Thần Võ Chiến Vương

Chương 439: Tử sĩ




Đội ngũ Mộ Dung Long cũng chú ý tới tinh trụ và cung điện.

Sau khi một tràng tiếng thốt lên vang vọng, từng người đi về phía cung điện, hiển nhiên tất cả đều cho rằng bên trong có báu vật.

Giang Thần trốn ở mặt sau của một tảng đá lớn, ở đây không thể toả thần thức ra, cho nên cũng không cần sợ bị phát hiện ra. 

Linh hầu nhìn thấy những người này tới gần cung điện, lông dựng lên, có chút sốt sắng nắm lấy góc áo của Giang Thần.

Mặc kệ hậu quả đáng sợ ra sao, Giang Thần đều rất tình nguyện chuyện này rơi vào trên người đội ngũ của Mộ Dung gia.

Ở trong sự hiếu kỳ và ánh mắt mong chờ của hắn, đội ngũ kia đã đứng ở bên ngoài cung điện. 

Bọn họ rất kích động, nhưng không lỗ mãng, một người trong đó cầm trận bàn, đi vòng quanh cung điện một vòng.

- Long ca, không có sát trận.

Hắn nói. 

- Hừm, duy trì đội hình đối địch.

Mộ Dung Long cũng có chút quyết đoán, sau khi nghe nói như thế lập tức mang đội đi về phía cửa lớn.

Nương theo những người này đi lên bậc thang, linh hầu càng kích động hơn nữa, đã không còn là căng thẳng mà đã rơi vào trong hoảng sợ. 

- Không được, lùi lại!

Mộ Dung Long đi tới trước cửa đột nhiên nhận ra được cái gì đó, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi.

Cửa lớn tự động mở ra từ bên trong, từng đạo từng đạo bóng đen lướt ra ngoài, gặp người là giết, không chút lưu tình. 

Giang Thần định thần lại vừa nhìn, đó không ngờ lại là các binh lính thân mặc khôi giáp, không phải là con rối, mỗi người đều có diện mạo khác biệt.

Nhưng bọn họ lại càng giống như là tượng sáp hơn, âm u đầy tử khí, mặt không hề có chút cảm xúc, thậm chí ngay cả con ngươi cũng không có bất kỳ phản ứng nào cả.

- Tử sĩ! 

Giang Thần nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt hơi trắng bệch.

Thông qua một ít tà pháp và bí thuật có thể làm cho người vừa mới chết đi không lâu trở thành tử sĩ, một thứ tương tự với con rối.

So với con rối, tử sĩ còn mạnh mẽ hơn, quá trình chế tạo cũng đơn giản hơn nữa. 

Không biết mười hai tên tử sĩ đã trấn thủ ở đây bao nhiêu năm, vẫn bất hủ như cũ, sức chiến đấu rất là mạnh mẽ.

Mỗi một tử sĩ đều có thực lực Thông thiên cảnh tầng chín.

Bởi vì là tử sĩ cho nên hầu như hoàn toàn không có võ học, động tác đều là cơ giới hóa, nhưng đều là sát chiêu hữu hiệu nhất. 

Rất nhanh trong đội ngũ của Mộ Dung Long đã có người chết.

- Tất cả lui về phía sau cho ta!

Mộ Dung Long rất quyết tâm, trong tay xuất hiện một thanh loan đao, giết về phía các tử sĩ. 

Đao kình cuồn cuộn, sôi trào mãnh liệt, ánh đao là màu vàng xán lạn, cực kỳ sắc bén.

Chỗ nó đi qua, tử sĩ chia năm xẻ bảy, trở thành một đống đồng nát sắt vụn.

- Thật là mạnh! 

Giang Thần cả kinh, nhân vật ba vị trí đầu trên Thăng Long bảng hạng nhất quả nhiên danh bất hư truyền, không nói tới việc tâm trí và tính cách ra sao, chỉ bằng một đao này đã hoàn toàn xứng đáng rồi.

- Hả?

Có khả năng là Giang Thần quan sát quá rõ ràng cho nên Mộ Dung Long đã phát giác ra, ánh mắt nhìn về phía bên này. 

Được hắn ra hiệu, trong đội ngũ có hai người đi ra, vây quanh từ hai hướng.

Giang Thần thầm hô không tốt, lúc này hắn không có bất kỳ biện pháp nào cả, chỉ cần hơi động sẽ bị phát hiện ra.

Linh hầu bỗng nhiên nhảy lên trên tảng đá, nhe răng nhếch miệng một phen, nhanh chóng nhảy lên trên vách đá. 

Lực chú ý của chúng nhân lập tức bị linh hầu hấp dẫn, nhìn chằm chằm vào nó không tha.

- Long ca?

- Không cần để ý tới nó, đây chỉ là linh thú rất cấp thấp, thường thường sẽ xuất hiện ở nơi có báu vật. 

Mộ Dung Long liếc mắt nhìn nó, không có hứng thú.

Chợt, đội ngũ đi vào bên trong cung điện.

Giang Thần bên ngoài lòng ngứa ngáy khó nhịn, không cam lòng báu vật cứ như vậy bị Mộ Dung Long lấy đi. 

Khi hắn định mạo hiểm vào theo thì từ các nơi trong quáng động liên tục truyền đến tiếng nổ tung.

Rất nhiều đội nhân mã hầu như là đồng thời tới đây, cũng sử dụng tốc độ nhanh nhất để vọt vào bên trong cung điện.

Cứ như vậy, Giang Thần cũng không hề e dè mà lẫn vào trong đám người. 

- Chi chi chi!

Trên không trung linh hầu lo lắng kêu to, thế nhưng đã không kịp nữa rồi, nó chỉ có thể nhìn Giang Thần đi vào trong mà thôi.

Trong bảo điện có động thiên khác, không chỉ là vách tường bốn phía, vách tường quay về cửa là một cái đường nối rất dài. 

Sau khi Giang Thần đi vào, hắn phát hiện ra mình đi vào bên trong một ngọn núi.

Đường nối xây ở trong vách đá, ở giữa đã bị đào rỗng, có những sợi xích sắt lớn bằng cánh tay liên kết lại, bện thành một cái lưới lớn.

Ở bên trong lưới sắt còn có rất nhiều lồng sắt hình vuông, người bị giam giữ bên trong đã trở thành từng bộ từng bộ thây khô. 

- Hóa ra, đây là ngục giam!

Cuối cùng Giang Thần đã hiểu rõ cung điện dưới lòng đất này dùng để làm gì.

Hắn hiếu kỳ rốt cuộc là hạng người gì mà có thể làm cho Thần Long hoàng triều phí sức như thế, cố ý xây dựng một toà cung điện hoa lệ ở dưới lòng đất để giam giữ hắn. 

- Là phản quân Nghịch long chi loạn!

- Trời ạ, người bị giam giữ ở nơi này đều là hoàng thất của Thần Long hoàng triều.

- Cái gì, đây chỉ là một toà ngục giam thôi sao? 

Những người hiểu rõ lịch sử của Long vực đã hóa giải nghi hoặc cho Giang Thần.

Những phạm nhân này đều có hoàng huyết, coi như là bắt giam thì cũng phải ở nhà tù xứng đáng với thân phận của mình.

Cũng khó trách bề ngoài cung điện hùng vĩ như vậy, thế nhưng bên trong rất là hoang vu. 

Nơi như ngục giam, không thể có báu vật gì cả.

Có điều mọi người vẫn không cam lòng mà lật tung nơi này lên, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía những lồng sắt bị cố định ở trên không trung.

Sự tham lam đã che đi tất cả, bọn họ lại chú ý tới đám thây khô kia. 

- Ai dám mạo phạm tổ tông Thần Long hoàng triều ta!

Đột nhiên, một tiếng gầm lên đã đẩy lui những người kia lại, chỉ thấy Tô Hình rất tức giận, đứng ở trên một sợi xích sắt.

- Những người này đều từng là hoàng thất của Thần Long vương triều, cũng là tổ tông của Tà Vân điện ta. 

Tô Hình nói.

Lời vừa nói ra, mọi người chau đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi.

Tà Vân điện là do tàn dư của Thần Long hoàng triều còn sót lại xây dựng lên, đây là chuyện mà đại đa số người trong Long vực biết được. 

Thế nhưng đây chỉ là tin tức ngầm, từ xưa tới nay chưa từng có ai chứng minh qua, mà Tà Vân điện cũng tránh nói tới chuyện này.

Thế nhưng Tô Hình lại thừa nhận, dùng thân phận đời sau của Thần Long hoàng triều để tự xưng.

- Tô Hình, ngươi sốt sắng như thế làm gì chứ, chẳng lẽ những thây khô này cất giấu bí mật nào đó hay sao? 

Mộ Dung Long cũng không sợ hắn mà đưa ra câu hỏi.

- Thây khô có thể có bảo vật gì chứ?

Tô Hình không quan tâm, hỏi lại. 

- Vậy hãy để cho chúng ta lục soát đi.

Mộ Dung Long hùng hổ doạ người, một bước cũng không nhường.

Gương mặt của Tô Hình âm trầm lại, ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn sang chỗ hắn. 

- Không nên làm ta sợ.

Mộ Dung Long cười một tiếng quái dị, khí thế cũng không kém đối phương.

Lúc này, Lệ Nam Tinh mở miệng nói: 

- Thây khô không có bảo vật, nhưng mỗi một bộ thây khô đều là báu vật.

Hắn nói ra lời kinh người, làm cho tất cả xôn xao, sắc mặt của Tô Hình kia thì có chút khó coi.

- Ngàn năm mà bất hủ, quả thực là không giống bình thường. 

Tất cả mọi người được nhắc nhở, tinh thần phấn chấn, sự kiêng kỵ đối với Tô Hình đã giảm bớt đi không ít, cộng thêm có Mộ Dung Long và Lệ Nam Tinh ở đây, bọn họ chỉ cần ra tay nhanh, như vậy cướp được bao nhiêu là được bấy nhiêu.

- Ha ha ha ha ha.

Đột nhiên, Tô Hình cười to lên một tiếng, ma khí thô bạo không hề che giấu mà bộc phát ra, lay động tất cả xích sắt, tạo thành động tĩnh không nhỏ. 

- Các ngươi đã chết tới nơi rồi mà còn có lòng tham như vậy, thực sự là đáng đời.

Tô Hình nói.

- Họ Tô kia, ngươi có ý gì? 

Mộ Dung Long lạnh lùng nói.

- Không tốt.

Giang Thần nghĩ tới điều gì đó mà ánh mắt lần nữa nhìn về phía lao tù, đợi đến khi xác định suy đoán trong lòng, hắn hét lớn: 

- Những thây khô này đã bị luyện thành tử sĩ! Chỉ cần ra lệnh một tiếng, những này tử sĩ sẽ sống lại.

Không giống những tử sĩ bảo vệ trước đó, những tử sĩ bị nhốt lại này phải mạnh hơn mấy lần.

- Hóa ra đây chính là âm mưu của Tà Vân điện! 

Tiểu thế giới không thể để Tôn giả tiến vào được, thế nhưng trước khi có hạn chế này, có Tôn giả ở bên trong thì sẽ như thế nào chứ?

Như vậy sẽ đại sát tứ phương, thế không thể đỡ.