Thần Võ Chiến Vương

Chương 447: Cuộc chiến ở quáng mạch




Trên người Cao Hỏa Linh mặc trang phục gọn gàng, làm cho vóc người bốc lửa của nàng càng mê người hơn nữa.

Trước ngực phình to, vòng eo nhỏ bé mềm mại, đôi chân dài to, chân đi cái ủng da dài đến đầu gối, cùng với bắp đùi dưới làn váy tạo thành một vùng trắng lóa như tuyết.

Khuôn mặt trái xoan khéo léo tinh xảo tràn ngập vẻ kiên định, đôi mắt phượng mỹ lệ, khóe mắt hơi nhếch lên, cực kỳ gợi cảm.

- Hạ lưu!

Đối mặt với bức bách từ Quỷ Thương, nàng cố sức chửi một tiếng.

- Nếu như ta hạ lưu chân chính thì ngươi sẽ không được đứng ở chỗ này đâu. Ta chỉ đưa ra yêu cầu, ngươi không đồng ý thì đi xuống đi.

Quỷ Thương ra vẻ không quan tâm nói.

- Cao gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Cao Hỏa Linh lạnh lùng nói.

- Trừ phi cường giả của Cao gia các ngươi có thể đi vào, có điều nói thật, Mộ Dung gia có Mộ Dung Long, sức chiến đấu mạnh nhất của Cao gia các ngươi chỉ có ngươi, có phải là có chút yếu hay không?

Quỷ Thương hoàn toàn không sợ, trái lại còn rất hứng thú hỏi.

- Thiên Phượng Cao gia, không phải là thế lực mà ngươi có thể coi thường được!

Cao Hỏa Linh cả giận nói, bên ngoài thân thể của nàng bắt đầu trở nên óng ánh, như có ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.

Nhưng vào lúc này, xích sắt quấn quanh ở trên người nàng đột nhiên nắm chặt.

Cao Hỏa Linh kêu thảm một tiếng, khí thế kinh người bị dập tắt trong nháy mắt, sắc mặt trở nên tái nhợt.

- Cao tiểu thư, không nên phí khí lực như thế làm gì cả.

Quỷ Thương như đã mất đi hứng thú, tùy ý khoát tay áo một cái, thủ hạ lập tức dẫn Cao Hỏa Linh đi.

- Sư tỷ, ngươi không sao chứ?

- Cao tiểu thư, tên khốn kia nói cái gì vậy?

Ở phía dưới vùng mỏ, đội ngũ của Cao Hỏa Linh lập tức vây quanh, một người trong đó chú ý tới sắc mặt tái nhợt của nàng, hắn đưa tay đi dìu nàng.

Cao Hỏa Linh không chấp nhận mà đi tới nơi cách xa thủ hạ của Quỷ Thương nhất.

- Nhất định chúng ta phải phản kháng, vừa nãy hắn đã nói lỡ miệng, muốn giết chết toàn bộ chúng ta khi kết thúc.

Cao Hỏa Linh nói với người bên cạnh.

- A! Tại sao lại như vậy chứ?

- Không phải hắn nói sau khi kết thúc sẽ thả chúng ta sao?

- Không chừng hắn đang hù dọa Cao tiểu thư, ý đồ muốn làm cho ngươi đi vào khuôn phép.

Những người này không quá tin tưởng lời này, cũng không phải là hoài nghi Cao Hỏa Linh, mà là khả năng Quỷ Thương làm như vậy không quá cao.

- Lẽ nào các ngươi muốn dùng tính mạng để trông chờ vào khả năng xa vời kia hay sao?

Cao Hỏa Linh không thể tin tưởng được đám người trước mắt lại nhu nhược như vậy, dù cho chết thì nàng cũng sẽ không tiếc tất cả mà chiến một trận.

- Nhưng mà, Quỷ thần liên trên người chúng ta không được mở ra, cho nên dù có muốn làm cái gì thì cũng không làm được.

Nhưng mà, câu nói đầu tiên đã làm cho Cao Hỏa Linh rơi vào tuyệt vọng.

- Ai cho phép các ngươi tán gẫu vậy? Nhiệm vụ hôm nay đã đạt tiêu chuẩn chưa?

Người của Tà Vân điện vung vẩy roi dài, đánh nát một tảng đá lớn bên người đám người Cao Hỏa Linh, mảnh vỡ bắn tứ tung, bắn lên trên người bọn họ.

- Đáng ghét!

Thân thể thống khổ kém xa sự khuất nhục trong lòng, hai mắt của Cao Hỏa Linh phun ra lửa, hận mình quá vô năng.

- Ai nha, đây không phải Quỷ Thương hay sao?

Vào lúc này, trên bầu trời vùng mỏ truyền tới một đạo âm thanh ngả ngớn ngạo mạn.

Không ít người ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy được một bóng người đang đứng ở đó, không biết từ lúc nào.

- Giang Thần?

Cao Hỏa Linh dụi dụi mắt, cảm thấy mình đang nhìn nhầm.

- Giang Thần!!!

Có điều tiếng rống giận dữ của Quỷ Thương đã xác định suy nghĩ của nàng, trên dưới vùng mỏ cũng tràn ngập tiếng kêu kinh ngạc.

- Tính tình vẫn nóng như vậy.

Giang Thần trước sau như một, không vội không nóng nảy, khóe miệng mang theo nụ cười xán lạn.

- Ngươi lại dám xuất hiện ở trước mặt ta sao?

Quỷ Thương đi lên trên bầu trời, gương mặt đáng sợ đến cực điểm, sát ý chẳng khác nào sóng to gió lớn, làm cho người ta đột nhiên không kịp chuẩn bị.

- Tại sao lại không chứ?

Giang Thần nhún vai một cái, hỏi.

- Lần này, ngươi sẽ phải chết!

Trong lòng Quỷ Thương tức giận, lần trước hắn bởi vì bảo quang của Võ Hoàng Thành mà từ bỏ truy sát.

Kết quả đợi đến khi hắn đi tới Võ Hoàng Thành thì lại phát hiện ra Tô Hình cũng ở đó, cho nên hắn chỉ có thể ngoan ngoãn rời đi mà thôi.

Cũng còn may ông trời đối tốt với hắn, để hắn tìm được một vùng mỏ, tất cả đều là Viêm Long tinh thạch.

Nhân thủ không đủ cho nên hắn đã nghĩ tới kế hoạch nô dịch người khác, hiệu quả cũng không tệ lắm, sản lượng mỗi ngày đủ để làm hắn không cần đi tới những nơi khác để tầm bảo.

Bây giờ, ông trời lại đưa Giang Thần đến trước mặt hắn, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội lần này nữa.

- Nghe nói ngươi đã đánh bại Trương Vũ ở Võ Hoàng Thành, tiến bộ rất lớn.

Quỷ Thương phải từ từ hưởng thụ quá trình này.

- Tin tức của ngươi rất linh thông nhỉ, ta đoán ngươi đã đi tới Võ Hoàng Thành tìm ta đúng không?

- Đương nhiên! Thế nhưng cũng không biết con chuột nhà ngươi núp ở chỗ nào, hại ta đến một chuyến không.

Khi Quỷ Thương đi tới Võ Hoàng Thành, Giang Thần đang tu luyện ở trong mật thất.

- Hôm nay ngươi tới đây là cho là mình đã trở thành cao thủ Chiến đạo, cho nên cảm thấy mình đã là đối thủ của ta sao?

Quỷ Thương nói.

Lần trước chính là hắn đã vạch ra chỗ thiếu hụt của Giang Thần ở đâu, cho nên cũng không để ý đối với tiến bộ của đối phương.

Bất cứ chuyện gì cũng có phân chia cao thấp, Giang Thần mới nhập môn sao có thể so với người thông thạo như hắn hay sao?

- Quỷ Thương sư huynh, giao người này cho ta đi, để ta giải quyết hắn.

Mắt thấy hai nguoiwf muốn động thủ, trong vùng mỏ có người hét lớn.

Cũng là một người bị nô lệ, trên người còn cột xích sắt, lúc này vẻ mặt của hắn rất tích cực, rất muốn biểu hiện.

- Cút sang một bên, người ta muốn giết mà còn đến phiên ngươi la lối om sòm hay sao?

Quỷ Thương không chút lưu tình mắng.

- Quỷ Thương sư huynh, tên này dám tới nơi này, nhất định đã có thủ đoạn mà không có ai biết, nói không chừng sau lưng có người khác sắp xếp, đến tiêu hao sức chiến đấu của sư huynh.

Người kia cũng không tức giận, tiếp tục cầu khẩn.

- Hả?

Quỷ Thương sửng sốt một chút, đây cũng không phải là chuyện không thể nào xảy ra được, Giang Thần không thể không biết được sự lợi hại của hắn.

- Chẳng lẽ có cao thủ của Anh Hùng điện hay sao?

Sau đó, Quỷ Thương ngoắc ngoắc tay với người kia.

Như đã giải trừ một loại cầm cố nào đó, người kia bay đến không trung, đứng ở trước người của Quỷ Thương.

- Ngươi tên là gì?

- Quỷ Thương sư huynh, ta tên là Khang Tiền, xếp hạng thứ ba mươi tám trên Thăng Long bảng.

Hắn hạ thấp mặt, còn thiếu chút nữa là khúm núm mà thôi.

- Thực sự là mất mặt!

Cao Hỏa Linh ở phía dưới mắng thầm, người này nàng không chỉ có biết, trái lại còn có quan hệ thân mật, tuy rằng không tính là người thương, thế nhưng cũng chỉ kém phần chọc thủng tấm màng mỏng kia mà thôi.

Kết quả ngày hôm nay nàng mới biết được bộ mặt thật của nam nhân này.

- Như vậy ngươi muốn cái gì?

Quỷ Thương hỏi.

- Ta muốn gia nhập đội ngũ của Quỷ Thương sư huynh.

Khang Tiền nói.

- Có thể, thế nhưng ta chỉ có thể để cho một mình ngươi gia nhập, ta nhớ ngươi cũng có đội hữu mà.

Quỷ Thương ra vẻ có chút khó khăn, thế nhưng khóe miệng lại nở nụ cười không tên.

Sắc mặt của Khang Tiền cứng đờ, lập tức cười bồi nói:

- Những người kia đều không quá quan trọng, ta sẽ giúp Quỷ Thương sư huynh giám sát bọn họ.

Nghe thấy hắn nói như thế, đội hữu của hắn chửi ầm lên.

- Ha ha ha, tốt, vậy ngươi đi đi, phải cố gắng lên đó.

Quỷ Thương vỗ vỗ bả vai của hắn, sau đó lùi qua một bên.

Khang Tiền gật gật đầu, mặt hướng về phía Giang Thần lập tức trở nên tàn nhẫn.

- Ngươi không phát hiện ra hắn đang đùa ngươi sao? Dù sao cuối cùng ngươi cũng sẽ chết mà thôi.

Giang Thần cười lạnh nói.

Quỷ Thương chơi trò xiếc gì, đương nhiên hắn biết rất rõ.

- Ngươi đang sợ sao? Cho rằng câu nói ngu xuẩn như vậy có thể cứu vãn được tính mạng ngươi hay sao?

Khang Tiền không tin, cũng không muốn tin tưởng, chuyện mà hắn muốn làm chính là chém giết Giang Thần.

- Dù sao tất cả năm mươi vị trí đầu trên Thăng Long bảng đều là loại rác rưởi như các ngươi, cũng đúng, dù sao đều là dựa vào tài nguyên trong nhà để bồi dưỡng ra mà thôi.

Giang Thần cười lạnh một tiếng, nói:

- Nếu ngươi đã muốn tìm chết, vậy thì tới đi.