Thần Võ Thiên Đế

Chương 124: Át chủ bài của Tần Vân




Tần Vân lộ ra vẻ điên cuồng, hắn không muốn tiếp nhận sự thực Lục Vũ có thực lực khiêu chiến mình, hắn tất yếu đánh bại Lục Vũ, đánh đối phương tàn phế, đánh bẹt, đập dẹp Lục Vũ khiến đối phương phủ phục dưới chân mình, vĩnh viễn không có cơ hội xoay mình.

Đối mặt Cửu Bạo Kinh Lôi quyền của Lục Vũ, Tần Vân thi triển ra Linh Mãng quyền.

Đây là quyền pháp xứng đôi nhất với võ hồn của hắn, có thể phát huy uy lực của võ hồn Thanh Lân mãng tới mức cao nhất, có được uy lực lớn vô cùng, năng lực ngự phong thuấn di.

Tần Vân và võ hồn dung hợp trong nháy mắt, sau lưng xuất hiện hư ảnh Thanh Lân mãng, trông rất rung động.

Linh Mãng quyền vừa ra liền tựa như một con cự mãng phóng tới phía Lục Vũ, mang theo cuồng phong rít gào, khí thế kinh người khiến cho võ hồn của người ta không yên, nhận lấy áp chế cực lớn.

Điểm này Lục Vũ không bị ảnh hưởng, bởi thảo hồn của hắn đã là Huyền cấp nhất phẩm, siêu việt Hoàng cấp võ hồn, căn bản không sợ.

Nếu đổi lại là đệ tử khác, phẩm cấp võ hồn không bằng Tần Vân thì trong giao chiến sẽ bị võ hồn Thanh Lân mãng áp chế dẫn đến phản ứng chậm chạp, lực bất tòng tâm, từ đó thua trận.

Lục Vũ mắt lạnh như băng, Bách Xuyên mạch trong cơ thể chấn động, phối hợp với Thốn Tâm Vạn Kình đệ tứ trọng, dốc hết sức trăm ngàn kình, phát huy uy lực của Cửu Bạo Kinh Lôi đến cực hạn.

Chín đạo sấm sét hợp nhất trong nháy mắt, mang theo nộ lôi thiên uy, đón nhận Linh Mãng nhất kích của Tần Vân.

RẦM!

Tiếng vang chấn thiên, khí lưu liệt địa. Nắm đấm của hai người chạm nhau, lực lượng cuồng mãnh như băng sơn vỡ vụn, tạo thành sóng xung kích cường đạo bao phủ Tần Vân và Lục Vũ.

Trên người Tần Vân hiện ra thanh quang như từng vòng xoáy để hóa giải sóng xung kích kia, thân thể hắn cấp tốc lui lại, mỗi chỗ lui lại đều để lại dấu chân rõ rệt.

Trong cơ thể Tần Vân, khí huyết quay cuồng, hắn không nhịn được phun ra một ngụm máu, nhuộm đỏ mảng ngực.

Phẫn nộ, thất lạc, cừu hận che mờ tâm linh Tần Vân, hắn căn bản không thể nào tiếp nhận nổi tên Lục Vũ chết tiệt kia vẻn vẹn chỉ Tụ Linh tứ trọng lại có thể đả thương được mình.

Chuyện này thực không thể tưởng tượng nổi.

Tần Vân hét ầm trong lòng, ánh mắt điên cuồng mà cố chấp!

Lục Vũ lui người ra sau, bắp thịt toàn thân run rẩy, một quyền kia của Tần Vân dung hợp Thanh Lân mãng nên có uy lực rất lớn, tạo thành uy hiếp không nhỏ với hắn.

Cũng may nhờ sự huyền diệu của Thốn Tâm Vạn Kình, phân giải ngoại lực tác động lên bản thân thành trăm ngàn tia, kết hợp Nhu Cốt Thốn Kình mở rộng diện tức thụ lực, từ đó giảm thương tổn đến mức nhỏ nhất.

Ngoài ra, Kim Thân Bất Diệt thần kỳ nhất, mặc dù Lục Vũ chưa đạt tới Thốn Tâm Thiên Kình nhưng lại có thể bước đầu dung hợp Bất Diệt Chi Thể và Hắc Phật Kim Thân, có lực phòng ngự siêu cường.

Lộn một vòng, Lục Vũ đột ngột từ dưới đất bay lên, kình phong phồng lên thổi tóc hắn tung bay, phối hợp với khuôn mặt lạnh lùng kia tạo nên bức tranh đối lập rõ ràng với một Tần Vân đang điên cuồng hét lên giận dữ.

Hai lần giao phong, song phương đều khó phân thắng bại, nhưng trạng thái thần sắc cả hai lại bách biệt một trời.

Tần Vân cảnh giới cao, thực lực mạnh thì đang hét lên phẫn nộ.

Lục Vũ cảnh giới thấp, thực lực yếu thì đang phiêu dật, lập tức khiến cho người ta một loại cảm giác biết rõ ai hơn ai.

Bên ngoài sân, Lâm Phong hết sức kích động, hô to tên Lục Vũ, càng ngày càng nhiều người hô theo, tạo thành một loại quán tính.

Tiểu quận chúa hưng phấn đỏ bừng mặt, nắm chặt nắm đấm hét lớn: “Lục Vũ, cố lên, đánh bại hắn!”

Trương Nhược Dao cười không nói, lòng tràn đầy chờ mong, nhìn thân ảnh kia mà trong lòng dâng lên cảm xúc không hiểu thấu.

Vân Nguyệt Nhi si mê nhìn, trong lòng vừa tổn thương lại vừa hối hận.

Phương Thanh Sơn, Sở Tam Thu, Tiết Kim Long thì đều thu hồi sự khinh thường.

Chưởng môn Trương Vân Sơn mặt nở nụ cười, Lục Vũ mang lại quá nhiều ngạc nhiên cho hắn.

Sở Hoài Nam lạnh lùng nhìn, không nói một lời khiến người ngoài không đoán ra tâm tư của hắn.

“Linh Xà Bách Kích!”

Tần Vân gầm gừ, phát động công kích một lần nữa, đề cao thân pháp tới cực hạn, dung hợp cả ngự phong thuấn di.

Đây là lần tấn công nhanh nhất, phương diện này cũng là sở trường của Tần Vân giúp hắn đánh bại không ít đồng môn.

Lục Vũ nghiêng người, lượn vòng, phản kích, thi triển ra U Linh Quỷ Trảo hậu phát chế nhân, hai tay hai chân linh hoạt đa dạng, nhìn như bị động phòng ngự nhưng lại luôn ở thời khắc mấu chốt khiến Tần Vân lo sợ đồ mồ hôi lạnh, hoảng hốt né tránh.

“Chiêu này của ngươi là gì?”

Tần Vân giận dữ hỏi.

Lục Vũ cười lạnh nói: “U Linh Quỷ Trảo!”

Dứt lời, lập tức có trưởng lão kinh hô.

“U Linh Quỷ Trảo, môn tuyệt kỹ này từ xưa đến nay chưa có ai ở Thanh Sơn tông luyện thành, không ngờ Lục Vũ lại học được nó!”

Hứa Tiễn Sư nghe thế, nghĩ thầm: “Tiểu tử này là nhân tài, không ai luyện thành Tỏa Tâm tiễn thì hắn lại luyện được. Không ai học được U Linh Quỷ Trảo thì hắn lại học thành, rốt cục trên người hắn có bao nhiêu bí mật không muốn cho ai biết, sẽ mang lại cho chúng ta bao nhiêu kinh hỷ đây?”

Tần Vân biến hóa sắc mặt, hắn từng nghe nói đến môn tuyệt kỹ U Linh Quỷ Trảo này, cũng từng thử luyện qua nhưng kết quả tốn công vô ích, ai ngờ Lục Vũ lại học được nó.

“U Linh Quỷ Trảo thì sao, cảnh giới của ngươi không bằng ta, hôm nay ngươi chắc chắn phải thua! Thanh Vân Xuất Tụ!”

Tần Vân biến đổi chiêu số, song quyền oanh thiên, đánh tới phía ngực Lục Vũ.

Trên người Tần Vân, hư ảnh cự mãng hiển hiện, võ hồn đang phun nhả thiên địa linh khí khiến sức chiến đấu của Tần Vân tăng lên trong nháy mắt.

Lục Vũ biến đổi ánh mắt, chiến ý trong lồng ngực tiêu thăng.

“Lạc Nhật Kinh Lôi!”

Tiếng rống điếc tai vang vọng tứ phương mang theo tiếng kinh lôi, một vầng tà dương từ trên rơi xuống đỡ lấy công kích của Tần Vân.

ẦM!

Lục Vũ bay ngược, Tần Vân rút lui, song phương lại khó phân thắng bại.

Tần Vân tóc dài dựng ngược, ánh mắt khiếp người, trong lồng ngực lửa giận sôi trào, chiến ý kinh người.

Tần Vân hai tay kết ấn, thi triển ra một thức quái dị, quanh thân khi thế đề thăng, vô số cuồng phong lấy hắn làm trung tâm đột nhiên mọc lên từ dưới đất, như một con cự mãng, nhìn xuống Lục Vũ.

Loại khí thế đó, uy danh đó chấp nhiếp toàn trường, rất nhiều võ sư và trưởng lão đều kinh ngạc hô lên.

“Đây là...”

Chưởng môn Trương Vân Sơn khẽ hô lên, Sở Hoài Nam trong mắt lóe lên vẻ khác lạ.

“Thức thứ nhất của Thanh Long cửu thức, không ngờ hắn thậm chí may mắn học thành.”

Thanh Long cửu thức chính là Huyền cấp võ kỹ trong truyền thuyết, nghe đồn tàn khuyết không đầy đủ nhưng uy lực lại kinh người.

Một thức này của Tần Vân là gia truyền, mặc dù vẻn vẹn chỉ một thức nhưng uy lực lại tuyệt luân, đánh đâu thắng đó.

Đồng thời, võ hồn của Tần Vân là Thanh Lân mãng cũng có đôi phần tương tự Thanh Long nên hắn miễn cưỡng học thành một thức này.

Giờ khắc này, toàn trường đều nhìn Tần Vân, cảm nhận được sự cường đại kinh người của hắn.

Phương Thanh Sơn biến sắc hoàn toàn, một chiêu này của Tần Vân khiến hắn cảm nhận được nguy cơ.

Nếu như đổi lại hắn là Lục Vũ thì có thể tiếp được một kích này hay không, hắn thật không có tự tin đó.

Trương Nhược Dao lộ ra vẻ lo lắng trong mắt, tiểu quận chúa thì ngưng tụ sắc mặt, Lâm Phong thì ngừng reo hò, cảm nhận được một loại chấn nhiếp lớn lao.

Giờ khắc này, Tần Vân tựa như một tấm bia to, sừng sững ở đây khiến người ta khó có thể vượt qua.

Sở Tam Thu lộ ra vẻ lo lắng trong mắt, Tiết Kim Long thì sáng mắt, bị một thức này của Tần Vân hấp dẫn.

Lục Vũ im lặng đứng đó, thu liễm tất cả khí cơ, rõ ràng đứng ở nơi đó nhưng lại cho người ta một loại cảm giác không thật.

Khí thế của Tần Vân tiếp tục tăng lên, lửa giận trong mắt rực lên hóa thành hận ý vô biên.