Thần Võ Thiên Đế

Chương 137: Con rể vương gia




Sở Hoài Nam sững sờ trong chốc lát, sắc mặt hơi nổi giận, trầm giọng nói: “Đỗ vương gia đây là ý gì? Ta giúp ngươi bắt giết dâm đồ sao ngươi lại xuất thủ ngăn lại?”

Đỗ vương gia cười ha ha nói: “Hiểu lầm, là bản vương suy nghĩ không chu toàn, chưa nói rõ ràng.”

Vỗ vỗ bả vai Lục Vũ, Đỗ vương gia ngắm nhìn bốn phía, giải thích nói: “Lục Vũ chính là con rể bản vương chọn trúng, truy nã hắn, quả thật hạ sách!”

Con rể?

Con rễ Đỗ vương gia chọn trúng?

Toàn trường trợn mắt hốc mồm! Chuyển hướng thần kỳ như thế, quá khiến mọi người bất ngờ.

Trước đây, Đỗ vương gia còn hạ lệnh bắt Lục Vũ, kêu đánh kêu giết.

Bây giờ, ngươi liền mặt mày hớn hở, tuyên bố hắn là con rể của ngươi, trò đùa này có hơi lớn đi?

Đỗ vương gia mặt không đỏ, tim không nhảy, ha ha cười nói: “Hai tháng trước, tiểu nữ ngang bướng, chạy đến cấm khu hậu sơn, gặp được một đầu Hỏa Vân mãng, bị độc nha gây thương tích, là Lục Vũ trùng hợp cứu nàng. Thay nàng giải độc, có ân cứu mạng nàng nhưng lại không màng hồi báo, lặng yên rời đi.”

“Sau đó, tiểu nữ nhớ mãi không quên, ngày đêm nghĩ ngợi. Ta thân làm cha nên tự nhiên muốn tìm ra Lục Vũ, một là để báo đáp ân tình của hắn, hai là quan hệ đến sự trong sạch của tiểu nữ, ta đương nhiên phải khảo sát nhân phẩm của hắn. Nếu như tuổi tác cách xa, phẩm hạch không được thì ta sẽ chỉ cho hắn chỗ tốt rồi đuổi đi. May mà tuổi của hai đứa tương đương, tướng mạo Lục Vũ lại xuất chúng, khó được nhất là nữ nhi của ta lại có tình cảm thắm thiết với hắn, đây quả thực là ông trời tác hợp cho.”

“Đỗ Đại Vũ ta cả đời cương trực công chính nhưng chỉ có mỗi đứa con gái này, ta rất yêu nó nên đại sự cả đời của nó ta há có thể qua loa? Tự nhiên phải chu đáo mọi chuyện, không thể để cho người khác lừa gạt nàng được. Như thế mới có một màn mới nãy. Có chỗ nào đắc tội, mong rằng sở đốc tra trớ trách, cũng mong Trương chưởng môn thứ lỗi.”

Đỗ vương gia chắp tay nói xin lỗi, điều này khiến cho Sở Hoài Nam hận cắn răng nhưng lại không tiện phát tác, chỉ có thể tỏ vẻ không vui nói: “Vương gia lần này dụng tâm lương khổ nhưng hại chúng ta đến thảm.”

Đỗ vương gia nói: “Tổn thất hôm nay cứ tính hết lên người bản vương.”

Sở Hoài Nam hừ lạnh, quay người phẩy tay áo bỏ đi.

Trương Vân Sơn nhìn Đỗ vương gia, trong lòng không khỏi có chút thất lạc.

Lục Vũ vốn là đệ tử Thanh Sơn tông lại bị Đỗ vương gia nháo ra như thế khiến bị trục xuất khỏi sơn môn, trở thành con rể của hắn, đây là lấy không một món hời lớn đó.

Thanh Sơn tông bị thua thiệt lo nhưng với tình hình trước mắt, Sở Hoài Nam lòng hận Lục Vũ, nếu như Trương Vân Sơn muốn mời Lục Vũ trở về thì chỉ sợ không thể thực hiện được.

“Đợt hiểu lầm này của Vương gia khiến cho chúng ta tổn thất nặng nề đấy.”

Trương Vân Sơn cười khổ, ít nhiều có chút không cam tâm.

Đỗ vương gia cười nói: “Tổn thất bao nhiêu ta trả gấp đôi, ngươi cứ nói với ta một tiếng là được.”

Lục Vũ làm người hai kiếp, tự nhận tâm tính trầm ổn nhưng cũng phải sợ ngây người trước kết quả này.

Hắn làm sao cũng không ngờ được Đỗ vương gia lại xài chiêu này.

Đương nhiên, Lục Vũ cũng hiểu, Đỗ vương gia mới đầu thật sự muốn bắt mình nhưng lại không nhất định muốn giết mình.

Về sau, Đỗ vương gia bị biểu hiện của Lục Vũ gây chấn kinh nên mới động lòng yêu tài.

Về phần Sở Hoài Nam, ngũ trưởng lão và những người kia thì chẳng qua là họ muốn nhân cơ hội này để giết mình mà thôi.

Kỳ thật bên trong còn một số nguyên nhân khác.

Tỉ như Đỗ vương gia nắm bắt hết biểu lộ của nữ nhi, biết nữ nhi rất quan tâm đến Lục Vũ này nên mới động tâm tư, muốn khảo sát nhân phẩm của Lục Vũ, thế là chọc tới những chuyện ở sau.

Bây giờ, Thanh Sơn tông do có Sở Hoài Nam ở đây nên Lục Vũ khẳng định không ở lại được.

Mặc dù hắn không để tâm nhưng Sở Hoài Nam kia là Linh Vũ cảnh nên hắn không thể không phòng.

Gia hỏa này là một tiểu nhân hết sức âm hiểm, chỉ cần bị hắn bắt được cơ hội thì khẳng định sẽ giết mình.

Trước mắt, toàn bộ tây bộ thất thành thì cũng chỉ có Đỗ vương gia là có thể chống lại Sở Hoài Nam, vậy nên thân phận con rể vương gia này liền trở thành phù bảo mệnh của Lục Vũ.

Trương Nhược Dao nhìn Lục Vũ, trong lòng có loại mất mát không hiểu thấu, không rõ ràng cho lắm.

Vân Nguyệt Nhi nhìn Lục Vũ, ánh mắt phức tạp, lòng tràn đầy hối hận.

Tiểu quận chúa đến tận đây mới được Ninh lão giải huyệt, oa một tiếng liền xông lên đài, hai mắt nhòa đẫm lệ, nói không nên lời là hận hay là vui, đẩy phụ vương qua một bên, lôi kéo Lục Vũ.

“Ngươi... ngươi... không có sao chứ, ta không cho phép ngươi chết... ô... ô...”

Nghĩ đến những nguy hiểm Lục Vũ gặp phải trước đó nhưng bản thân lại chẳng thể động đậy, vừa tức vừa gấp, tiểu quận chúa lập tức khóc lớn.

Lục Vũ hơi xấu hổ, lại hơi cảm động.

Tuy rằng Đỗ vương gia lừa mình một lần, bảo là khảo sát nhân phẩm nhưng thực tế lại kém chút ép hắn lên tuyệt cảnh.

Nhưng tiểu quận chúa thiên chân vô tà, trong trắng ngây thơ như tờ giấy trắng vẫn khiến Lục Vũ sinh lòng thương tiếc.

Kiếp trước Lục Vũ bị phản bội tình cảm, kiếp này sống lại hắn luôn không tin vào tình cảm.

Cho dù là Trương Nhược Dao đệ nhất mỹ nữ Thanh Sơn tông mà Lục Vũ cũng chỉ sinh lòng cảm kích, nhưng trong tiềm thức thì luôn giữ khoảng cách.

Nhưng với tiểu quận chúa ngây thơ trong sáng thuần khiết, Lục Vũ lại nảy sinh ý nghĩ muốn che chở nàng.

Có lẽ đây không phải là yêu mà chỉ là tình, nhưng ít ra Lục Vũ rất quan tâm nàng.

Giang hai cánh tay, Lục Vũ ôm tiểu quận chúa vào trong ngực, thân thể mảnh khảnh mềm mại tản mát ra hương thơm ngọt ngào tươi mát mê người.

Vỗ khẽ lên mái tóc của nàng, Lục Vũ ôn nhu nói: “Ổn rồi, không sao, chẳng phải ta đang sống sờ sờ đây sao?”

Tiểu quận chúa khóc bù lu bù loa, ôm thật chặt Lục Vũ.

“Ta không muốn ngươi đi...”

“Ừ, ta không đi.”

Lục Vũ lộ ra nhu tình trong mắt, điều này khiến cho Đỗ vương gia ở bên cạnh hết sức vui mừng nhưng lại khiến cho Trương Nhược Dao ở cách đó không xa cảm thấy mất mát không nói nên lời.

Vân Nguyệt Nhi ảm đạm rời đi, bóng lưng có chút thê mỹ.

Đệ tử khác đều nhìn Lục Vũ, có hâm mộ, có ghen ghét, cũng có tiếc hận.

Lâm Phong hết sức kích động, xông lên đài.

“Lão đại, chúc mừng ngươi, hắc hắc...”

Lục Vũ hơi cảm động, ánh mắt lần lượt lướt qua những người từng quan tâm để ý mình, bước tới gật đầu cảm ơn từng người.

Trương Nhược Dao thì mỉm cười đáp lại, nàng cùng tiểu quận chúa tình như tỷ muội, cũng mừng thay cho nàng.

Hứa tiễn sư thì đánh mắt cổ vũ Lục Vũ, nàng khá hài lòng với kết quả này.

“Quả thực là lưỡng tình tương duyệt, mối tình thắm thiết. Bản vương quyết định, mười ngày sau sẽ tổ chức nghi thức đính hôn cho các ngươi!”

Đỗ vương gia thật cao hứng, trước mặt mọi người tuyên bố việc này.

“Đến lúc đó cũng mời chư vị tới chúc mừng!”

Trương Vân Sơn cười nói: “Vương gia chiêu rể, chúng ta tự nhiên sẽ đến chúc mừng. Chỉ không biết hành trình đến đế đô năm sau...”

Đỗ vương gia cười nói: “Chuyện này không nhọc chưởng môn phí tâm, bản vương tự sẽ an bài.”

Trương Vân Sơn gật đầu nói: “Như thế rất tốt, chớ có lãng phí tư chất siêu phàm này của hắn.”

Đỗ vương gia cười nói: “Con rể bản vương chọn trúng há có thể là người bình thường được?”

Biểu hiện lúc trước của Lục Vũ xâm nhập lòng người, phần đấu chí kia, cỗ bất khuất kia, đều triển lộ ý chí lăng thiên của hắn, rất được Đỗ vương gia khen ngợi.

Vỗ vỗ bả vai Lục Vũ, Đỗ vương gia cười nói: “Đi, chúng ta trở về.”

Lục Vũ buông tiểu quận chúa ra, nắm tay nàng, nói với Lâm Phong ở bên cạnh: “Hai ngày nữa tới tìm ta.”

Lâm Phong cười đùa nói: “Tuân mệnh, lão đại.”

Lục Vũ quay người, khẽ vuốt cằm nhìn về phía Trương Nhược Dao, sau đó nắm tay tiểu quận chúa rời đi.