Thần Võ Chiến Vương

Chương 310: Mũ




Trong phòng bao cấp chữ Thiên, Mộ Dung Diên kiên trì chờ đợi, nàng đã dùng bí pháp của Mộ Dung gia thông báo cho gia tộc, chẳng mấy chốc sẽ có người đến.

Quả nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, Mặc Kiếm Phi đi mở cửa thì đã nghe thấy hắn kêu lên:

- Bá phụ.

- Phụ thân!

Mộ Dung Diên kinh hỉ quay đầu lại, nàng không nghĩ tới sẽ là phụ thân nàng tự mình tới đây.

- Diên nhi, ba mươi sáu ức nguyên thạch thượng cấp, con mua cái gì vậy?

Mộ Dung Hùng tùy ý đáp lại Mặc Kiếm Phi, đi vào trong phòng khách, trong ánh mắt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ và cưng chiều.

- Nếu không được trưởng lão trong tộc tán thành thì sẽ phải lấy tiền của ta đó.

Mộ Dung Diên nhe răng nở nụ cười, nói ra chuyện Thiên Mạch đan, quả nhiên nàng đã nhìn thấy vẻ chấn động ở ngay trên mặt của phụ thân.

- Không ngờ lại có linh đan như thế, quá tốt! Diên nhi, con làm rất đúng!

Nghe thấy phụ thân khích lệ mình, Mộ Dung Diên lén lút nhìn về phía vị hôn phu, toát ra vẻ đắc ý.

- Vị linh đan đại sư này không đơn giản, có năng lực khuấy đảo Long vực, Diên nhi, con nhân cơ hội này, đi kết bạn với vị đại sư này đi.

Mộ Dung Hùng lại nói.

Hắn còn có tầm nhìn xa hơn nữ nhi mình.

Thiên Mạch đan là đồ vật có thể thay đổi thế lực khắp nơi, lại chỉ có thể xuất phát từ tay của vị Xuất Vân đại sư này.

Như vậy, trong một quãng thời gianv, Xuất Vân đại sư sẽ trở thành nhân vật nóng bỏng tay trong Thánh Thành.

- Có thể...

Mộ Dung Diên có chút do dự, lại nói ra chuyện luyện công kiếm vừa nãy.

- Ài.

Nghe thấy con gái đã đắc tội với vị đại sư này, đầu của Mộ Dung Hùng lớn như cái đấu.

Sau khi biết được luyện công kiếm lại là mua cho Mặc Kiếm Phi, hắn cũng không cho tiểu tế của mình sắc mặt tốt lành gì cả.

Mặc Kiếm Phi lúng túng đứng ở đó, sư phụ của hắn là Đại tôn giả, thân phận này rất đáng gờm, thế nhưng đồ đệ của sư phụ hắn có hơn hai trăm người.

Như vậy, Mộ Dung gia không để hắn vào trong mắt cũng là chuyện rất bình thường.

- Bất kể ra sao, con phải đi qua biểu thị sự áy náy của mình.

......

......

- Đại sư, đây là thẻ Kim Long của ngươi, rất thông dụng trong Long vực. Giá sau cùng là ba mươi sáu ức, sau khi khấu trừ đi phí thủ tục và trích phần trăm, trong thẻ còn lại ba mươi ức một trăm bốn mươi ba ngàn vạn.

Tô công tử ăn vào viên linh đan kia, là chuyện của Tô công tử và Mộ Dung gia, không có quan hệ với Giang Thần.

Lại nói tới Hỏa Diệp đại sư giẫm nát Thiên Mạch đan, thương hội đang nói chuyện với Hỏa Diệp đại sư.

Dù sao cũng xảy ra chuyện này ở trong lúc bán đấu giá, cho nên thương hội sẽ không chút do dự bồi thường.

Nhưng hiện tại vấn đề là Hỏa Diệp đại sư đã hứa hẹn bồi thường gấp mười lần.

Hỏa Diệp đại sư đau lòng xót tiền, lại để ý tới danh tiếng.

Cuối cùng, Hỏa Diệp đại sư đã ý thức được việc trong vòng nửa năm sau đó, sức ảnh hưởng của Xuất Vân đại sư sẽ đạt tới trình độ như là mặt trời ban trưa.

Kết quả là, Hỏa Diệp đại sư tuyên bố bồi thường cho Giang Thần ba mươi lăm ức ở trước mặt mọi người.

Nhưng không phóng khoáng lấy ra giống như Mộ Dung gia, mà cần thời gian chuẩn bị.

Thánh Phong thương hội đứng ra đảm bảo, vấn đề không lớn.

- Đại sư, Mộ Dung tiểu thư và Mặc Kiếm Phi muốn gặp ngươi.

Lâm Vinh lại nói.

- Ồ?

Trải qua phong ba Thiên Mạch đan, bán đấu giá đã bắt đầu lại từ đầu, nhưng Mộ Dung Diên đã vội vã không nhịn nổi được tới đây, có thể thấy được nàng coi trọng hắn thế nào.

- Ừm.

Giang Thần suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu.

Chợt, Lâm Vinh đi tới ngoài cửa, mời Mộ Dung Diên và Mặc Kiếm Phi đi vào trong.

- Xuất Vân đại sư, vừa nãy Mộ Dung Diên có chỗ nào đắc tội, kính xin đại sư tha thứ.

Mộ Dung Diên đi vào bên trong phòng bao, lại hơi khom lưng với đại sư.

Giang Thần xoay người lại, đang muốn nói cái gì đó thì ánh mắt lại nhìn về vùng trắng như tuyết trước ngực của Mộ Dung Diên.

Cũng không biết là cố ý hay là vô tình, Mộ Dung Diên không mặc áo khoác vào, vẫn là bộ y phục khiêu gợi này.

Giang Thần cũng không đến nỗi bởi vậy mà thất thố, chỉ là hắn rất bất ngờ vì nàng lại lớn mật như vậy ở trước mặt vị hôn phu của mình.

Đột nhiên, trong lòng Giang Thần xuất hiện một ý nghĩ, miệng để lộ ra nụ cười tà mị, như là bị hấp dẫn vậy, ánh mắt rất không thành thật.

Mộ Dung Diên ngẩng đầu lên chỉ cảm thấy ánh mắt của đại sư rất là nóng, gò má của nàng ửng đỏ.

- Ngươi đang nhìn chỗ nào thế?

Chỉ là Mặc Kiếm Phi lại chú ý tới chuyện này, hắn tức giận không thôi, lớn tiếng quát.

Lần này, bầu không khí bên trong phòng bao rất là lúng túng.

- Kiếm Phi!

Mộ Dung Diên khẽ cau mày, nàng đến đây là để hóa giải mâu thuẫn.

- Diên nhi, nàng có biết vừa nãy con mắt của hắn đã nhìn tới chỗ nào không?

Mặc Kiếm Phi nói.

Mộ Dung Diên liếc mắt nhìn Xuất Vân đại sư, nói:

- Ngươi đi ra ngoài trước đi.

- Nàng... Nàng bảo ta đi ra ngoài?

Mặc Kiếm Phi sững sờ, vừa nãy bởi vì cha vợ xem thường mà bất mãn làm cho hắn suýt chút nữa bạo phát.

Khi hắn lần nữa căm giận nhìn Xuất Vân đại sư thì lại phát hiện ra ánh mắt hạ lưu của vị đại sư này đang di chuyển ở trên cái mông và chân dài của vị hôn thê mình.

Trước khi Mộ Dung Diên nhận ra được, đối phương đã tranh thủ thời gian thu hồi lại.

- Đáng ghét!

Mặc Kiếm Phi không thể nhịn được nữa, muốn ra tay.

Đại sư thì là đại sư, nhưng thực lực lại là một chuyện khác, Mặc Kiếm Phi có thể cảm nhận được vị đại sư này yếu hơn so với mình.

- Mặc công tử, xin tự trọng.

Lâm Vinh đứng ở trước người của Giang Thần, khí tức không kém hắn phân tán ra.

Chuyện này đã nhắc nhở Mặc Kiếm Phi hắn đang ở nơi nào, biết rút kiếm là chuyện không có kết quả tốt.

- Kiếm Phi, nghe ta, ngươi đi ra ngoài trước đi!

Mộ Dung Diên nói.

- Được, ta đi!

Mặc Kiếm Phi nghiến răng nghiến lợi, vung tay rời đi.

Mộ Dung Diên rất lo lắng, nhưng lại lấy gia tộc làm trọng, ôm ánh mắt áy náy nhìn về phía Xuất Vân đại sư.

- Mộ Dung cô nương, thực sự xin lỗi, tư sắc của ngươi ở trong Thiên Hà giới cũng là hiếm thấy, là ta vô lễ.

Mặc Kiếm Phi đi rồi, Giang Thần mới dùng vẻ mặt chân thành nói.

- Chuyện này...

Mộ Dung Diên rất bất ngờ, cũng rất vui vẻ, nàng quan sát tỉ mỉ dáng vẻ của vị đại sư này, anh khí bừng bừng, nhã nhặn nho nhã.

- Kiếm Phi thật là.

Chuyện này làm cho nàng không tin lời nói của Mặc Kiếm Phi. Huống chi dùng cách ăn mặc hiện tại của nàng, lôi kéo sự chú ý của người ta cũng là chuyện rất bình thường.

Nàng gảy lọn tóc, ôn nhu nói:

- Đại sư quá khen, dùng tuổi tác của đại sư, trong Cửu Thiên giới cũng là tồn tại gần như không có.

- Ha ha ha, Mộ Dung cô nương thật biết nói chuyện.

Giang Thần ra hiệu cho nàng ngồi xuống nói chuyện, lại rót một chén rượu cho nàng, nói:

- Ngồi đi, xuất phát từ trách nhiệm nghề nghiệp, nếu như Mộ Dung cô nương có gì nghi hoặc đối với Thiên Mạch đan, ta sẽ biết gì nói nấy.

Mộ Dung Diên đang do dự có nên đuổi theo vị hôn phu của mình hay không, vừa nghe lời này nàng lập tức ngồi xuống.

- Lâm quản sự, làm phiền ngươi đi chuẩn bị chút điểm tâm mang đến đây.

Giang Thần nói.

Đã như thế, trong phòng khách chỉ còn lại hai người hắn và Mộ Dung Diên, không khỏi khiến cho người ta có ý nghĩ kỳ quái.

Mộ Dung Diên cảm thấy không dễ chịu, hối hận khi không mang đấu bồng tới.

- Kỳ quái.

Lâm Vinh không rõ vì sao, hắn nhớ vị đại sư này không gần nữ sắc, nhưng vì sao sau khi nhìn thấy Mộ Dung Diên lại trở nên không bình thường như vậy chứ?

Vừa nãy hắn và Mặc Kiếm Phi đều chú ý tới ánh mắt không thành thật của đại sư.

- Lẽ nào?

Lâm Vinh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt bừng tỉnh.

Hắn biết có chút nam nhân có ham muốn tương đối đặc biệt, yêu thích mỹ nhân danh hoa đã có chủ, lại thích vung đao đoạt ái.

Lâm Vinh nghĩ đến dáng vẻ tức đến nổ phổi vừa nãy của Mặc Kiếm Phi, trong lòng hắn càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng của mình.

Nhắc tới cũng khéo, khi lấy điểm tâm Lâm Vinh nhìn thấy Mặc Kiếm Phi đang đi tới đi lui ở phòng khách dưới lầu, có lẽ là đang đợi Mộ Dung Diên đi xuống.

Chỉ là qua một đoạn thời gian, rõ ràng Mặc Kiếm Phi đã cuống lên.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Lâm Vinh đi ra ngoài, vẻ mặt của hắn vô cùng đặc sắc.

Trong lúc hoảng hốt, dường như Lâm Vinh đã nhìn thấy trnee đỉnh đầu của Mặc Kiếm Phi có một cái mũ màu xanh.