Thần Tọa

Chương 550: Phá Giới Đan (2)




- Đương nhiên là tăng cường tác dụng của Tụ Nguyên Trận.

Lâm Hi thấp giọng nói.

Hắn cũng biết chính mình vừa rồi đoán chừng đã mang phiền toái không nhỏ cho Thiên Công trưởng lão.

- Tốt rồi. Ngươi thu chân khí. Chuyện kế tiếp ta sẽ xử lý.

Âm thanh của Thiên Công trưởng lão vang lên bên tai của Lâm Hi.

Lâm Hi thu liễm chân khí, rất nhanh cảm giác được lực lượng khổng lồ, xâm nhập vào trong ngọn núi bên dưới, sau đó tất cả bất động, ngọn núi của Lâm Hi dừng tăng lên.

Đồng thời một đạo lực lượng khổng lồ đánh vào "Tụ Nguyên Trận" dưới thân Lâm Hi, Lâm Hi có thể rõ ràng cảm giác Tụ Nguyên Trận khổng lồ không ít, tản mát nguyên khí mạnh mẽ.

- Tốt rồi! Hiện tại cứ như vậy đi. Cuối cùng giải quyết phiền toái của ngươi. Tiểu tử, ngươi nói một chút, ngươi có thực lực mạnh như vậy tại sao chậm chạp không đột phá cảnh giới? Thiếu chút nữa làm nguyên hoàn sụp đổ rồi.

Thiên Công trưởng lão tức giận nói.

- Kỳ thật ta đang cố đột phá cảnh giới đấy.

Lâm Hi vẻ mặt xấu hổ. Hắn cũng cảm giác được Thiên Công trưởng lão dường như không quá tức giận. Các trưởng lão bình thường trong tông thường không gọi hắn là "tiểu tử".

"Thiên Công trưởng lão" tuy nổi giận đùng đùng, nhưng dù sao cũng không có ác ý.

Hơn nữa chỉ từ xưng hô thì hắn hiển nhiên cũng không bày ra giá đỡ trưởng lão gì.

Lâm Hi cũng không biết "Thiên Công trưởng lão" vẫn ở dưới mặt đất thúc dục trận pháp, bình thường rất ít lộ diện, cũng rất ít trao đổi với đệ tử, cho nên, tính cách của hắn không quá căng, cũng tương đối không bày ra cái giá đỡ.

Lâm Hi hơi hít một hơi, bình tĩnh tinh thần.

Hắn cũng ít nhiều biết rõ những trưởng lão của Thần Tiêu Tông địa vị tôn quý, bình thường nếu như lọt vào mắt xanh của trưởng lão nào thì tự nhiên hưởng thụ vô cùng, tự nhiên có lợi. Nếu như chọc người nào thì đó chính là phiền toái.

Lâm Hi tại Thần Tiêu Tông đã chọc vào "Hộ Pháp trưởng lão" là đại địch, nếu như kéo theo một trưởng lão khác về phía mình thì chỉ có lợi chứ không có hại.

Lâm Hi hơi suy nghĩ, hắn nói tích lũy của mình quá hùng hậu cho nên đột phá cảnh giới là chuyện quá khó khăn.

Cái khác không nói, chỉ nói Lâm Hi tu vi ngũ trọng Pháp Lực Kỳ đỉnh phong tấn thăng đến lục trọng Phù Lục Kỳ phải tốn không biết bao nhiêu tinh lực. Cũng tu luyện "Băng Hoàng đại pháp", hấp thu đại lượng yêu đan, lại nghiên cứu "Phong Ấn Đại Pháp", thậm chí hấp thu năng lượng của Không gian phong bạo, nhưng mà vẫn không cách nào đột phá được, thẳng đến cuối cùng hấp thu năng lượng của Thời Ngọ Thú mới đột phá lên Luyện Khí lục trọng Phù Lục Kỳ!

Đủ loại cố gắng so với đệ tử bình thường đột phá lên Phù Lục Kỳ khó khăn đâu chỉ mười lần?

Trong hư không im lặng.

"Thiên Công trưởng lão" vốn đang có ý định dạy dỗ Lâm Hi, nhưng nghe được Lâm Hi nói vậy thì trưởng lão Tiên Đạo Cảnh cũng im lặng.

Hắn không có ý định giáo huấn một người đang đau khổ cố gắng đột phá bình cảnh mà tìm kiếm đủ loại ma luyện tăng cảnh giới của mình lên, hơn nữa cố gắng còn gấp mười lần, gấp trăm lần người bình thường nhưng mà vẫn có cảm giác mờ mịt khó đột phá, nói chung tới Thiên Công trưởng lão cũng cảm thấy khó khăn.

Tâm tư Lâm Hi nhạy bén, chỉ nhìn phản ứng cũng đã đoán được tâm tư của Thiên Công trưởng lão. Lập tức rèn sắt khi còn nóng:

- Đệ tử tâm tư ngu dốt, cũng không biết nên đột phá thế nào, thỉnh trưởng lão chỉ bảo cho biết.

Một câu lập tức gài bẫy chờ Thiên Công trưởng lão đi vào.

- Cái này... Không dễ dàng ah!

Thiên Công trưởng lão mang theo một tia mờ mịt trả lời. 

Đột phá cảnh giới xác thực không có đường tắt, tình huống của Lâm Hi căn bản không có biện pháp gì giải quyết được.

Lâm Hi vẫn không nhúc nhích, chỉ bày ra tư thế "Rửa tai lắng nghe". Dường như Thiên Công trưởng lão không nói ra "Căn nguyên" thì quyết không bỏ qua.

- A! Ngươi tiểu tử này quả nhiên là có nhiều tâm tư, quỷ linh tinh quái!

Rốt cuộc "Thiên Công trưởng lão" cũng phải cười mắng, tuy hắn già nhưng còn không có hồ đồ. Điệu bộ của Lâm Hi rõ ràng đang gài bẫy hắn mà. Một đệ tử nội môn còn dám gài bẫy hắn lá gan đúng là không nhỏ.

Nhưng mà Thiên Công trưởng lão cũng không có giận.

- Cho ngươi đi! Đây là một viên Phá Giới Đan, chỉ có một viên thôi! Ngươi về sau đột phá tới điểm cuối cùng của Đạo Căn Kỳ đụng phải bình cảnh thì phục dụng Phá Giới Đan có thể giúp ngươi một tay. Nhưng mà chỉ một lần thôi, sau đó phải dựa vào chính ngươi.

Phanh!

Trong đại điện có rung động hiện ra, sau đó một viên đan dược tỏa kim quang chói mắt như quả trứng gà theo từ trong rung động bay ra ngoài, bay tới chỗ Lâm Hi.

- Đa tạ trường lão!

Lâm Hi đại hỷ.

- Tiểu tử này!

Sâu trong lòng đất, Thiên Công trưởng lão cười mắng một tiếng, thu hồi ánh mắt. Tuy bị Lâm Hi lừa bịp một viên đan dược, nhưng mà "Thiên Công trưởng lão" cũng không có bao nhiêu tức giận.

Trưởng lão như hắn muốn nói thì nói lời áp chế gì đó cũng vô dụng.

Đối với Lâm Hi hắn rất thưởng thức. Đây mới là nguyên nhân hắn ban đan dược.

Trong đại điện, bàn tay Lâm Hi cầm lấy viên "Phá Giới Đan" to như quả trứng gà, cảm thụ năng lượng triều tịch ở bên trong, cảm giác mềm mại truyền tới thì mới tin tưởng chính mình thực sự từ chỗ "Thiên Công trưởng lão" đạt được một viên "Phá Giới Đan".

- Không ngờ Thiên Công trưởng lão cho ta một viên đan dược tốt!

Ánh mắt Lâm Hi lập loè một cái, lờ mờ có cảm giác không chân thực.

Lúc trước hắn nói những lời kia chỉ là thử vận may mà thôi. Không nghĩ tới "Thiên Công trưởng lão" thật sự cho hắn đan dược, hơn nữa còn là "Phá Giới Đan" vô cùng hiếm có.

Mặc dù nói chỉ có một viên, về sau tu luyện còn phải dựa vào chính bản thân Lâm Hi đi cố gắng. Nhưng mà có một viên "Phá Giới Đan" thì với Lâm Hi mà nói chính là hưởng thụ vô hạn.

Hiện tại Lâm Hi muốn đột phá một tầng cảnh giới, thật sự phải dùng thiên tân vạn khổ mà hình dung. Trả giá cố gắng tường nhân khó tưởng tượng nổi, nhưng cũng không nhất định có thể thành công.

Lâm Hi tích lũy vượt xa người thường, đây là sự thật không thể tranh luận. Lâm Hi không có lựa chọn khác chọn, chỉ dựa vào chính mình cố gắng mà thôi. 

Thiên Công trưởng lão thưởng cho hắn một viên "Phá Giới Đan", mặc dù đối với tiên đồ của hắn chỉ cải biến một chút mà thôi. Nhưng chỉ cần một chút cải biến nhỏ này cũng ân huệ lớn lao. Đủ để giúp hắn bớt rất nhiều gian nan.

Lâm Hi cẩn thận suy nghĩ chu đáo trong chốc lát, sau đó cẩn thận thu nó vào trong "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại".

- Chuyện này đúng là thu hoạch ngoài ý muốn. Đợi đến lúc đạt tới nửa bước "đạo căn" gặp phải bình cảnh lại dùng viên "Phá Giới Đan" này đột phá bình cảnh cuối cùng, đột phá cảnh giới.

Tâm niệm Lâm Hi khẽ động, lập tức đứng lên:

- Ma Đồ, ngươi ở đây trông coi, ta đi ra ngoài một chuyến.

Âm thanh vừa dứt, Lâm Hi đi ra ngoài điện.

Ầm ầm!

Gió mạnh mênh mông, gió lạnh thổi da mặt dính vào xương. Phóng nhãn nhìn qua từng tòa Huyền Phù Thánh Phong chung quanh chi chít như sao trên trời, từ gần từ xa hiển hiện ra ngoài. Mà quan sát xuống phía dưới nhìn thấy những đại điện thanh đồng nhỏ như con kiến.