Thần Võ Chiến Vương

Chương 225: Nguyên Quán Và Quốc Tịch




Trên bầu trời xuất hiện ba đạo khí mang màu sắc không giống nhau, kéo theo cái đuôi ánh sáng thật dài, đi tới bên trên bảo tháp của Thiên Đạo môn.

Chuyện này khiến cho các thế lực khắp nơi chú ý, sau khi nhìn rõ đó là ba lão giả trên người mặc vũ y.

Khí độ phi phàm, tuy rằng tóc trắng phơ, thế nhưng sẽ không khiến cho người ta cảm thấy già nua mà như cổ thụ ngàn năm, cứng cáp hùng vĩ, đứng vững sừng sững ở đó.

- Là Thiên đạo Tam Thanh!

Những trưởng lão lâu năm lập tức nhận ra ba người này, là ba vị nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Đạo môn.

- Ba vị sư huynh!

Viên Hồng, đường chủ Hình Pháp đường, Truyền Công trưởng lão, Dược trưởng lão lục tục đứng dậy, cung kính kêu lên.

Trong các Thái Thượng trưởng lão cũng có bối phận và thân phận khác nhau.

Thiên đạo Tam Thanh, địa vị cao cả, Viên Hồng cũng không nghĩ tới sẽ gọi được ba người bọn họ tới.

- Các ngươi thiêu đốt Thiên đạo phù là vì chuyện gì?

Phó Hồng Tuyết một trong Thiên đạo Tam Thanh hỏi.

Truyền Công trưởng lão nói chuyện đã xảy ra một lần, trong quá trình, vẻ mặt lãnh đạm của Thiên đạo Tam Thanh dần lộ ra vẻ dị dạng, cuối cùng trong con ngươi sáng sủa tràn ngập vẻ kinh hỉ.

- Là hắn sao? Là Giang Thần kia sao?

Thiên đạo Tam Thanh nhìn về phía Giang Thần đứng ở trên quảng trường, như là đang thấy một khối bảo vật.

Lúc này, Sở Lạc và Văn Tâm lập tức xông lên, đỡ lấy Giang Thần đang lảo đà lảo đảo.

- Bạch Linh.

Trong tiếng kêu của Giang Thần, con ngươi của Bạch Linh khôi phục thành màu xanh lam, trở lại bên cạnh hắn, rất quan tâm ngửi tới ngửi lui ở trên người hắn.

- Không có chuyện gì.

Sử dụng Tiên thuật cần trả một cái giá không nhỏ, lúc này hắn còn không bằng so với người bình thường.

- Công bằng quyết đấu, sống chết có số, hoàng triều sẽ không bởi vì Tam hoàng tử chết mà giận dữ bất luận người nào.

Sau khi tiếng hoan hô yếu xuống, hoàng đế Đại Hạ khá là bất đắc dĩ nói.

Kỳ thực hắn cũng rất bất ngờ, hắn chỉ biết nhi tử này của mình ngày thường không có làm theo quy củ gì cả, hung hăng càn quấy, thế nhưng lại không nghĩ rằng đã đến mức độ mọi người bi phẫn, khiến cho hắn giật mình và phẫn nộ.

- Giang Thần từ mười hai tiến vào sáu, có điều biểu hiện ưu tú, đã sớm thu được tiêu chuẩn tiến tu, được phân là loại ưu.

Tôn giả Thánh Viện đứng dậy nói.

Hoàng đế Đại Hạ đang bi thương nghe nói như thế, hai mắt tức thì toả sáng.

Tiêu chuẩn tiến tu có ba đẳng cấp, loại ưu, tốt, đạt.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, phân chia đẳng cấp này là sẽ không được dùng tới, tất cả đều là ngầm thừa nhận là đạt.

Nếu có địa vực nào xuất hiện loại ưu, đây tuyệt đối là một chuyện rất phong quang, cũng có ý nghĩa đại biểu cho tiềm lực và thực lực của vực này.

Đương nhiên, nếu như chỉ vẻn vẹn là như vậy thì còn đủ để bù đắp nỗi đau mất con.

Nếu như trong một quốc gia xuất hiện một người đạt được tiêu chuẩn tiến tu loại ưu, như vậy quốc gia này sẽ được Thánh Viện coi trọng, được khen thưởng.

Khen thưởng cụ thể là cái gì, không ai biết được, có điều từ phản ứng trước sau của hoàng đế Đại Hạ này mà thấy, hiển nhiên không phải là phàm vật.

Từ xưa Hoàng gia vô tình, lời này đúng là không sai, từ đầu đến cuối ngay cả một giọt nước mắt hoàng đế Đại Hạ cũng không đổ ra.

Vô số ánh mắt ước ao và đố kỵ rơi vào trên người của Giang Thần.

Không ai có dị nghị đối với việc Giang Thần thu được tư cách này, biểu hiện khi ác chiến Tam hoàng tử đã rất rõ ràng trước mắt, tuyệt đối là danh xứng với thực.

Những người còn lại trong thập nhị cường nhìn Giang Thần, biểu hiện rất phức tạp, theo lý mà nói, bọn họ kiêu căng tự mãn gặp phải đối thủ như vậy đều phải luận bàn một chút, nhìn ai mạnh ai yếu mới đúng.

Nhưng mà, không có một người nào trong bọn họ muốn giao thủ cùng Giang Thần, bởi vì không có bất kỳ độ khả thi thắng lợi nào cả.

Kiếm khách Lữ Phi tuyên bố muốn đánh bại tất cả mọi người ngày hôm nay lúng túng nở nụ cười, không nhắc lại chuyện này.

Dịch Thủy Hàn cũng không dám tranh tài kiếm đạo cùng Giang Thần nữa.

Tâm tư muốn muốn báo thù của Mặc Cuồng tan thành mây khói.

Bọn họ trái lại còn vui mừng vì Giang Thần đã sớm thu được tiêu chuẩn, như vậy bọn họ có thể thở phào một hơi, không cần lo lắng gặp phải tên biến thái này nữa.

- Giang Thần, hiện tại nói tuổi tác, nguyên quán và quốc tịch của ngươi cho ta.

Tôn giả Thánh Viện từ tường thành hạ xuống, cầm trong tay một cái bút lông.

- Là đệ tử Thiên Đạo môn của ta.

Thiên đạo Tam Thanh đi tới mặt đất, vẻ mặt tràn ngập vẻ vui mừng.

- Con dân của Đại Hạ vương triều.

Tể tướng của Hoàng triều cũng tới đây theo, vốn nên là hoàng đế Đại Hạ, nhưng hắn không đối mặt được với Giang Thần cho nên mới để tể tướng làm giúp.

- Không, ta không phải là đệ tử của Thiên Đạo môn, cũng không phải là con dân của Đại Hạ vương triều.

Chẳng ai nghĩ tới, Giang Thần lại nói ra một câu nói như vậy.

Văn Tâm đã nói chuyện vừa xảy ra cho hắn.

- Giang Thần, đây là ý gì? Tuy rằng ngươi bị vây ở trong Vạn thú vực, thế nhưng môn phái vẫn lo lắng ngươi, mỗi một quãng thời gian chưởng giáo đều suy tính sự sống chết của ngươi.

Hồng Vũ - một trong Thiên đạo Tam Thanh mở miệng nói.

Giờ đám người Viên Hồng mới hiểu được, hóa ra cao tầng Thiên Đạo môn đã sớm biết Giang Thần sống sót, cũng khó trách tin tức đệ tử của Giang Thần lại không có thay đổi.

- Thập vạn đại sơn của ngươi ở trong cảnh nội của vương triều, ngươi lớn lên ở đó, cho nên là con dân của Đại Hạ chứ còn gì.

Tể tướng lo lắng nói.

Nếu như Giang Thần này không viết quốc tịch thành Đại Hạ vương triều, như vậy cái chết của Tam hoàng tử sẽ là vô ích, một chút chỗ tốt cũng không vớt được.

- Ta không phải vì chuyện của Vạn thú vực mà tức giận, mà là một vị trưởng lão của Thiên Đạo môn không ủng hộ ta là đệ tử trong môn.

Giang Thần nói.

- Ồ? Ngươi nói vậy là có ý gì?

Hồng Vũ hỏi.

Giang Thần nói chuyện bảo tháp lúc trước, tộc nhân mình ngay cả tư cách kết nối với tháp cũng không có.

Viên Hồng trên bảo tháp ý thức được chuyện không đúng, vội vàng chạy xuống, biết Giang Thần muốn hưng binh vấn tội, trong lòng hắn không coi là chuyện to tát gì cả, thế nhưng ở trước mặt Thiên đạo Tam Thanh, hắn vẫn biểu hiện rất là cung kính.

Hắn giải thích bảo tháp đông đúc, không thể để cho nhiều người như vậy cùng ở, gia thuộc của những đệ tử khác cũng chỉ có một số ít người có thể ở lại bảo tháp mà thôi.

- Rõ ràng ngươi đã nói chúng ta là dã nhân, không xứng ở bên trên bảo tháp.

Nha hoàn Tuyết Nhi vô tri không sợ, không biết sự lợi hại của Viên Hồng, cho nên càng mở miệng chỉ trích.

Viên Hồng rất không thích, hắn cau mày, nhưng lại không biết nên phản bác ra sao.

Thiên đạo Tam Thanh đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, ba người biết trong lòng Giang Thần có oan ức.

Phó Hồng Tuyết nói:

- Giang Thần, Viên Hồng làm không đúng, thế nhưng ngươi cũng không nên ghi hận toàn bộ Thiên Đạo môn đúng không?

- Chúng ta sẽ trừng phạt hắn...

Giang Thần ngắt lời nói:

- Trưởng lão, ta còn có lời chưa nói.

- Còn có nữa sao?

Thiên đạo Tam Thanh khá là bất ngờ, dùng ánh mắt oán giận nhìn về phía Viên Hồng.

Tôn giả Thánh Viện cũng không lo lắng mà rất hứng thú nhìn qua, cảm thấy Giang Thần càng ngày càng hợp mắt.

- Tộc nhân ta bị hãm hại bắt vào đại lao, Viên Hồng trưởng lão nói là bọn họ đáng đời, chỉ trích tộc nhân ta làm mất mặt mũi của Thiên Đạo môn, hôm nay tỷ thí kết thúc, hắn sẽ loại bỏ tin tức đệ tử của ta trong môn.

Giang Thần nói.

Trong lòng Viên Hồng vốn không coi là chuyện to tát lập tức âm trầm, chỉ trích vừa nãy có thể nói là không đến nơi đến chốn, vậy bây giờ thì lại có chút nghiêm trọng.

Quyền lợi của đệ tử không được giữ gìn, Giang Thần hoàn toàn có lý do trong cơn tức giận thoát ly khỏi Thiên Đạo môn, vậy tội lỗi của hắn sẽ không nhẹ.

- Giang Thần, ngươi cẩn thận nói một chút, hiện tại tộc nhân của ngươi đang ở đâu?

Phó Hồng Tuyết trong Thiên đạo Tam Thanh nghiêm nghị nói.

- Hoàng triều bởi vì Hắc Long thành cho nên đã sai người bắt tộc nhân của ta vào đại lao, Văn Tâm Quận chúa giúp ta tìm đội trưởng Cao Hùng, kết quả lại bị làm khó dễ, hắn lại còn sỉ nhục tộc nhân ta là dã nhân, muốn quản giáo chặt chẽ.

Giang Thần lại nói.

Tể tướng rốt cục đã nghe ra được đại khái, hắn hét lớn một tiếng:

- Cao Hùng!

Cao Hùng ở ngay gần đó nhìn thấy Tam hoàng tử bỏ mình vẫn không cảm giác được cái gì, cho rằng đại họa của Giang Thần sắp rơi xuống đầu, mãi đến khi Tể tướng mở miệng thì hắn mới giật mình.

Hắn nhắm mắt đi tới, ánh mắt nhìn về phía Văn Tâm Quận chúa, rốt cuộc hắn đã biết trước đó nữ nhân này không khuếch đại.