Thần Tọa

Chương 536: Thế không thể đỡ (1)




Đây chính là Lạc ấn thời gian do không gian chi lực tạo thành!

- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, phong thủy luân chuyển! Long Băng Nhan, thời gian của các ngươi đã qua rồi. Hiện tại tới phiên ta xuất hiện.

Lâm Hi mỉm cười, mí mắt của hắn mở ra, một đạo hào quang còn sáng hơn mặt trời bắn ra ngoài.

Rầm rầm rầm!

Tiên khí bàng bạc, tập hợp lực lượng của ba người đánh vào trong Huyền Vũ Đại Bích Lũy.

Trong chớp mắt ba người công kích chấm dứt thì Lâm Hi đã hiện ra.

- Long Băng Nhan, ngươi nên giác ngộ đi!

Âm thanh của Lâm Hi băng hàn tận xương, vang vọng trong Tử Quang Hải.

Ầm ầm!

Thiên đia chấn động, một đạo lực lượng khổng lồ từ trong Huyền Vũ Đại Bích Lũy bắn thẳng ra ngoài.

Rốt cuộc Lâm Hi cũng ra tay!

Ầm ầm! !

Thiên địa chấn động, núi sông đứt gãy.

Huyền Vũ Đại Bích Lũy biến mất, cũng không phải nguyên khí, cũng không có chân khí, càng không phải pháp lực, toàn bộ đã biến thành vô số phù lục tạo thành dòng nước lũ che khuất bầu trời, bài sơn đảo hải, mãnh liệt bạo phát ra ngoài!

Nhìn thấy dòng nước lũ phù lục này, trong lòng Long Băng Nhan, Mộ Dung Viễn rung động và khiếp sợ, trong nội tâm chấn động mạnh mẽ, ngay cả Công Tôn Lượng cũng phải thất thần một lúc.

Phù lục không thể so với Tiên khí, không có cao cấp như Tiên khí. Nhưng mà dòng nước lũ phù lục của Lâm Hi mang cho người ta cảm giác còn đáng sợ hơn cả Tiên khí! Giống như phù lục trong người của Lâm Hi còn đáng sợ hơn cả tiên khí. Loại trình độ ngưng thực này khiến người ta cảm thấy khủng bố.

Tích lũy của Lâm Hi thật sự là quá hùng hậu, vượt qua người thường gấp mười lần.

Cho nên sau khi hắn đột phá thì phù lục ngưng luyện ra cũng vượt qua xa Luyện Khí Sĩ bình thường ngưng tụ phù lục, trong lúc nhất thời rõ ràng làm cho người ta có cảm giác phù lục còn cao cấp hơn tiên khí!

Oanh!

Hư không chấn động, vô cùng Phù lục không ngừng phân hợp trong hư không, gây dựng lại biến hóa, cơ hồ tạo thành hai dòng năng lượng thủy hỏa tương giao với nhau.

Hai dòng nước lũ này bao phủ thiên địa, bao dung trời xanh, giống như núi lửa phun trào bạo phát ra ngoài.

Ầm ầm! !

Thiên địa chấn động, phong vân biến sắc, cả Tử Quang Hải đều ảm đạm thất sắc.

- Cẩn thận!

Công Tôn Lượng, Mộ Dung Viễn, Long Băng Nhan nhao nhao biến sắc.

Chỉ qua thời gian nửa ngày, thực lực của Lâm Hi tăng trưởng không chỉ một lần. Mộ Dung Viễn lúc bắt đầu còn cảm giác lực lượng của Lâm Hi chỉ cao hơn mình một chút, mà bây giờ đối mặt Lâm Hi bạo phát chân khí phù lục thì Mộ Dung Viễn cảm giác nguy hiểm cực độ đang bao phủ bản thân mình.

- Làm sao có thể! Thực lực của hắn tại sao cường đại như vậy được?

Trong lòng Mộ Dung Viễn sinh ra cảm giác vô cùng khủng bố. Giờ khắc này trong lòng của hắn sinh ra nguy hiểm thật sâu, đó là khi hắn đối mặt với cường giả không cách nào địch nổi mới sinh ra cảm giác này.

Mộ Dung Viễn mở to hai mắt, hắn không thể tin mới qua thời gian nửa ngày mà chính mình không phải đối thủ của Lâm Hi!

- Ông!

Trong khoảng thời gian ngắn trong hư không lại có biến hóa, hai đạo pháp bảo mang theo năng lượng thủy hỏa hiện ra ngoài.

Trong đó có một pháp khí năm màu, một pháp khí có hỗn độn chi khí, từ nhỏ biến lớn, bành trướng thật nhanh!

- Cửu Hỏa Chân Long Tráo!

- Sơn Hà Ấn!

Lâm Hi đột phá tấn chức đã có thể tế luyện sử dụng hai kiện pháp khí này rồi.

Tu sĩ tiên đạo bình thường có thể thúc dục một pháp khí đã là không tệ rồi, nhưng Lâm Hi không chỉ thúc dục hai cái, hoàn toàn có thể bộc phát toàn bộ uy lực của chúng.

- Liệt Nhật Đại Pháp!

- Băng Hoàng Đại Pháp!

- Trấn áp cho ta!

Âm thanh của Lâm Hi lạnh như băng, giống như tiếng sầm rền vang vọng thiên địa.

Trên bầu trời vô cùng phù lục biến hóa, trong chốc lát diễn biến ra hai đế vương song song rất chói mắt. Hai đế vương này có một đội tử quan, người người mặc áo bào màu đỏ, quanh người có chín con hỏa long vây quanh, giống như quân vương sinh ra trong lửa; người còn lại mặc áo bào màu trắng, ánh mắt bễ nghễ, quanh thân có gió tuyết làm bạn, hàn ý tỏa ra giống như đông cứng thiên địa.

Đây chính là Liệt Nhật Quân Vương cùng Băng Hoàng hóa thân!

Hai Phù lục đế vương mới vừa xuất hiện đã cầm pháp khí trong tay phát ra một kích lôi đình!

Ầm ầm! !

Thiên băng địa liệt, một đạo lực lượng bàng bạc hiện ra trong hư không. Sau một khắc trong lòng Long Băng Nhan, Mộ Dung Viễn, Công Tôn Lượng cảm giác nguy cơ cường đại đang bao phủ.

- Chúng ta cùng liên thủ tiêu diệt hắn!

- Chu Tước Đại Pháp!

- Coi chừng!

...

Ba người song song biến sắc, cùng một thời gian tiên khí song song bao phủ ngoài cơ thể, toàn lực bạo phát ra ngoài.

Rầm rầm rầm! !

Ba đạo tiên khí cường đại như bài sơn đảo hải, bao dung trời xanh, tập hợp lực lượng của ba người đánh thẳng ra ngoài, đánh vào hai hóa thân đế vương của Lâm Hi ngưng tụ ra.

- Đáng chết!

Long Băng Nhan tức giận hừ một tiếng, nội tâm chìm xuống.

Lâm Hi nắm chắc thời cơ và năng lực kiến tạo thời cơ quá mạnh mẽ.

Hắn trong nháy mắt ba người vừa mới hợp lực liên thủ đánh ra một chiêu thì công kích đúng vào khe hở của ba người, chân khí trong cơ thể chưa đủ, căn bản không thể tạo ra uy lực như mong muốn.

Nhưng mà Lâm Hi ở trong Huyền Vũ Đại Bích Lũy càng khó đối phó. Nếu hắn ở trong đó mãi cũng chẳng ai làm gì hắn được. Nhưng lúc này Long Băng Nhan không có lựa chọn nào khác.

Từ khi mới bắt đầu Lâm Hi chưa từng lưu chỗ trống cho nàng lựa chọn bao giờ.

Tuy Long Băng Nhan giỏi về tâm kế, trí tuệ chồng chất, dễ dàng có thể thu thập người ta thành dễ bảo. Nhưng mà phần trí tuệ này ở trước mặt Lâm Hi hoàn toàn không có tác dụng gì cả.

Rầm rầm rầm!

Một sóng nổ mạnh kinh thiên vang lên, lập tức bạo phát trong hư không. Năm đạo lực lượng bàng bạc không ngừng va chạm mạnh mẽ trong hư không.

- Phốc!

Lực lượng đụng vào nhau trong nháy mắt, Long Băng Nhan giống như bị trùng kích mạnh mẽ, oa một tiếng, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, giống như con diều đứt dây bay thẳng ra ngoài.

Còn ở trên không trung, lồng ngực của nàng đã lõm xuống, không biết đứt gãy bao nhiêu cây xương.

Trong ba người thì Long Băng Nhan là yếu nhất, cũng là người bị thương nặng nhất.

Tiếp đó là Mộ Dung Viễn!

Răng rắc!

Âm thanh giòn tan vang lên, hai cẳng tay đã gãy.

Mộ Dung Viễn chỉ kêu thảm một tiếng, hắn giống như bị búa tạ nện thẳng vào người, hai cánh tay bị gãy và mũi miệng đổ máu.

Sĩ biệt tam nhật (chia tay ba ngày) phải lau mắt mà nhìn.

Thực lực Lâm Hi lúc này đâu chỉ mạnh hơn Mộ Dung Viễn gấp đôi, ngay cả chân khí còn mạnh hơn cả hắn. Mộ Dung Viễn lập tức trọng thương bay ra ngoài.

Trong ba người thập trọng Thánh vương Công Tôn Lượng là bị thương nhẹ nhất.

Phanh một tiếng, bị đẩy lui hơn mười trượng. Nhưng mà một chiêu này làm sắc mặt Công Tôn Lượng biến thành khó coi.

Lâm Hi lấy một địch ba, không ngờ còn chiếm cứ thượng phong. Mặc dù nói hắn lựa chọn thời cơ là mưu lợi, không coi là thực lực chính thức!

Nhưng mà ai dám nói loại nắm bắt thời cơ này không phải thực lực chân chính chứ?