Thần Võ Chiến Vương

Chương 351: Thực lực của giang thanh vũ




Sau khi cắt đứt sợi xích sắt cuối cùng, Giang Thần mang theo Giang Thanh Vũ trở lại trên đất.- Phụ thân, ăn cái này vào đi.Giang Thần lấy ra linh đan khôi phục tốt nhất, thông qua y thuật để trị liệu thương thế trên người phụ thân.Chẳng bao lâu sau trạng thái của Giang Thanh Vũ đã được khôi phục.Giống như người kiệt sức, đói bụng trong một quãng thời gian rất dài được ăn thức ăn tinh mỹ vậy. Sau khi ngủ một giấc sẽ có cảm giác, tinh lực trở nên dồi dào, thần thái sáng láng.- Thần nhi, đã xảy ra chuyện gì?

Giang Thanh Vũ hỏi.Giang Thần nói qua loa chuyện vừa rồi, cùng với nguy cơ đang phải đối mặt trước mắt.- Chúng ta mau trở về đi thôi.Biết được Nam Phong lĩnh gặp nguy hiểm, Giang Thanh Vũ cũng biết chuyện cấp bách, có điều, hắn cũng không loạn mà vẻ mặt nghiêm nghị rất là thong dong, khiến cho người ta cảm thấy an lòng.- Thần nhi, chuyện sau đó giao cho phụ thân đi.Giang Thanh Vũ vỗ vỗ vai của Giang Thần, sau đó bay về phía phương hướng đại sơn.- Tôn giả?Giang Thần rất là bất ngờ, không nghĩ tới thực lực của phụ thân sẽ mạnh như vậy.Có điều lại nghĩ lại, e rằng cũng chỉ có cường giả như vậy mới có thể làm cho Hắc Long thành và Đại Hạ vương triều cũng không thể ung dung bắt được.Hắn bay theo sát phía sau, thế nhưng khoảng cách của phụ tử hai người lại càng lúc càng lớn.Giang Thần không có chiến thuyền, tự nhiên không bay bằng Tôn giả được.- Nhân loại, Hắc Long thành còn có Long Châu của ta, ta có thể giúp ngươi tìm được.Mắt thấy sắp rời khỏi phạm vi của Hắc Long thành, âm thanh của Hắc Long đột nhiên truyền đến.- Long Châu? Một lát nữa nói sau đi.Hiện tại không phải là lúc để Giang Thần đi tầm bảo, hắn dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời này, sau một phút đã chạy về tới Thập Vạn đại sơn.Vừa cúi đầu nhìn xuống thì quân đội đang tiến vào đại sơn, quân tiên phong là dòng lũ kim loại, có vô số khôi lỗi cơ quan thú.Từng chiếc từng chiếc chiến xa được đẩy mạnh, chỗ chúng đi qua, giữa núi rừng bị san bằng, tạo thành một con đường bằng phẳng. Cóm ột lượng lớn binh lính đạp lên trên đường, bước chỉnh tề tiến lên theo ở phía sau, khôi giáp trên người ma sát tạo ra thanh âm giòn giã không ngừng vang lên.Giang Thần đi lên cao hơn, phát hiện ra quân đội chia ra làm các phương hướng khác nhau đi tới, thế nhưng mục tiêu của bọn họ đều giống nhau, đó là Nam Phong lĩnh.Từ khắp nơi đều có thể nhìn thấy được ánh lửa và khói, mấy ngày này đã có không ít những thế lực khác trong Nam Phong lĩnh bị quân đội tiêu diệt.Máu của đại sơn đã bắt đầu chảy!Giang Thần cắn răng một cái, nắm chặt nắm đấm, thầm nói:

- Như vậy thì dùng máu của hoàng thất để kết thúc đi.Hắn trở lại Nam Phong lĩnh, phát hiện ra tuy rằng quân đội còn chưa tới, thế nhưng chiến đấu đã bắt đầu.Mấy tên tiên phong trên người mặc giáp trụ vương triều đang liên thủ công kích một người.Mỗi một người tiên phong đều là Thông Thiên cảnh, nhưng trước khi Giang Thần và Giang Thanh Vũ trở về, sức chiến đấu mạnh nhất của Nam Phong lĩnh chỉ là Thần Du cảnh mà thôi.Nhưng người đang giao thủ với tiên phong là Phạm Đồ, trên người mặc Huyền Binh giáp cấp tướng lĩnh.Xem ra tốc độ của chiến thuyền đã chạy về kịp.- Vì sao không gặp các Huyền Binh vệ khác chứ? 

Giang Thần nhìn chung quanh, rất nhanh đã nhìn thấy mười một tên Huyền Binh vệ khác đang giao chiến với tiên phong doanh được bố trí giá trụ chỉnh tề.Giang Thần hơi nhướng mày, Nam Phong lĩnh, so với Hắc Long thành còn yếu đuối hơn gấp trăm lần.Nhưng nhân thủ đến đây tấn công, so với một mình hắn tấn công Hắc Long thành còn nhiều hơn.Nam Phong lĩnh thậm chí còn không có đại trận, bởi vì trước đó đều là dựa vào Thiên Đạo môn che chở.- Hôm nay mỗi một tộc nhân chết đi, các ngươi đều phải trả giá gấp mười lần, gấp trăm lần!Giang Thần rơi vào trong thành, ở khắp nơi đều có thể nhìn thấy được người của đại sơn đang kinh hãi, tất cả Phong Hành vệ đều cản ở cửa thành, sẵn sàng đón quân địch.Giang Thần nhìn thấy chiến thuyền của mình đang dừng ở trên bầu trời Giang phủ, hắn đi thẳng tới đó.Rất nhanh, hắn đã nhìn thấy đám người gia gia Giang Vấn Thiên và Nhị thúc Giang Thiên Hùng.- Giang Thần, ngươi đã trở về!- Giang Thần, chiếc thuyền này không chứa được bao nhiêu người, người của sơn thành trốn không được bao nhiêu cả!Nghe vậy, Giang Thần cau mày, chiến thuyền chỉ có thể cho phép dưới mấy trăm người trú ngụ, vấn đề này hắn biết.- Phụ thân đâu rồi? Sao chưa thấy phụ thân vậy?- Thanh Vũ? Không thấy mà?

Giang Vấn Thiên và Giang Thiên Hùng đầu óc mơ hồ, rất là không rõ.- Cái gì?Chẳng lẽ phụ thân  đi ở phía trước hắn còn chưa tới nơi? Giang Thần rất là lo lắng, cũng còn nay có một đạo khí tức mạnh mẽ đột nhiên rơi vào bên cạnh hắn.- Thanh Vũ!- Đại ca!Giang Vấn Thiên và Giang Thiên Hùng kinh hỉ hét lớn.- Phụ thân! Thiên Hùng!

Giang Thanh Vũ cũng kích động vạn phần, cách xa nhau mấy năm, hắn có quá nhiều lời muốn nói.Đáng tiếc hiện tại không phải lúc.- Thần nhi, ngươi đã làm được, ngươi đã thật sự làm được! 

Nước mắt của Giang Vấn Thiên rơi xuống, cao hứng tới mức thân thể run rẩy.Lúc trước Giang Thần luôn miệng nói muốn cứu phụ thân, hắn tin tưởng tôn tử mình có quyết tâm này, nhưng hắn cũng biết có bao nhiêu khó khăn.Hắn lại không nghĩ rằng, sẽ có một ngày nhi tử của mình lại đột nhiên xuất hiện như vậy.- Gia gia, hiện tại không phải lúc để nói chuyện này.

Giang Thần lo lắng nói.Giang Thanh Vũ nói:

- Thần nhi, không cần phải lo lắng, chúng ta không chạy trốn, chúng ta sẽ nghênh chiến! 

- Sao?

Giang Thần chần chờ do dự, chiến thuyền của hắn thiết kế dùng để tấn công, không am hiểu phòng ngự, nếu như đánh, Thập Vạn đại sơn sẽ bị hủy hoại trong một ngày.

- Vừa rồi ta mới hàn huyên một lúc với một người, yên tâm đi, sẽ không sao cả. 

Giang Thanh Vũ lại nói.

- Sao?

Giang Thần muốn biết là ai, nhưng Giang Thanh Vũ không nhiều lời, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phạm Đồ đang ác chiến, rất bất ngờ nói: 

- Từ lúc nào Phạm Đồ lại trở nên lợi hại như vậy chứ? Một đấu bốn, còn đều là Thông Thiên cảnh?

Nói xong, tự hắn đi qua hỗ trợ.

- Chủ nhân! 

Phạm Đồ nhìn thấy Giang Thanh Vũ đến, kích động đến mức con mắt đỏ lên.

- Ngươi làm rất khá, lui đi, những người này cứ giao cho ta.

Giang Thanh Vũ nói. 

- Được.

Phạm Đồ hầu như không do dự, bứt lùi lại.

Mấy tên tiên phong kia cũng không đuổi hắn, trái lại còn dùng tốc độ nhanh nhất vây quanh Giang Thanh Vũ. 

- Nếu như các ngươi trở về, lui binh thì còn có thể cứu vãn được!

Giang Thanh Vũ nói.

- Giang Thanh Vũ, ngươi đừng có mạnh miệng, ngươi chém một cánh tay của Tiết đại ca, món nợ này, ta còn chưa tính sổ với ngươi đó. 

- Chết đi cho ta!

- Tiến lên! Bắt hắn là có thể ngăn được Giang Thần, khống chế chiến thuyền!

Bốn tiên phong Thông Thiên cảnh không để hắn vào trong mắt, đồng loạt ra tay. 

- Năm đó, ở bên trong đại sơn im ắng hơn mười năm. Lúc ra tay, là ở Hắc Long thành. Xem ta bị Hắc Long thành trấn áp, các ngươi đã cho rằng có thể động thủ với ta, coi như đánh không thắng thì cũng có thể toàn thân trở ra đúng không?

- Vậy nếu như ta nói cho các ngươi biết, trận chiến ở Hắc Long thành, ta bị hạ độc, từ đầu đến cuối không phát huy ra được một nửa thực lực, các ngươi sẽ nghĩ thế nào đây?

Đối mặt với quần công, Giang Thanh Vũ hai tay trống trơn không sợ hãi chút nào mà chỉ đứng lặng trên không trung, tuy rằng cũng là tóc tai bù xù, y phục rách nát, thế nhưng kiếm khí sắc bén lại bao phủ mỗi một góc trong trời đất. 

- Kiếm nhất: Phá!

Kiếm cũng không cần dùng, Giang Thanh Vũ giơ tay phải lên, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, điểm một điểm ở trong hư không.

Tức thì có ngàn vạn lợi kiếm đột nhiên xuất hiện, vờn quanh thành một vòng tròn, bắn nhanh ra. 

Bốn người tiên phong còn chưa tới gần người thì đã bị lợi kiếm xuyên qua thân thể, tuyệt khí bỏ mình.

- Thật sự không biết, các ngươi lấy được tự tin từ đâu để ra tay với ta.

Giang Thanh Vũ nói.