Thần Võ Chiến Vương

Chương 174: Không Có Thảm Nhất, Chỉ Có Càng Thảm Hại Hơn Mà Thôi




Thiên Đạo môn, Thiên Đạo điện.

Các đệ tử được đưa đi Vạn thú vực trở về trên quảng trường. Lúc này một nhóm đệ tử cuối cùng cũng đã được đưa trở về.

Những đệ tử còn chưa trở lại, hậu quả có thể tưởng tượng ra được.

Mạnh Hạo và Văn Tâm còn có người của Giang phủ đều ở bên cạnh quảng trường, nhìn chung quanh, vẻ mặt căng thẳng. Sau khi phát hiện ra không có bóng người của Giang Thần, trong lòng tất cả mọi người chìm xuống.

Tô Tú Y và mấy tên trưởng lão đang đứng trên quảng trường cũng đều nhận ra được điểm ấy, lông mày hơi nhíu lại.

Giang Thần thân là đệ tử đặc thù nhất, không chỉ có người của Xích tiêu phong quan tâm mà trên dưới môn phái đều để ý.

Lúc mấy top đệ tử trước đi ra, đã có người suy đoán xem liệu có phải Giang Thần đã chết ở nơi đó hay không.

Không nghĩ tới cuối cùng thực sự lại là như vậy, khiến cho người ta khiếp sợ.

Đệ tử Thiên Vương phong giao lưu ánh mắt, trên mặt không giấu được vẻ vui sướng.

Giữa bầu trời, trên chiếc thuyền hoa của Ngọc Nữ phong, Lý Tuyết Nhi phát hiện ra Giang Thần chưa trở về, hai hàng lông mi dài nhỏ nhíu lại.

Giang Thần bị nhốt lại Vạn thú vực...

Nàng nghĩ đến ngày đó rời đi, trong lòng không khỏi cảm thấy cảm giác tội lỗi.

Kỳ thực lúc đó nàng đã biết rõ, Giang Thần là vì muốn tốt cho nàng, nàng không nên hoài nghi đối phương. Chỉ là lúc đó tâm loạn như ma, tới khi tỉnh táo lại nàng cũng không tiện trở lại.

- Các ngươi, có ai nhìn thấy Giang Thần không?

Văn Tâm chưa từ bỏ ý định mà tiến lên hỏi, nàng đã trở thành Thần du cảnh, đang muốn chia sẻ sự vui sướng này cùng Giang Thần.

Các đệ tử trở về nhìn nhau, vẻ mặt rất quái dị.

Các trưởng lão ở đây từ phản ứng của những đệ tử này đã nhìn ra được đầu mối.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Truyện Công trưởng lão hỏi.

Những người này không có mặt mũi nói mình nhục mạ đối phương, qua sông thần, chỉ nói là Tam hoàng tử tìm đến Giang Thần báo thù, ngăn cản hắn tiến vào cửa truyền tống.

Hiện tại có hai loại khả năng, Giang Thần chết ở dưới tên của Tam hoàng tử, hai là bị vây ở Vạn thú vực.

Hai trường hợp này làm cho người ta có cảm giác tuyệt vọng.

Cửa truyền tống không phải có thể tùy tiện mở ra được, lần lịch lãm này nhìn như mở ra hai lần, kì thực là hiệu quả của một lần.

Nếu muốn dùng cửa truyền tống tiếp Giang Thần trở về thì nhất định phải đợi tới nửa năm sau.

Khi những đệ tử này đi tới Vạn thú vực cũng đã hiểu rõ, không có cửa truyền tống, dựa vào tu vi Thần du cảnh, căn bản không đi ra ngoài được.

Tô Tú Y lấy ra Như ý toán bàn, bắt đầu tính toán.

- Giang Thần, còn sống sót.

Ở dưới sự chờ đợi của mọi người, Tô Tú Y nói.

Như vậy, chính là bị vây ở trong Vạn thú vực.

Văn Tâm lập tức tiến lên phía trước, nói:

- Chưởng giáo, Giang Thần thân mang Thần mạch, là nhân tài hiếm có, kính xin môn phái ra tay cứu giúp.

- Thế lực khắp nơi từng có quy định, Thông thiên cảnh không được đi vào Vạn thú vực, nếu không sẽ bị vây công, ngươi muốn cho môn phái tổn thất một tên Thông thiên cảnh sao?

Trong đám người, Mộc Trấn Xuyên đột nhiên mở miệng.

Lời nhắc nhở này là muốn nhắc nhở cao tầng của môn phái.

Văn Tâm bị chất vấn vội vàng lắc đầu, ý của nàng là quy củ là vật chết, người là vật sống, mọi việc đều có thể dàn xếp được.

Thế nhưng Mộc Trấn Xuyên này cố ý bẻ cong, khiến cho người ta tức giận.

- Đương nhiên là không rồi.

Nàng cứng rắn nói, cũng không sợ Mộc Trấn Xuyên.

Mộc Trấn Xuyên là Tiểu vương gia, nàng cũng là quận chúa.

- Nếu như không phải, ngươi muốn để Thần du cảnh đi cứu hắn sao? Tổ đội đi chịu chết sao? Nếu như ngươi đồng ý thì đi đi.

Mộc Trấn Xuyên lại nói.

- Ta đi.

Trên thuyền hoa, thanh âm lạnh như băng, như một mảnh băng tuyết của Lý Tuyết Nhi vang lên.

- Ta thân là thủ tịch đệ tử của môn phái, có trách nhiệm này.

Lý Tuyết Nhi lại nói.

Ninh Hạo Thiên đã là Thông thiên cảnh, không còn là đệ tử, trước khi được bổ nhiệm là Phó chưởng giáo thì vị trí thủ tịch đệ tử đã được nhường lại cho nàng.

- Tuyết Nhi, từ bên ngoài tiến vào Vạn thú vực quá nguy hiểm, ngươi không nên vọng động.

Tô Tú Y nói.

Lời nói của hắn khiến cho trong lòng Văn Tâm và người của Giang phủ căng thẳng.

Vạn thú vực đối với Lý Tuyết Nhi cũng rất nguy hiểm, Giang Thần phải chạy trốn như thế nào đây chứ?

- Bất kỳ đệ tử nào cũng không được hành sự lỗ mãng, người tự ý tiến vào Vạn thú vực, trục xuất ra khỏi môn phái!

Tô Tú Y nghiêm nghị nói.

- Các vị trưởng lão, đi theo ta.

Chợt, Tô Tú Y mang theo chúng trưởng lão tiến vào Thiên Đạo điện.

Nhóm người Văn Tâm rất bất đắc dĩ, chỉ có thể chờ đợi môn phái nghĩ ra biện pháp mà thôi.

Chỉ là, cũng không có tin tức truyền đến, không biết có phải là môn phái dự định bí mật làm việc hay không.

Có điều, lúc tới hoàng hôn thì bên ngoài có một tin tức truyền đến.

Căn cứ vào lời của các đệ tử thế lực khác từ Hùng thành từng nói, sau khi Giang Thần bị vây ở trong Vạn thú vực đã xuất hiện một lượng lớn sát thủ Hắc Bạch môn!

Là một lượng lớn!

Tất cả mọi người đều biết, tình cảnh của Giang Thần sẽ vô cùng nguy hiểm.

Chuyện sát thủ còn phải nhờ Tam hoàng tử trước khi rời khỏi Hùng thành cũng đã nói tới.

Giang Thần đang ở trên quảng trường, nghiên cứu cửa truyền tống của những thế lực khác.

Phát hiện ra những cửa truyền tống này đều là vật chết, người tiến vào là ai, chỉ có những người này mới có thể đi ra ngoài được mà thôi.

Chẳng trách Tam hoàng tử lại yên tâm rời đi như vậy.

- Giang Thần, có lời gì cần chúng ta mang ra ngoài hay không?

Thú vị nhất chính là có người tới hỏi Giang Thần có di ngôn gì hay không.

Theo bọn họ thấy, Giang Thần không sống được bao lâu nữa.

Nơi này có thức ăn, có nơi ở, sống nửa năm cũng không khó.

Thế nhưng đợi tới khi người trong tòa thành này đi hết, trận pháp sẽ mất đi hiệu lực, sẽ nghênh đón yêu thú vô cùng vô tận.

Lúc này, Hùng thành đã có vẻ rất quạnh quẽ, loại quạnh quẽ này không phải nói là đường phố không ai, mà là người trong cả tòa thành đang giảm bớt.

Đột nhiên, từng sát thủ đeo mặt nạ trắng đen xuất hiện ở dọc trên quảng trường, đi tới về phía hắn.

Giang Thần không đoán sai, Hắc Bạch môn quả thật có sát thủ, nhưng không nghĩ tới bọn họ cũng sẽ ở lại.

Lúc này trên quảng trường chỉ còn lại mấy cái cửa truyền tống, Hắc Bạch môn là tổ chức sát thủ, không được coi là thế lực gì, cho nên sẽ không có tư cách nắm giữ cửa truyền tống đi tới Vạn thú vực.

Nói cách khác, bọn họ cũng phải trả giá ở lại Vạn thú vực, mục đích là giết chết Giang Thần.

- Xem ra Hắc Long thành đã dốc hết vốn liếng.

Giang Thần chậm rãi nói.

Đẳng cấp sát thủ của Hắc Bạch môn, chia làm thiên sát địa tuyệt.

Trước đó Giang Thần đã giết chết qua một sát thủ cấp tuyệt, hiện tại sát thủ cấp bậc này lại có tới mười người.

Còn có hai tên sát thủ địa cấp.

Những thứ này có thể nhìn thấy từ trên mặt nạ của bọn họ.

Lúc này không nhiều người trong Hùng thành nhìn thấy những sát thủ này, so với khi đối mặt với Tam hoàng tử còn sợ hãi hơn nhiều.

Bọn họ cực kỳ đồng tình với Giang Thần, xem như đã biết cái gì gọi là không thảm nhất, chỉ có càng thảm hại hơn mà thôi.

Bọn họ không muốn bị liên luỵ, cho nên vội vã chạy vào cửa truyền tống.

Đến cuối cùng, cả Vạn thú vực to lớn, Hùng thành to lớn cũng chỉ còn lại Giang Thần và mười hai tên sát thủ Hắc Bạch môn.

Giang Thần vẫn ngồi ở chỗ đó như cũ, nhìn sát thủ lướt qua trước mắt, hắn trầm mặc nói:

- Chung quy cũng phải nói một chút lời dạo đầu gì đó chứ nhỉ.

Đám sát thủ vẫn không nhúc nhích, con mắt dưới mặt nạ rất lạnh lẽo.

- Vậy để ta hỏi một chút, các ngươi giết ta xong, các ngươi sẽ rời khỏi đây như thế nào?

- Tại sao nhất định phải đợi tới hiện tại mới động thủ chứ?

Giang Thần liên tiếp hỏi.

- Trên tình báo không nói ngươi là một kẻ lắm lời.

Một sát thủ Tuyệt cấp nói chuyện.

- Dù gì ta cũng phải chết, các ngươi cần gì phải động thủ cơ chứ?

- Ngươi là mục tiêu của Hắc Bạch môn.

Câu trả lời rất đơn giản.

- Vậy cũng tốt, Tam hoàng tử so với hai người các ngươi còn mạnh mẽ hơn mà cũng không giết được ta, các ngươi định làm thế nào đây?

Giang Thần nói.

Tiếng nói vừa dứt, người đã đến không trung.

Chỉ là chờ tới khi hắn nhìn xuống quảng trường thì lại giật nảy cả mình, trên quảng trường không có lấy một người nào cả.

Nhìn ra chung quanh, mười hai tên sát thủ đang đứng lơ lửng trên không, vây quanh hắn lại.