Thần Võ Thiên Đế

Chương 132: Trục xuất tông môn




Giờ khắc này, Lục Vũ lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của toàn trường, tất cả mọi người nhìn hắn.

Sở Tam Thu vốn phẫn hận trong lòng nhưng nghe được tin này lập tức hả giận, nhịn không được mắng: “Lục Vũ, đồ hèn hạ âm hiểm này, rốt cục cũng không thoát khỏi chế tài.”

Chưởng môn Trương Vân Sơn ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt trầm mặc của Lục Vũ, hỏi: “Vương gia, trong chuyện này có hiểu lầm gì chăng?”

Đỗ vương gia khẽ nói: “Người này vô lễ với tiểu nữ, phá đi sự trong sạch của tiểu nữ, bản vương há có thể tha cho hắn!”

“Cái gì, Lục Vũ lại là dâm tặc, rất đáng hận.”

“Quận chúa, nữ thần của ta a. Nghiêm trị Lục Vũ, tuyệt không nhân nhượng!”

“Thật sự nhìn người không nên xem vẻ ngoài, tên Lục Vũ này quá âm hiểm.”

Lời của Đỗ vương gia khiến toàn trường nhiệt nghị, những người vốn ghen ghét Lục Vũ giờ này đều dùng lời nói làm vũ khí.

Tiết Kim Long cười lạnh nói: “Người không có đức, trời tất tru!”

Trương Nhược Dao biến sắc mặt, người như kinh hồng, trong nháy mắt bay tới bên cạnh, chủ động cầu tình cho Lục Vũ.

“Bá phụ, có nhầm lẫn gì chăng? Tên Âu Tuấn này trước đây thua trong tay Lục Vũ nên hận hắn, lời của Âu Tuấn tuyệt không thể tin được.”

Trương Vân Sơn hơi ngạc nhiên, tôn nữ thanh lãnh cao khiết này xưa nay chưa từng nói tốt ai, sao hôm nay lại chuyên môn chạy tới cầu tình thay cho Lục Vũ?

“Có nhầm hay không thì không phải chỉ dựa mỗi một câu của Âu Tuấn là được. Ninh lão, phải hắn không?”

Đỗ vương gia biểu lộ nghiêm túc, sau lưng bỗng nhiên xuất hiện một lão đầu khô quắt, chính là Ninh lão lúc trước âm thầm bảo hộ tiểu quận chúa.

“Nếu như, hắn xác thực tinh thông tiễn thuật thì chính là hắn!”

Ninh lão nhìn Lục Vũ trên đài, mặt không đổi sắc nói.

Âu Tuấn lớn tiếng nói: “Ta có thể chứng minh, tiễn thuật của Lục Vũ siêu phàm. Ban đầu ở khu thứ năm hậu sơn, ba đệ tử chân truyền bên cạnh Từ Phàm là bị Lục Vũ bắn giết. Một mũi tên xuyên tim, ta tận mắt nhìn thấy.”

Lời này lần nữa dẫn phát bạo động.

“Bắn giết đồng môn, quả thực tội ác tày trời!”

Trương Nhược Dao tâm thần run lên, Lục Vũ tinh thông tiễn thuật nàng cũng biết, chuyện này không thể nào phản bác được.

Sở Tam Thu lộ ra nụ cười lạnh âm độc.

“Tàn sát đồng môn, tội không thể tha thứ, đáng giết!”

Tần Vân, Phương Thanh Sơn đều hận Lục Vũ thấu xương, bây giờ có cơ hội như vậy, sao bọn hắn lại bỏ qua được?

Hai người đều có sức ảnh hưởng lớn ở trung viện, không chỉ có rất nhiều đệ tử chân truyền đi theo mà còn cả một số võ sư và trưởng lão ở sau làm chỗ dựa.

“Hạng người hung tàn như thế làm nhục danh dự Thanh Sơn tông, đáng giết!”

“Tự dưng sát hại đồng môn, tội không thể tha!”

Trưởng lão lên tiếng, phân lượng còn lớn hơn cả những đệ tử chân truyền.

Trương Nhược Dao khá lo lắng, vội nói: “Bá phụ minh giám, Lục Vũ dù sao cũng cứu tiểu quận chúa, hắn chỉ hơi sốt ruột, cân nhắc không chu toàn mới mạo phạm tiểu quận chúa mà thôi.”

Đỗ vương gia khẽ cau mày, đây cũng là chỗ khó xử của hắn.

Lục Vũ xác thực cứu nữ nhi mình, nên khen thưởng, thế nhưng đối phương lại xác thực phá hoại sự trong sạch của nữ nhi, hắn thân là phụ thân nên nhất định phải cho nữ nhi một công đạo.

Đỗ vương gia mặc dù cương trực không thiên vị, nhưng trong mắt hắn, nữ nhi là quan trọng nhất.

Trương Vân Sơn nhìn ra điểm này trên mặt Đỗ vương gia, nói khẽ: “Nếu không thì gọi Lục Vũ tới hỏi qua tình hình. Nếu như sai lầm lại...”

Đỗ vương gia chầm chậm lắc đầu, trong mắt lấp lóe lãnh quang.

“Người đâu, bắt Lục Vũ!”

Lời này khiến cho không khí hiện trường lập tức khẩn trương.

Đa số mọi người vì Lục Vũ quá mức xuất sắc mà sinh lòng ghen ghét, ước gì hắn rơi vào trong tay Đỗ vương gia, nhận trừng phạt.

Trương Vân Sơn có chút tiếc hận, biểu hiện trước đây của Lục Vũ kiệt xuất như thế, có thể nói là một nhân vật thiên tài, nếu cứ thế chết đi thì thật quá đáng tiếc.

Hứa tiễn sư tiến lên cầu tình với chưởng môn, hy vọng hắn có thể bảo vệ được Lục Vũ.

Một màn này không ít võ sư và trưởng lão thấy được.

Trong đó, thế lực đứng sau bọn người Phương Thanh Sơn, Tần Vân, Âu Tuấn cấp tốc đạt thành nhất trí, quyết tâm liên thủ hại chết Lục Vũ, nhất quyết không thể để cho hắn thoát khỏi.

“Lục Vũ không thể tha thứ!”

“Hung đồ bực này nên trục xuất khỏi Thanh Sơn tông, giao cho Đỗ vương phủ trừng phạt.”

Có trưởng lão tìm tới sở đốc tra, mời hắn ra mặt, cân nhắc danh ngạch Thanh Sơn tông, nghiêm trị Lục Vũ.

Lời ấy chính hợp ý niệm của Sở Hoài Nam, còn Sở Tam Thu thì cực lực đồng ý, mặt mũi tràn đầy ngoan độc.

“Thanh Sơn tông chiêu mộ anh tài thiên hạ, thứ hung đồ thì nên khai trừ. Ta dùng thanh danh sở đốc tra tuyên bố, Lục Vũ sát hại đồng môn, dâm tà âm độc, trục xuất khỏi Thanh Sơn tông!”

Trục xuất tông môn!

Rất nhiều người đều ngây ngẩn cả người, đây chính là trừng phạt nghiêm khắc nhất.

Làm thế chẳng khác gì hủy đi tiền đồ của Lục Vũ, khiến hắn vĩnh viễn không có cơ hội xoay người.

Tăng thêm truy nã của Đỗ vương gia, Lục Vũ thân hãm tuyệt cảnh, hữu tử vô sinh!

Sở Tam Thu, Phương Thanh Sơn, Tần Vân đều cười, Âu Tuấn thì âm độc căm tức nói: “Lục Vũ, ta từng nói, ngươi nhất định sẽ hối hận!”

Tiết Kim Long giễu cợt nói: “Đáng đời!”

Chưởng môn Trương Vân Sơn biến sắc, quay đầu nhìn Sở Hoài Nam.

“Đốc tra xin nghĩ lại, Lục Vũ tư chất ngút trời, lấy cảnh giới Tụ Linh tứ trọng thắng đệ tử hạch tâm bản môn, có thể nói tiền đồ vô lượng.”

Đỗ vương gia nghe vậy thì sững sờ, hơi ngạc nhiên nhìn Lục Vũ trên đài, thầm nghĩ: “Tụ Linh tứ trọng cảnh giới lực áp Tụ Linh thất trọng?”

Sở Hoài Nam lạnh lùng nói: “Một người dù thiên tư cao tuyệt nhưng phẩm hạnh chẳng ra gì thì cũng sẽ trở thành tai họa mà thôi.”

Trương Vân Sơn muốn phản bác, Sở Hoài Nam ánh mắt lạnh lẽo.

“Sao, mệnh lệnh của ta, ngươi còn muốn phản kháng ư?”

Trương Vân Sơn ngầm bực nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể tiếc hận thở dài.

“Đại thế đã mất, Lục Vũ nhất định xong.”

Rất nhiều người thở dài, Lâm Phong lại gấp như kiến bò chảo nóng, hắn không thể nào trơ mắt nhìn lão đại kết thúc bi thảm như thế được?

Thế nhưng Lâm Phong thân cô thế cô, thấp cổ bé họng, ngay cả chưởng môn cũng không giúp được Lục Vũ thì hắn có thể làm gì?

Trên đài, Lục Vũ thần sắc lạnh lùng, trong lòng hơi đắng chát.

Trước đây, hắn từng tâm thần không yên, luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra, không ngờ lại là chuyện này.

Lục Vũ không mở miệng, tình người ấm lạnh ở thời khắc này, hắn đều thấy rõ.

Ngoại trừ Trương Nhược Dao, Hứa tiễn sư và chưởng môn xin tha cho hắn ra thì cũng chỉ có Lâm Phong mặt mũi tràn đầy lo lắng và thần sắc kinh ngạc ngốc trệ của tiểu quận chúa.

Những người khác đều đang nhằm vào Lục Vũ, muốn đuổi hắn đi, chỉ vì hắn quá xuất sắc, át đi danh tiếng của tất cả mọi người.

Nhìn những gương mặt chế giễu, đang cười trên nỗi đau của người khác kia, Lục Vũ thật nghĩ, nơi đây không giữ ta thì tự có nơi giữ ta, Thanh Sơn tông tính là gì, đến cả tư cách xách giày cho hắn cũng không đủ.

“Đi, bắt Lục Vũ lại giao cho Đỗ vương gia trừng trị.”

Sở Hoài Nam ra lệnh, nơi này là địa bàn của Thanh Sơn tông, bắt một người như Lục Vũ còn cần Đỗ vương gia ra tay?

Đốc tra lên tiếng, rất nhiều võ sư trưởng lão chướng mắt Lục Vũ nhao nhao nhảy lên đài, vây quanh Lục Vũ.

“Lục Vũ lớn mật, còn không mau quỳ xuống, bó tay chịu trói!”

Ngũ trưởng lão một mặt âm lãnh, trước đây lúc Lục Vũ đánh bại Âu Tuấn, ngũ trưởng lão từng ra mặt nhằm vào Lục Vũ nhưng lại bị Hứa tiễn sư ngăn cản.

Bây giờ sở đốc tra lên tiếng nên ngũ trưởng lão có thể quang minh chính đại thu thập Lục Vũ.

Những võ sư và trưởng lão này cơ bản đều là người chống đỡ sau lưng Âu Tuấn, Tần Vân và Phương Thanh Sơn, tất cả đều hạn Lục Vũ thấu xương, nói là bắt nhưng thực tế là muốn nhân cơ hội này hạ độc thủ.