu luyện Quỷ vương đại pháp hơn cả Đại thế giới Tiên đạo, đó chính là Thế giới địa ngục.

Chỗ đó mỗi ngày giết chóc, có được rất nhiều khí tức tử vong và Vong Linh. Là nơi nhanh nhất để học "Quỷ vương đại pháp".

- Thật vậy chăng? Đa tạ chủ nhân!

Địa Ngục Ma Long mở to long nhãn, vẻ mặt kinh hỉ.

- Tốt rồi. Giải quyết Quỷ Vương Lão Tổ, cũng bớt đi một đại phiền toái. Tiếp tục lên đường đi.

- Tuân mệnh!

Người gặp việc vui tinh thần thoải mái, Địa Ngục Ma Long rất là vui vẻ.

- Rống!

Nháy mắt, Địa Ngục Ma Long bay lên trời, bắn nhanh về hướng Ngũ Lôi Phái.

Lúc này, không còn Quỷ Vương Lão Tổ ở phía sau, tốc độ của mọi người phi thường nhanh. Hơn nữa tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, còn có rãnh rỗi quan sát cảnh vật Lạc Nhật Sơn. Ma Đồ còn là lần đầu tiên đến thế giới nhân loại, trông thấy núi cao phập phồng trên mặt đất, thành trì to lớn thì sợ hãi thán phục không thôi, trên đường đi líu ríu:

- Chậc chậc, ở đây rõ ràng một chút hỏa cũng không có. Ngay cả nham tương cũng không thấy chút nào.

- Chậc chậc, đây là vật gì, xanh xanh, còn rất cao, rậm rạp chằng chịt..., ah, là cây à? Thật muốn muốn phun một ngụm hỏa!

...

- Ma Đồ, ngươi câm miệng cho ta!

Bọn người Thượng Quan Dao Tuyết rốt cục không nhịn được nữa, gầm hét lên.

Thời gian ngày từng ngày trôi qua, mọi người cách Ngũ Lôi Sơn cũng càng ngày càng gần.

Lúc Ngũ Lôi Sơn dần dần xuất hiện rong tầm mắt lúc, Lâm Hi cũng không khỏi trở nên kích động.

- Ồ, Lâm Hi, ngươi nhìn bên trong, sao lại nhiều người như vậy?

Thượng Quan Dao Tuyết nhìn qua xa xa, nói.

Chỉ thấy dưới chân Ngũ Lôi Sơn bóng người rậm rạp chằng chịt, vây quanh Ngũ Lôi Sơn một vòng lại một vòng. 

Lúc nhìn rõ cờ xí của bọn hắn thì ánh mắt Lâm Hi liền
phát lạnh.

Không phải tiêu chí của Ngũ Lôi Phái!

- Qua xem thử.

Lâm Hi thanh âm trầm xuống, để lộ ra một cỗ sát cơ.

... ...

Trương Yên Thế đứng trên Ngũ Lôi Sơn, một bộ đầy đắc ý.

Ở phía sau hắn, các trưởng lão của Kim Đồng Tông xếp thành một hàng. Những trưởng lão này nguyên một đám đầu bạc tóc trắng, khí thế trầm ổn, đều là cường giả võ đạo cửu trọng.

Xa hơn chút nữa, chính là hơn năm ngàn tên đệ tử của Kim Đồng Tông.

Kim Đồng Tông lần này đã xuất hết tinh nhuệ, vây lại khiến Ngũ Lôi Phái chật như nêm cối.

- Bảo bối, yên tâm. Lần này, vi phu nhất định sẽ thay ngươi chủ trì công đạo. Đoạt lại Liệt Dương.

Trương Yên Thế nghiêng đầu, nói với một nữ tử xinh đẹp thiên kiều bá mị, nhu liễu vịn phong bên cạnh.

Người của Kim Đồng Tông cũng biết, cô gái này gọi Xích Diễm Mị, là con gái của Liệt Dương chủ đã qua đời. Lúc Liệt Dương bị hủy trong tay Lâm Hi, các đệ tử đều chạy trốn tứ tán.

Xích Diễm Mị chính là theo dòng người chạy đi, cuối cùng rơi vào trong tay Trương Yên Thế, trở thành sủng cơ tiểu thiếp của hắn.

- Lần này toàn bộ do phu quân làm chủ. Thỉnh phu quân vì vong phụ chủ trì công đạo. Đoạt lại Liệt Dương Sơn. Giết sạch đệ tử Ngũ Lôi Phái, báo thù cho các huynh đệ chết đi của ta!

Nữ tử thiên kiều bá mị kia ngẩng đầu lên, ánh mắt lưu chuyện, trong nhu nhược lại để lộ ra một tia tàn nhẫn.

- Ha ha ha, Triệu Hùng, nghe được lời phu nhân ta nói rồi chứ? Mau chóng đầu hàng, bằng không thì giết sạch toàn bộ, chó gà không tha!

Trương Yên Thế nhìn qua Ngũ Lôi Phái Đại trưởng lão trên núi và đệ tử Ngũ Lôi Phái còn lại cười ha ha.

Trương Yên Thế đương nhiên không phải đến chủ trì công đạo. Hắn nạp Xích Diễm Mị làm thiếp, nói cho cùng chính là vừa ý phần của cải kia của Liệt Dương.

Phần của cải này bây giờ đang ở trên tay Ngũ Lôi Phái, nhưng chỉ cần tiêu diệt Ngũ Lôi Phái, tự nhiên sẽ rơi vào tay hắn rồi.

Toàn bộ Ngũ Lôi Phái, ngoại trừ Đại trưởng lão Triệu Hùng Luyện Khí thập trọng ra, những người còn lại tất cả đều không lọt vào mắt hắn.

- Chó gà không tha? Chỉ bằng ngươi?

Một tiếng quát tháo lạnh như băng từ phía trên truyền xuống, địa chấn thiên động, cả tòa Ngũ Lôi Sơn đều phảng phất như đang run rẩy.

- Chưởng môn, coi chừng!

Đệ tử Kim Đồng Tông chung quanh một mảnh xôn xao, phát ra thanh âm kinh hoảng.

- Sao... Chuyện gì xảy ra?

Trương Yên Thế trong nội tâm chấn động, một mảnh kinh ngạc. Triệu Hùng không nhúc nhích, chung quanh hoàn toàn không thấy địch nhân, nhưng đệ tử Kim Đồng Tông sau lưng lại triệt để tan tác rồi?

Chuyện này hoàn toàn không hợp lý!

Trong hỗn loạn, Trương Yên Thế mơ hồ thấy có người chỉ lên đỉnh đầu. Hắn vô ý thức ngẩng đầu lên.

- Sao, sao... Sao có khả năng!

Nhìn trên đỉnh đầu đang có một cái Hắc Long trảo dần dần lớn lên, trong đầu Trương Yên Thế bỗng trống rỗng