Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 122: Nghĩ thông suốt




Edt: Thiên Hạ Đại Nhân

Lời đồn trên phố Giáo La Thành nói Lăng gia đại tiểu thư là một phế vật đột nhiên trở thành một thiên tài tu luyện, nhưng thật ra là bởi vì Lăng gia đại tiểu thư ban đầu đã chết, Lăng Kỳ Tuyết bây giờ là một yêu tinh, một cuồng ma sát nhân.

Thì ra là nàng giết chết Lăng đại tiểu thư, lại đoạt cơ thể của Lăng Kỳ Tuyết chiếm thành của mình, điều khiển thân thể này giết người, trước hết là giết kế mẫu, sau lại giết muội muội ruột, tiếp theo có khả năng là những người nàng biết.

Lăng Kỳ Tuyết nghe thấy lời đồn như thế đã bị hung hăng kinh hãi một chút, lời đồn này thật đúng là vãi luyện, đây không phải là lời đồn, trừ nguyên chủ là nàng giết, những thứ khác đều là thật!

Nàng không phải là Lăng Kỳ Tuyết, mà là đoạt linh hồn, nói yêu tinh cũng không quá đáng.

Vừa bắt đầu Lăng Kỳ Tuyết thật sự bị dọa cho hoảng sợ, sau đó lại nghĩ thông, nói nàng là yêu tinh, cũng phải lấy ra chứng cứ có phải không phải, không có chứng cứ, nàng cũng có thể nói bất kì kẻ nào cũng là một yêu tinh.

Ngày hôm đó, nàng phải đi ra ngoài một chuyến, đã rất lâu không đến đại dược phòng Lâm La, mấy ngày nay bế quan, nàng đã lâu không cung cấp đan dược cho đại dược phòng Lâm La, ngày hôm qua luyện chế rất nhiều đan dược, hôm nay thuận tiện đi mua một chút dược liệu về.

Kinh ngạc là Đông Phương Linh Thiên không đi, khó có lúc thiếu một cái đuôi, Lăng Kỳ Tuyết cũng không hỏi nhiều, thế giới nàng muốn cũng không phải là thời thời khắc khắc đều có người vây quanh.

Làm tròn bổn phận của thuộc hạ, Lục Sa cũng theo ở phía sau.

Trên nửa đường, bị một nhóm người chặn lại.

Dẫn đầu là Lăng Tuấn Đình nhi tử của Đặng Ngọc Lan.

Phía sau hắn dẫn theo hàng loạt người trẻ tuổi, rất nhiều người đều là bằng hữu tốt của Lăng Kỳ Vân và Lăng Kỳ Liên trước khi chết.

Đây là một đường cái của Giáo La Thành, người đến người đi, nghe thấy tiếng động rối rít dừng bước lại xem náo nhiệt.

"Yêu tinh, đứng lại!" Mượn người đông thế mạnh có thêm can đảm, Lăng Tuấn Đình rút trường kiếm ra, hung hăng đến trước mặt của Lăng Kỳ Tuyết.

Nhìn sau lưng Lăng Kỳ Tuyết không thấy Đông Phương Linh Thiên, Lăng Tuấn Đình càng thêm thở phào nhẹ nhõm, trong khoảng thời gian này ở dưới sự dạy dỗ tỉ mỉ của Lăng Nhạc, thành tích của hắn đã ngày một nhiều hơn, thì ra là từ  Nguyên Tướng sơ kỳ nhảy vọt thăng cấp đến Nguyên Tướng trung kỳ.

Lần cuối cùng hắn giao thủ với Lăng Kỳ Tuyết thì nàng vẫn là Nguyên Tướng sơ kỳ, Lăng Nhạc cho là dù Lăng Kỳ Tuyết có thiên phú nghịch thiên, cấp bậc tối đa cũng chỉ là Nguyên tướng trung kỳ, coi như ngang cấp không thắng được nàng, nên hắn dẫn những người này đến, đủ để đối phó với Lăng Kỳ Tuyết rồi.

Chỉ là, Lăng Tuấn Đình nghĩ cũng quá ngây thơ rồi, kiếm của hắn còn chưa đến trước người Lăng Kỳ Tuyết, Lăng Kỳ Tuyết đã nhún mũi chân, nhảy ra phạm vi kiếm chỉ.

"Yêu nghiệt, còn không ngoan ngoãn nhận lấy cái chết!"

Lăng Kỳ Tuyết mới đứng vững người lại, phía sau truyền đến tiếng quát hung hãn của nữ tử, tiếp đến là một mùi tanh nồng đậm từ phía kia bay đến.

Lăng Kỳ Tuyết theo bản năng tránh ra, đợi nàng đứng vững quay đầu nhìn lại, cái Tô Thanh Phương giao hảo với Lăng Kỳ Vân đó đang cầm một cái chậu lớn, bên trong còn sót lại máu chó tanh hôi, mà chỗ nàng đứng vừa rồi đã bị máu chó nhuộm đỏ một mảnh.

Những người này thật vẫn coi nàng như yêu tinh!

Chỉ là, muốn dùng máu chó để trị nàng, thật đúng là si tâm vọng tưởng.

Lăng Kỳ Tuyết tùy ý ngưng tụ ra một hỏa cầu, đánh về phía Tô Thanh Phương.

"Xem ra lần trước dạy dỗ còn chưa đủ sâu, có cần ta giúp ngươi chăm sóc thêm không." Lăng kỳ tuyết cười đểu nói.

Hôm nay nàng thay đổi dáng vẻ bình thường mặc một váy Yên La màu đỏ tím mềm mại, thiết kế bó sát người, làm nổi bật eo nhỏ mảnh khảnh càng thêm dịu dàng hơn.

Làn váy dùng tơ vàng sợi bạc thêu thành đóa hoa mai, trong thanh nhã không thiếu xinh đẹp.

Tóc đen mềm mại xinh đẹp tuyệt trần dùng một băng gấm màu đỏ buộc thành một nơ con bướm, theo gió bay nhẹ, tay áo bồng bềnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm trắng nõn, đôi môi nở cười xấu xa khát máu đâm thẳng vào lòng người, như dòng nước lạnh tập kích bất ngờ, sống lưng của những người ở đây chợt lạnh, rối rít lạnh run một cái.

Không phải bọn họ nhát gan, mà là lần trước bị Lăng Kỳ Tuyết chỉnh quá thảm, đến bây giờ lòng của Tô Thanh Phương vẫn còn sợ hãi.

Vốn bị Lăng Tuấn Đình mời đến, muốn vì chuyện lần trước mà trút ra cơn giận, lúc đến khí phách còn hùng dũng oai vệ hiên ngang, nhưng chưa khai chiến, nàng đã không chiến mà khuất phục.

Thực lực của Lăng Kỳ Tuyết là Nguyên Vương trung kỳ, một Nguyên Giả hậu kỳ nho nhỏ như nàng sao có thể địch nổi, một hỏa cầu đập đến, khuôn mặt của Tô Thanh Phương biến sắc, còn chưa đến tiếng thét kinh sợ chói tai, đã bị vây ở trong hỏa cầu.

Hỏa hoạn đốt tóc của nàng, thiêu cháy da thịt của nàng, thỉnh thoảng còn tỏa ra mùi khét, kèm theo tiếng kêu thảm thiết thê lương của Tô Thanh Phương.

Lăng Kỳ Tuyết nhìn không sai biệt lắm, gọi ra Thủy Nguyên Lực, dập tắt lửa trên người của nàng ta, lúc này tóc của Tô Thanh phương đã bị lửa đốt một nửa, còn dư lại bị thiêu thành lông xoăn, vốn y phục như trích tiên cũng bị đốt thành từng lổ nhỏ, lộ ra da thịt bị lửa hun đen, bị nước tưới làm toàn thân bị ướt nhẹt, bẩn thỉu như là chó hàng năm lang thang lưu lạc ở bên ngoài.

Mặt của Lăng Kỳ Tuyết lành lạnh, giọng nói lạnh như băng.

"Sao, đã nhớ chưa?"

Tô Thanh Phương muốn chửi ầm lên, nhớ cái cọng lông mà nhớ! Nhớ cái gì!

Nhưng trực giác nếu nàng mắng lời này ra thì sẽ chết thảm hại hơn, theo bản năng gật đầu, lắp ba lắp bắp: "Nhớ. . . . . . Nhớ!"

"Vậy ngươi nói cho ta biết ngươi nhớ cái gì."

Tô Thanh Phương muốn tìm một miếng đậu hũ đập đầu vào, Lăng Kỳ Tuyết Có cần phải nghiêm túc như vậy hay không!

"Nhớ về sau thấy ngươi phải đi vòng, cút xa chứng nào tốt chứng ấy!"

"Vậy ngươi còn đứng lỳ ở đây làm cái gì, hay muốn ta tự mình động thủ mời?"

Tô Thanh Phương chạy cả tè ra quần, không đợi Lăng Kỳ Tuyết lên tiếng, lần trước nàng thấy Lỵ Lỵ bị ngược đãi như thế, cũng chạy nhanh như gió.

Những người này vốn là Lăng Tuấn Đình mời đến xem cuộc chiến để có thêm can đảm, Lăng Kỳ Tuyết một lời không hợp đã động thủ đốt tóc Tô Thanh Phương, bị cổ khí thế cường hãn của nàng làm chấn kinh thật sâu rồi.

Có người mở đầu chạy, rất nhiều người vốn là chưa quyết định đã nhanh chóng gia nhập phe chạy trốn, nhìn lại sau lưng Lăng Tuấn Đình, vốn rất nhiều người đi theo, trong nháy mắt bỏ chạy không còn mấy người.

Lăng Tuấn Đình thấy vậy trong lòng cũng lo lắng, thật sự như gặp quỷ, lúc này mới mấy tháng không thấy, dường như tu vi của Lăng Kỳ Tuyết lại đề cao không ít.

Nhưng không đến đã tới, Lăng Tuấn Đình muốn chạy cũng không thể mất thể diện trước mặt nhiều người như vậy, đành phải nhắm mắt chột dạ nói với Lăng Kỳ Tuyết: "Ngươi đừng đắc ý, ác có ác báo, hôm nay ngươi bắt nạt Thanh Phương, ngày khác chắc chắn sẽ có người có thể trị ngươi."

Lăng Kỳ Tuyết cười nhẹ: "Người kia cũng sẽ không phải là ngươi!"

Lăng Tuấn Đình bị nghẹn ở cổ họng, rốt cuộc đã thấy thắng bại rồi, hắn đánh không lại Lăng Kỳ Tuyết.

Nhưng vì vậy mà chán nản trở về, hắn không cam lòng, nhìn về phía sau, ước chừng còn có hơn mười người đứng ở sau lưng hắn, cũng miễn cưỡng nhấc lên một chút sức mạnh: "Mọi người cùng nhau tiến lên, đối phó với yêu nữ này, không cần nói đạo nghĩa giang hồ, chỉ cần bắt yêu nữ này lại rồi giết chết, phủ tướng quân ta sẽ trọng thưởng."

Những người còn dư lại này một người cũng không quen biết Lăng Kỳ Tuyết, xem ra đều là tán tu giang hồ Lăng Tuấn Đình tạm thời mời đến, phủ tướng quân cho bọn họ chỗ tốt gì vậy.

Người chết vì tài chim chết vì ăn, những người này nghe nói phủ tướng quân sẽ trọng thưởng, lấy binh khí của mình ra, hét to rồi xông lên bao vây tấn công Lăng Kỳ Tuyết.