Thần Võ Thiên Đế

Chương 105: Song võ hồn




Khu thứ năm yêu thú hoành hành, thường xuyên sẽ có tiếng kêu đau đớn thảm thiết phát ra.

Yêu thú cấp ba khó đối phó, đệ tử tham dự nhiệm vụ lần này có cảnh giới cao nhất là Tụ Linh lục trọng mà người thấp nhất là Tụ Linh nhị trọng.

Võ sư và trưởng lão đều là Tụ Linh thất trọng, gặp gỡ yêu thú cấp ba lợi hại cũng chỉ có thể nhượng bộ lui binh.

Hắc Vĩ hồ rất giảo hoạt, nó đi quanh khu thứ năm.

Trước đó Lục Vũ không hiểu rõ tại sao đại trưởng lão lại thả nó ra, nhưng suy nghĩ một hồi thì liền hiểu đôi chút.

Nếu như dùng xích khóa Hắc Vĩ hồ lại thì nó sẽ không chủ động tìm tòi bí mật.

Chỉ có thả nó ra thì Hắc Vĩ hồ mới có thể nhờ thiên tính mà tìm ra bí cảnh hậu sơn.

Tần Vân một mực âm thầm lưu ý hành tung của Lục Vũ, muốn tìm cơ hội diệt trừ hắn.

Nhưng đến khu thứ năm yêu thú hoành hành, mọi người phân tán khắp nơi nên rất khó để tìm được người.

“Tần huynh không tập trung hẳn là đang tìm người nhỉ.”

Sau một câu đại thụ, Âu Tuấn đi ra.

Tần Vân cười lạnh nói: “Chuyện của ta không mượn ngươi quản.”

Âu Tuấn cười ha ha nói: “Ta có ý tốt, ngươi sao cự người ngàn dặm thế.”

Tần Vân khinh thường nói: “Ý tốt? Chừng nào ngươi trở thành người tốt vậy?”

Âu Tuấn nhún nhún vai, cười tà nói: “Người luôn có thời điểm là người tốt. Tần huynh nếu muốn tìm Lục Vũ thì ta sẽ cung cấp cho ngươi một manh mối, nhưng mà phải xem ngươi cảm tạ ta ra sao đã?”

Tần Vân khẽ nói: “Vậy phải xem manh mối ngươi cung cấp có đáng giá hay không.”

Âu Tuấn nhìn quanh bốn phía, sau đó đi tới bên cạnh Tần Vân, thấp giọng nói: “Ta có biện pháp mượn đao giết người, khiến cho Từ Phàm và Lục Vũ mâu thuẫn nhau, ngươi ở ngoài hưởng ngư ông đắc lợi.”

Tần Vân nửa tin nửa ngờ, nếu như có thể để cho Từ Phàm xuất thủ thì đương nhiên là thượng sách.

“Ngươi muốn gì?”

Âu Tuấn cười nói: “Ta nghe nói Tần huynh có một thanh bảo kiếm, chẳng hay ngươi có thể bỏ thứ yêu thích này ra được không.”

Tần Vân hơi biến sắc, khẽ nói: “Ham muốn không nhỏ đấy, bảo kiếm có thể cho ngươi, nhưng phải cầm đầu của Lục Vũ đến đổi.”

Âu Tuấn cười nói: “Sảng khoái, việc này cứ tính trên người ta, ngày đó thủ hạ của Từ Phàm có ba người chết trong tay Lục Vũ, ta chỉ cần thả ra tin tức nói cho hắn biết, hắc hắc...”

Tần Vân nói: “Mượn đao giết người được rồi, nhưng có thành công hay không thì chưa biết được.”

Âu Tuấn âm hiểm cười nói: “Chẳng phải còn có ta sao? Bọ ngựa bắt ve chim sẽ nấp sau. Ngươi cứ yên tâm đi.”

Cười hắc hắc, Âu Tuấn liền đi.

Buổi chiều, trong rừng rậm.

Lục Vũ đang nướng thịt rừng, tiểu quận chúa thì đang ăn như mèo hoa.

“Mùi vị thơm thật, ta muốn ăn nữa.”

Tiểu quận chúa trơ mắt nhìn đùi thỏ trong tay Lục Vũ, thúc giục nói: “Nhanh lên, nhanh lên đi, sao còn chưa nướng xong nữa?”

Tiểu Đóa cười nói: “Do ngươi ăn nhanh quá thôi.”

Quận chúa nói: “Ta đói mà.”

Lục Vũ bị nàng chọc cười, tính cách của nàng ngây thơ hồn nhiên tựa như tiểu nữ hài chưa trưởng thành, sự chất phác này của nàng khiến Lục Vũ vừa muốn lại vừa không.

“Võ hồn của quận chúa là gì?”

Trong lúc nói chuyện phiếm, Lục Vũ hỏi.

Tiểu Đóa nói: “Là một con hồ điệp.”

Lục Vũ sững sờ, quận chúa dương dương đắc ý nói: “Là một con hồ điệp rất đẹp.”

Tiểu Đóa nói: “Một con hồ điệp rực rỡ.”

Lục Vũ thoải mái, võ hồn hồ điệp là một trong những loại hình đặc thù bên trong thú võ hồn, phong cách riêng.

“Phóng xuất ta xem một chút.”

Lục Vũ tâm niệm vừa động, thảo hồn tự động trồi lên, phối hợp với hồn quyết mới luyện thành là Hương Hoa Dẫn Điệp tỏa ra mùi thơm kỳ dị khắp khu rừng.

Tiểu quận chúa nhìn võ hồn của Lục Vũ, cười duyên nói: “Thảo hồn, thật mất mặt.”

“Tiểu thư.”

Tiểu Đóa nháy mắt với quận chúa để nàng chú ý ngôn từ.

“Không sao, quận chúa thiên chân vô tà, tính tình hồn nhiên trong sáng, ta không ngại đâu.”

Lục Vũ lưu ý tình huống của tiểu quận chúa, chỉ thấy trên đầu nàng hiện ra võ hồn là một con hồ điệp sắc thái diễm lệ, trên cánh có sáu đường hoàng vân đại biểu cho trước mắt nó là Hoàng cấp lục phẩm.

Phẩm cấp cũng không cao, có lẽ liên quan đến việc tu luyện không thường xuyên của quận chúa.

“Cho nó bay lên trên thảo hồn của ta thử xem.”

“Được.”

Quận chúa đang có ý đó, không chế võ hồn hồ điệp bay lên trên thảo hồn của Lục Vũ.

“Phẩm cấp của ngươi cao hơn ta à.”

Quận chúa không phải chuyện gì cũng không biết, trước tiên cảm giác phẩm cấp võ hồn của Lục Vũ cao hơn bản thân không ít.

“Tĩnh võ hồn có tác dụng phụ trợ, ta tu luyện Hoa Hương Dẫn Điệp nên có thể dễ dàng câu thông với võ hồn của ngươi, ngươi tạm thời thả lỏng toàn thân, chúng ta thử một lần.”

Thử chuyện gì thì Lục Vũ không nói, tiểu quận chúa cũng không có hỏi.

Tiểu Đóa sợ xảy ra chuyện bất ngờ, nhưng thấy Lục Vũ một mặt mỉm cười, biết hắn không có ác ý với quận chúa nên cũng không lên tiếng.

Lục Vũ là Thánh Hồn Thiên Sư, phẩm cấp võ hồn của hắn cao hơn của quận chúa nên nếu hắn nguyện ý thì có thể tiêu hao hồn lực trợ giúp võ hồn của quận chúa tăng lên phẩm cấp.

Trước mắt Lục Vũ không cố tình làm, lòng hắn đang có nghi vấn, muốn biết rõ một số chuyện nên mới thành lập tâm linh cảm ứng với võ hồn của quận chúa.

Một khắc này, bên trên chiếc lá thứ hai của thảo hồn, ba tia hồn lực tuyến đồng thời quấn quanh thân võ hồn hồ điệp của tiểu quận chúa, liên tục thúc giục hồn lực chuyển qua.

Trên chiếc lá thứ ba, Vạn Pháp Trì đang chấn động phóng xuất ra huyền diệu chi lực, cây cỏ rừng rậm chung quanh lắc lư theo tạo ra đại lượng linh khí quấn quanh người quận chúa.

Tiểu Đóa kinh hãi chưa kịp ngăn cản đã thấy thân thể quận chúa chấn động, võ hồn hồ điệp nổi lên một đạo hoàng quang, phẩm cấp võ hồn từ lục phẩm tăng lên thất phẩm.

Tiểu Đóa cứng họng, gần như không dám tin.

Lục Vũ trong khoảnh khắc đó nắm được một tin tức khiến hắn giật mình.

“Trong cơ thể nàng không ngờ phong ấn võ hồn thứ hai, khó trách con bạch xà kia lại lưu trên trán nàng Long chi vẫn. Nhưng mà võ hồn thứ hai kia rất kỳ quái, một mực bị phong ấn, nếu không phải nhờ Long chi vẫn thì khả năng mãi mãi cũng sẽ không thức tỉnh.”

Thân là Thánh Hồn Thiên Sư, Lục Vũ hết sức rõ ràng người sở hữu song võ hồn là chuyện hiếm có cỡ nào.

Không nói độc nhất vô nhị nhưng cũng tuyệt đối hơn vạn người không được một.

Quận chúa không ngờ lại sở hữu song võ hồn, đây tuyệt đối là một chuyện kinh thế hãi tục.

“Cảm giác thật thoải mái, võ hồn của ta dường như cường đại hơn.”

Quận chúa thở nhẹ, hai mắt thanh tịnh say đắm động lòng người nháy mắt với Lục Vũ.

“Ta giống như nghe được ngươi nói chuyện tới ta, kỳ diệu thật, võ hồn của ta bay lên trên võ hồn của ngươi cảm giác thật thoải mái.”

Lục Vũ buồn cười, ta tẩm bổ võ hồn giúp ngươi, gia tốc trưởng thành thì ngươi đương nhiên dễ chịu rồi.

Tiểu Đóa phục hồi tinh thần, kéo tay quận chúa, kích động nói: “Tiểu thư, võ hồn của ngươi trưởng thành Hoàng cấp thất phẩm.”

Lục Vũ thừa cơ thu hồi võ hồn, võ hồn hồ điệp kia liền bay trở lại trong huyệt thần hồn của tiểu quận chúa.

“Thất phẩm? Khó trách thư thái như vậy, chẳng biết khi nào mới lên được bát phẩm đây?”

Tiểu Đóa cười khổ, thoáng nhìn qua Lục Vũ, nơi xa truyền lại tiếng vang thật lớn.

Lục Vũ đứng dậy nhìn qua phương hướng kia, kinh nghi nói: “Hắc Vĩ hồ! Chúng ta mau quay trở lại.”

Ba người nghe tiếng tiến đến, ai ngờ lại về lại sào huyệt cự hổ.

Bên đầm nước, đại trưởng lão gấp giọng nói: “Hắc Vĩ hồ đi khắp khu thứ năm xong lại chui vào trong đầm nước, bên dưới khả năng có dòng nước ngầm, mau đuổi theo.”

Nhị trưởng lão và một vị võ sư khác nhảy vào trong thủy đàm, hơn mười đệ tử chân truyền nhao nhao đi theo.

“Nước bẩn quá, ta sẽ không xuống.”

Quận chúa cau mày, một mặt chán ghét.

“Tiểu Đóa, ngươi chiếu cố tốt quận chúa, ta đuổi theo!”

Lục Vũ thả người nhảy lên, vừa lúc bị Tần Vân, Âu Tuấn và Từ Phàm chạy tới nhìn thấy.

“Cơ hội tốt.”

Tần Vân và Âu Tuấn trao đổi mắt, Từ Phàm bước một bước xa, trong mắt chứa sát khí nhảy vào trong nước.