Thần Võ Thiên Đế

Chương 112: Bí mật linh đồ




Truyền thuyết, khởi nguyên của Thanh Sơn tông có liên quan đến thạch tường này, phía trên nó ẩn chứa vô tận huyền bí.

Thượng viện có hơn bốn mươi vị đệ tử chân truyền, đêm nay may mắn đến đây tổng cộng được ba mươi sáu người.

Trương Nhược Dao đứng trước thạch tường, nàng từng đến đây hai lần, lần này là lần thứ ba.

Sở Tam Thư đến đây lần thứ hai, hết sức quen thuộc tình huống nơi này.

Đa phần mọi người mới đến đây lần đầu, trong lòng tràn ngập mong chờ.

Trưởng lão hạch tâm Ngô Trường Hưng nói: “Mọi người trước xem đi, sau đó ánh trăng chiếu nghiêng trên thạch tường sẽ sinh ra dị tượng. Khi đó có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phải xem ngộ tính của mỗi người.”

Huyền cơ trên bức thạch tường này quả nhiên có liên quan đến đêm trăng tròn.

Sở Tam Thu cười lạnh, bí ẩn bực này trước kia trưởng lão không lộ ra, vậy mà bây giờ nói ra hiển nhiên có dụng ý khác.

Lục Vũ mặc dù đứng ở rất xa nhưng nhờ thiên mộc chi nhĩ nên nghe rõ những lời trưởng lão kia nói, trong lòng không khỏi nhiều hơn một phần chờ mong.

Tối nay trăng sáng sao thưa, trời cao không mây.

Ánh trăng màu bạc theo thời gian trôi qua dần hạ xuống bức thạch tường.

“Tới, ánh trăng tới.”

Các đệ tử hạch tâm đều phấn chấn, từng người trợn to hai mắt, ngưng thần tĩnh khí.

Rốt cục ánh trăng màu bạc chiếu xạ lên mặt thạch tường kia, từng đường cong rắc rối phức tạp hiện lên ánh sáng mông lung mờ nhạt, trông rất hỗn độn.

“Sống, những đường cong kia như sống dậy nhưng tại sao lại không thấy rõ được.”

“Thật phức tạp, ta thấy đầu mình bị choáng.”

“Dục Linh đồ thật huyền diệu, quả thực hết sức thâm ảo.”

Có chút đệ tử xem không hiểu, một bộ phận thì phát ra sợ hãi thán phục, toàn bộ thể xác lẫn linh hồn đều đầu nhập.

Trưởng lão hạch tâm Ngô Trường Hưng lưu ý phản ứng của ba mươi sáu đệ tử hạch tâm, phát hiện chỉ có chín đệ tử hình như có thu hoạch.

Trương Nhược Dao và Sở Tam Thu là hai trong số đó, bảy người còn lại có một thanh niên cao lớn tuấn tú khơi gợi hứng thú của trưởng lão.

“Đệ nhất thượng viện, đứng đầu hạch tâm, Tiết Kim Long quả nhiên siêu phàm thật.”

Hắc Vĩ hồ hai mắt lấp lóe ngắm nhìn Dục Linh thạch tường, trông như đạt được thu hoạch.

Lục Vũ tăng cảm giác lực lên tới cực hạn, thảo hồn trong huyệt thần hồn đang chấn động, Vạn Pháp Trì thì đang phân tích Dục Linh đồ, vô số đường cong giao thoa đang vặn vẹo uốn mình trên mặt ao, tựa như một đám người đang khiêu vũ.

“Thông huyền thạch tường, diệu ngộ thiên chương. Dục Linh thạch tường này quả nhiên thâm ảo.”

Lục Vũ cảm thấy rất bất ngờ, nếu không nhờ Vạn Pháp Trì toàn lực phân tích thì hắn không thể nhìn ra được gì cả, bởi trên thạch tường giăng khắp các đường cong, đồ văn huyền ảo lại phức tạp, hơi không chú ý thì sẽ lĩnh ngộ sai ngay.

Ánh trăng bạc đang chậm rãi di động.

Ngay tại thời khắc các đệ tử hạch tập đang tập trung tinh thần, Lục Vũ đột nhiên cảm giác được một tia dị dạng ba động.

“Xem ra, bí mật quả nhiên chỉ có thể giải khai trong đêm trăng tròn.”

Đột nhiên xuất hiện một thanh âm khiến trưởng lão hạch tâm Ngô Trường Hưng giật nảy mình, hắn lập tức đánh mắt với một vị trưởng lão khác, cả hai phóng lên không trung.

“Chúng ta không chào đón ngươi... a...”

Hai đại trưởng lão đồng thời kinh hô, lại bị một quyền của đối phương đánh lui.

Dạ Vô Ảnh toàn thân đen kịt lạnh lùng cao ngạo tản mát ra khí tức nguy hiểm.

Ngô Trường Hưng không phải đối thủ của hắn, sau khi ngã xuống đất thổ huyết thì quay đầu nói với các đệ tử hạch tâm: “Các ngươi nhanh chóng thối lui, không che phép tham chiến.”

Các đệ tử hạch tâm giật nảy mình, lúc nhìn thấy Dạ Vô Ảnh thì trong lòng đông đảo mọi người nổi lên một loại bất an không hiểu, gia hỏa này sát khí kinh thiên, toàn thân tản mát ra cảm giác nguy hiểm.

“Đêm nay ngươi đã đến thì đừng mong đi được.”

Bá bá bá, lập tức xuất hiện ba vị trưởng lão bao vây Dạ Vô Ảnh.

“Hóa ra cố ý thiết lập ván cục để dẫn dụ ta tới cửa.”

Dạ Vô Ảnh cười to, nhìn sang năm vị trưởng lão Thanh Sơn tông, căn bản không xem bọn họ ra gì, ngược lại càng hứng thú hơn với bức thạch tường kia.

Đệ tử hạch tâm đều lui cả ra, Tiết Kim Long còn nhìn chằm chằm thạch tường, đang lính ngộ cấp tốc.

Sở Tam Thu đi đến sau lưng Trương Nhược Dao, thấp giọng nói: “Sư tỷ, cần phải đi.”

Trương Nhược Dao khẽ vuốt cằm, hai người lặng yên rời đi, cũng không gây nên chú ý.

Lục Vũ nhìn Dạ Vô Ảnh, tâm thần đột nhiên nắm chặt, người này mang lại cho hắn cảm giác hết sức nguy hiểm.

Ánh trăng còn đang di động trên thạch tường, ánh sáng mông lung tựa hồ biến hóa một chút hấp dẫn tâm thần Dạ Vô Ảnh, cũng hấp dẫn sự chú ý của Lục Vũ.

Vạn Pháp Trì đang chấn động dần dần hồi phục lại như thường, ảo diệu của Dục Linh đồ hiện ra trong đầu Lục Vũ.

“Tam Huyền Ngự Linh quyết, Huyền cấp hồn quyến, vừa vặn thích hợp với thảo hồn của ta bởi nó vừa y ba chiếc lá cây.”

Lục Vũ đại hỉ, không ngờ trên Dục Linh đồ lại ẩn chứa một môn Huyền cấp hồn quyết, chẳng trách bức thạch tường này lại tên là thông huyền, hai chữ thông huyền kia chẳng phải là chỉ con đường hướng lên Huyền cấp võ hồn đấy sao?

Năm vị trưởng lão Thanh Sơn tông vây quanh Dạ Vô Ảnh nhưng cũng không nóng lòng xuất thủ, điểm này khiến cho người khó hiểu.

Sau khi Lục Vũ nắm giữ sơ bộ Tam Huyền Ngự Linh quyết thì trọng tâm đều đặt lên trên người Dạ Vô Ảnh.

Thế nhưng sao hắn lại cảm giác được có chỗ gì đó không thích hợp nhỉ?

Lục Vũ cảm thấy kinh ngạc, nhìn kỹ lại thì không thấy Trương Nhược Dao kiều diễm như lửa đã đi đâu?

Nghiêng đầu nhìn chung quanh, Lục Vũ thấy được Hắc Vĩ hồ, nó tựa hồ cảm giác được ánh nhìn của Lục Vũ nên cũng nghiêng đầu nhìn lại, còn duỗi ra chân trái chỉ chỉ một hướng khác.

Lục Vũ sững sờ, con yêu hồ này định làm gì, nó chỉ hướng kia là có huyền cơ gì sao?

Lục Vũ nhìn lại năm vị trưởng lão và Dạ Vô Ảnh, hắn không có hứng thú gì với tình huống của nơi này nên lập tức thi triển Phiêu Miểu thân pháp lao tới hướng mà Hắc Vĩ hồ đã chỉ.

Dưới bóng đêm, Lục Vũ tựa như u linh, trong lúc xuyên thẳng qua khu rừng đá thì lưu ý tình huống chung quanh.

“Chỗ này có một tia khí tức của nàng lưu lại, nàng lặng yên rời đi thì sẽ đi đâu được đây?”

Lục Vũ hiếu kỳ, cảm giác lực trải rộng khắp khu vực này, cẩn thận tìm kiếm một hồi.

Thời gian trôi qua năm phút, Lục Vũ rời cách Dục Linh thạch tường đã hơn mười dặm, tiến nhập một chỗ thạch cốc, rốt cục lại phát hiện được dấu vết để lại.

Thạch cốc trông rất yên tĩnh nhưng Lục Vũ lại nhảy cảm nắm bắt được một tia khí tức không tầm thường.

“Chỗ này có một mật đạo.”

Sau một phen tìm tòi, Lục Vũ phát hiện ra được một huyệt động trong một góc không đáng chú ý.

Lục Vũ chân không chạm đất, lặng lẽ tiến nhập trong động, bên trong lại có đường rẽ.

Lục Vũ dừng lại, cẩn thận lắng nghe, rất nhanh liền cảm giác được tiếng tim đập.

“Hai người?”

Lục Vũ cảm thấy kinh ngạc, lựa chọn đường rẽ bên phải, quanh co khúc khuỷu tiến lên được mấy chục trượng, phía trước lại hiện ra ánh lửa.

Một chỗ dưới mặt đất trong động đá vôi, Trương Nhược Dao và Sở Tam Thu đang đứng trước một bức thạch tường ngũ thải ban lan, nhìn chăm chú nó.

Trong động tàn nham đoạn bích tựa như một di tích cổ, chỉ có mặt thạch tường này là hoàn hảo không chút tổn hại

Sở Tam Thu tay cầm bó đuốc, Trương Nhược Dao tuyết trắng như nước, hai người đều thần sắc chuyên chú, tựa hồ muốn nhìn ra được gì đó từ bức thạch tường kia.

Đau khổ đưa mắt nhìn một hồi, Trương Nhược Dao hơi có vẻ mệt mỏi thu hồi ánh mắt.

“Nghỉ ngơi một lát đi, nhìn lâu đầu choáng váng.”

Sở Tam Thu mỉm cười khẽ nói, có đôi chút khí chất nho nhã.

Trương Nhược Dao ừ một tiếng, buông lỏng tâm thần.

“Sư tỷ nhìn một lúc lâu có thu hoạch gì không?”

Trương Nhược Dao xoa xoa mi tâm, lắc đầu nói: “Không có! Bích họa này quá thâm ảo, luôn chỉ nhìn được bề ngoài nhưng khó có thể lý giải nội dung bên trong.”