Thần Võ Chiến Vương

Chương 443: Chỉ lo hận nhất




Nữ tử kia tên là Đường Quyên, không phải là muội muội ruột của Âm Sương, tỷ tỷ chỉ là xưng hô thân thiết mà thôi.

Căn cứ theo lời nàng từng nói, Âm Sương tiến vào tiểu thế giới đã phân tán với đội ngũ, vẫn đơn độc hành động, mãi đến khi hai người gặp nhau.

Đội ngũ được các nàng mời đến giúp đỡ có thể xưng tụng là một nhánh đội ngũ mạnh, đội trưởng Tào Lâm xếp hạng thứ bốn mươi ba trên Thăng Long bảng hạng nhất. 

Thực lực so với Hàn Ty Minh và Trương Vũ cũng còn lợi hại hơn, cũng khó trách Đường Quyên sẽ lo lắng như vậy.

Giang Thần và Đường Quyên bay về phía trung tâm Võ Hoàng Thành, nơi đó có một toà phủ đệ tráng lệ, cung điện bên trong tường viện cao vót.

Hiện tại nơi này đã bị đội ngũ của Tào Lâm chiếm lĩnh, Âm Sương thì lại ở một chỗ đình các trong hậu hoa viên. 

Đường Quyên mang theo hắn trực tiếp đáp xuống hậu hoa viên, đang muốn đi tới chỗ đình các thì đã bị một đám người vây quanh.

- Đường Quyên cô nương, Âm Sương tiểu thư đang ở trong lúc mấu chốt đột phá, ngươi mang người ngoài vào để làm gì vậy?

Nam nhân cầm đầu mở miệng nói, Giang Thần phát hiện ra đội ngũ này căn bản không có nữ nhân. 

Cũng không biết khi Âm Sương mời bọn họ hỗ trợ có phát hiện ra được điểm ấy hay không.

- Chính là bởi vì đang ở lúc mấu chốt, vì lẽ đó ta mới mời vị sư huynh này hỗ trợ.

Đường Quyên nói. 

Lời này làm cho Giang Thần bị đám người ở phía đối diện nhìn chằm chằm không tha, ánh mắt của mỗi người đều rất không tốt, địch ý trần trụi hiện lên không hề che giấu.

- Đường Quyên cô nương không tín nhiệm chúng ta sao? Vì sao đã mời chúng ta hỗ trợ lại còn mời người khác nữa, chuyện này làm cho người ta rất khó chịu đó.

Người nói chuyện lại là nam tử kia, có điều Giang Thần có thể xác định hắn không phải là Tào Lâm, bởi vì thực lực của hắn cũng không phù hợp, chuyện này làm cho trong lòng hắn sinh ra cảm giác không ổn. 

- Sự hỗn loạn của Võ Hoàng Thành đã vượt qua dự liệu của chúng ta, không thể không gọi thêm mấy người được.

Mặt cười của Đường Quyên trắng bệch, thực lực của nàng không địch lại bất kỳ một người nào trong những người này, cho nên khi nói chuyện cũng rất mất công sức.

- Hiện giờ, tránh ra đi. 

Giang Thần nhìn về phía đình các ở cách đó không xa, nhìn thấy cửa sổ lầu hai đã được đóng lại, thần thức cũng không có cách nào xuyên qua được, hắn cũng chẳng muốn phí lời với những người này.

- Ta nhổ vào! Ngươi nghĩ mình ai mà cũng có tư cách nói lời này với ta hay sao?

- Chỉ là tầng sáu, thực sự là không biết trời cao đất rộng. 

- Ngươi có biết đội trưởng của chúng ta xếp hàng thứ mấy ở Thăng Long bảng không?

Những người này không chỉ không tránh ra, trái lại còn xếp thành một hàng đi tới, không coi ai ra gì, khí thế rất hung hăng.

- Mạnh Lâm! Các ngươi làm vậy là ý gì, ngay cả Âm Sương tỷ tỷ cũng không cho chúng ta gặp mặt sao? 

Đường Quyên biết mình sẽ bị cản trở, nhưng cũng không ngờ tới đối phương sẽ hung hăng như vậy, hoàn toàn không sợ trở mặt.

- Khà khà, gấp cái gì chứ, một lát nữa Âm Sương tiểu thư sẽ đi ra.

Người đối diện nghe thấy nàng nói như thế, miệng nở một tiếng cười quái dị. 

- Cút ngay!

Giang Thần hầu như đã có thể xác định được suy nghĩ trong lòng, hắn xanh mặt, bước lên phía trước.

- Thực sự là uy phong. 

Một người trong đó hú lên một tiếng quái dị, bắn tới chỗ hắn.

Nhưng ngay khi tới gần thân thể của Giang Thần, cả người hắn tê rần, tiếp theo bắt đầu co giật.

Quanh thân Giang Thần có sấm sét trải rộng, liên tục bước chân, xông ra ngoài. 

- Đáng ghét, không được để cho hắn phá hoại chuyện tốt của đội trưởng!

- Ngăn cản hắn!

Những người khác không có tâm tư giảng hỏa mà đồng thời ra tay, từ bốn phương tám hướng giết về phía Giang Thần. 

- A!

Đường Quyên phát ra tiếng rít, thứ nàng muốn không phải là để Giang Thần chống lại đội ngũ này, mà là muốn hắn nghĩ biện pháp mang theo Âm Sương tiểu thư chạy trốn.

Chi đội ngũ này, cảnh giới bình quân đều không kém hơn so với Giang Thần, huống chi lại đồng thời động thủ, tất cả đều là sát chiêu. 

Đường Quyên không biết nên làm thế nào cho phải, nàng đứng ở nơi đó không biết làm sao.

- Bại hoại, đi chết đi.

Cả hai tay của Giang Thần phân biệt luân phiên vung vẩy ở trước người, phân biệt nắm đao và kiếm. 

Hắn rút đao ra kiếm, thuận thế vung lên, ánh đao bóng kiếm như hai vầng trăng sáng lập lòe.

Đám người phóng tới lúc này đã rõ cái gì gọi là muốn chết, lập tức tử thương quá nửa, tiếng kêu rên vang vọng khắp nơi.

- Thật mạnh! 

Đường Quyên lấy làm kinh hãi, ở dưới đao kiếm của Giang Thần, cho dù cảnh giới của những người này cao thấp ra sao, tất cả đều không chống đỡ được phong mang kia, chỉ có người ở cách khá xa thì mới nhặt về được một cái mạng.

Chờ tới khi nàng ngẩng đầu nhìn lên thì đã phát hiện ra Giang Thần đã đến đình các.

Lầu hai của đình các là một gian phòng hình vòng tròn, bị năm tháng ăn mòn, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra được hương vị cổ xưa. 

Ở giữa phòng đã được quét tước không nhiễm lấy một hạt bụi, có một tấm nệm hình chữ nhật được bày ra, bên cạnh bàn có đặt lư hương.

- Thật không hổ là Âm Sương tiểu thư, đến tầm bảo mà cũng có thể nhàn hạ thoải mái như vậy.

Một nam tử dựa vào trước ván cửa, ngũ quan đoan chính, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, chỉ là đôi mắt của hắn lại có chút nhỏ hẹp, âm hiểm. 

Ánh mắt trắng trợn không kiêng dè gì của hắn rơi vào trên người nữ tử đang ở trên nệm.

Mái tóc của Âm Sương ngổn ngang rối tung, vô lực ngồi ở đó, dù cho là thân đang ở trong hiểm cảnh thì cũng không mất đi sự bình tĩnh.

- Ngươi, thậm chí để ta đột phá cũng không cho. 

Âm Sương nói.

- Hết cách rồi, ai bảo người của ngươi không an phận, nghe trộm khắp nơi chứ.

Tào Lâm nói. 

- Vô liêm sỉ.

Nhìn thấy hắn ra vẻ lí lẽ hào hùng như thế, Âm Sương chỉ có thể nghĩ tới ba từ này để hình dung mà thôi.

Một giây sau, cánh tay đỡ lấy người của Âm Sương đã mất đi khí lực, cả người nằm ngửa xuống. 

Đồng thời, hô hấp của nàng càng ngày càng gấp rút, gò má ửng đỏ.

- Ta sẽ dùng cái chết để chứng minh thuần khiết, ngươi cũng sẽ không dễ chịu đâu.

Âm Sương lạnh lùng nói. 

- Ngươi không biết rồi, đan dược ngươi ăn vào có hiệu quả mê loạn tâm trí, khi chúng ta cùng nhau lên đỉnh vu sơn, bóng người của ta sẽ luôn ở trong tâm trí ngươi, dù có muốn xóa bỏ cũng không được.

Tào Lâm mắt thấy đã gần đủ rồi, hắn bước chân đi tới.

Nghe tiếng bước chân của hắn, trong lòng Âm Sương lo lắng, thế nhưng dù làm thế nào thì khắp toàn thân cũng không có chút khí lực nào cả. 

Vừa nghĩ tới loại chuyện kia, nàng đã hận không thể chết.

Tào Lâm ngồi xổm xuống ở bên người nàng, đưa tay sờ về phía trước ngực của nàng.

Âm Sương gắt gao nhắm mắt lại, cắn chặt hàm răng. 

Rầm một tiếng, cửa lớn đã bị người ta phá tan, làm cho Tào Lâm sợ đến mức thu tay về, nhảy đến bên cửa sổ.

Kỳ thực hắn vẫn rất chột dạ, cho rằng sẽ có cường giả đến cứu giúp, dù sao thân phận của vị Âm Sương này rất không đơn giản.

Có điều sau khi nhìn thấy Giang Thần, hắn sửng sốt một chút, cánh tay động vào cửa sổ cũng thu lại 

- Cũng còn may.

Giang Thần nhìn thấy Âm Sương không bị xâm phạm, hắn thở phào một hơi, sau đó, ánh mắt của hắn trở nên cực kỳ sắc bén.

Cuộc đời này hắn hận nhất loại hành vi như của Tào Lâm. 

- Giang Thần?

Âm Sương rất mất sức nghiêng đầu qua, không thể tin được điều mà mình nhìn thấy.

- Chỉ có một mình ngươi thôi sao? 

Tào Lâm nhìn xung quanh, nhìn về phía sau lưng của Giang Thần.

- Chỉ giết ngươi thì như vậy đã đủ rồi.

- Ha ha. 

Tào Lâm trở về giữa phòng, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nói:

- Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, Giang Thần sao? Dường như ta đã nghe qua ở đâu đó? Chính là ngươi bị Quỷ Thương truy sát ngàn dặm đúng không, không ngờ lại có thể sống sót được.

- Tình báo của ngươi nên đổi rồi. 

Giang Thần thấy hắn không biết chuyện Trương Vũ thua ở trên tay mình, trong lòng mừng rỡ, kẻ địch xem thường và bất cẩn, đây là chuyện mà hắn tình nguyện nhìn thấy nhất.

Tào Lâm không nghe lọt tai lời của hắn, mà nói:

- Thật vất vả mới kiếm về được một cái mạng, nên quý trọng mới đúng, ta không yếu hơn bao nhiêu so với Quỷ Thương đâu. 

- Thật sao?

Cách biệt hơn mười vị trí mà còn không thấy ngại nói không kém bao nhiêu.

Tào Lâm cho rằng hắn tin tưởng, nói: 

- Bên ngoài còn có một nữ nhân tên là Đường Quyên, cũng rất tốt, ta tặng cho ngươi, chỉ cần ngươi thức thời là được.

- Sao thế? Ngươi lo chuyện này làm lớn hay sao?

Giang Thần cười nhạo nói. 

- Ta, chỉ nói một lần, ngươi không nên bỏ đi cơ hội giữ mạng sống!