Thần Y Đích Nữ

Quyển 2 - Chương 172: Phượng Phấn Đại, ngươi đúng là đang tìm đường chết




Editor: Bell Huỳnh

Cung yến phân hai cửa chon am nữ riêng biệt, Phượng Cẩn Nguyên dặn dò ba nhi nữ vài câu rồi an vị trên xe ngựa của mình.

Hôm nay Phượng gia chỉ chuẩn bị một chiếc xe ngựa lớn nên ba vị tiểu thư ngồi cùng nhau.

Tưởng Dung cùng Phấn Đại đã sớm thành thói quen, chỉ riêng Trầm Ngư vẫn còn tâm tâm niệm niệm nghĩ về chiếc xe tử đàn. Ỷ Lâm thấy sắc mặt nàng càng ngày càng trầm, nhanh chóng nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Chẳng phải Đại tiểu thư đã đem chiếc xe kia đưa cho lão thái thái sao?"

Phượng Trầm Ngư nghiến răng: "Nàng bây giờ ngay cả giường cũng không xuống được, cũng không biết đưa chiếc xe ngựa kia cho ta ngồi?”

"Tiểu thư tuyệt đối đừng nóng giận, tiến cung mới là chuyện quan trọng."

Trầm Ngư cũng biết đạo lý này, vì thế hít một hơi thật sâu, cuối cùng cố nén tâm tư buồn bực xuống. Nàng cất bước, lên xe ngựa trước.

Phấn Đại nhìn Trầm Ngư chớp mắt, cũng theo sát phía sau, Tưởng Dung lên xe cuối cùng.

Nàng cẩn thận mà ngồi xuống, dùng tay kéo vạt áo, chỉ lo ô uế xiêm y này.

Phấn Đại cùng Trầm Ngư càng nhìn càng thấy Hồ Tâm kia không vừa mắt, không khỏi xoay mắt nhfin chỗ khác, ba người chẳng ai quan tâm ai.

Lần này tiến cung đi cửa gọi là điềm lành môn, nghe nói là dành cho Tiên Đế tuyển tú nữ. Nhưng Thiên Vũ đế gần mười năm không tuyển tú nữ nên mọi người đều cho rằng cánh cửa này sẽ không bao giờ mở ra, lại không nghĩ rằng hôm nay lại mở để đón nữ quyến quan chức trong kinh vào cung.

Tại cửa như cũ có ma ma đứng kiểm tra thiệp mời.

Lúc xe ngựa Phượng gia dừng lại, có nhiều ánh mắt nhìn theo.

Tính khí Phấn Đại tự cao lại chưa từng tham gia tiệc rượu như vậy, nhất thời không kiềm chế nổi, chưa gì đã lao xuống xe.

Có thể hơn phân nửa người không nhận ra vị Tứ tiểu thư này của Phượng gia, nhìn nàng một cái, chỉ cảm thấy ăn mặc cũng không phải vải vóc gì quý giá, cũng không có gì to tát, có người coi nàng như nha hoàn, nói: “Phượng gia đúng là quan ta Nhất phẩm, ngay cả nha hoàn cũng có khí phách như vậy.”

Tai Phấn Đại thính, thoáng cái đã nghe được lời này, tức giận đến hung hăng trừng mắt: “Ngươi nói ai là nha hoàn?”

Nữ hài kia bị dọa cho giật mình, rất nhanh biết rõ mình nhìn lầm, nhanh chóng khom người xin lỗi một cái, xem như bồi tội.

Phấn Đại không lại để ý nàng, đứng trước cửa cung nhìn.

Đây là lần đầu nàng tiến cung, hết thảy đối với nàng mà nói đều là mới mẻ, thậm chí cả ma ma và cung nữ đứng ở ngoài cửa cũng làm cho nàng có cảm giác mới mẻ mãnh liệt.

Chỉ là những tiểu thư kia xếp hàng chờ tiến cung lại làm cho nàng có chút không thoải mái, chỉ thấy một đám người ăn mặc chói lọi, gần như đem những thứ quý giá nhất toàn bộ đều mặc lên người. Lúc này Phấn Đại mới ý thức được mặc dù hôm qua nhìn xiêm y rất tốt nhưng so với bọn tiểu thư và phu nhân khác, quả thực mình còn không bằng hạ nhân hầu hạ của người ta. Đặc biệt trang sức trên người nàng lại rất giản dị.

Tuy nói Hàn thị mấy năm gần đây được Phượng Cẩn Nguyên sủng ái nhưng tính ra Hàn thị cũng chẳng được gì.

Trong lòng Phấn Đại không khỏi mắng Hàn thị một trận, còn không đợi nàng mắng xong, chợt nghe đám người kia phát ra tiếng kinh ngạc, ánh mắt mọi người đều nhìn sang một chỗ.

Nàng hơi ngạc nhiên, cũng quay đầu nhìn theo, thì vừa vặn thấy Phượng Tưởng Dung bước xuống xe. Một thân váy mùa đông hang Hồ Tâm rơi xuống đất lộ ra gương mặt nhỏ tuổi của nàng, quả thực y như tiên tử trong hồ, đều làm cho tất cả tiểu thư tại đây mặt biến sắc.

Phấn Đại trước đây không thấy Tưởng Dung đẹp, nàng thậm chí còn không them nhìn thẳng Tam tỷ này. Nhưng hôm nay gặp lại, lại phát hiện bình thường mình quả thực bỏ quên quá nhiều người và nhiều chuyện trong phủ, Tưởng Dung trổ mã đẹp như thế mà nàng cũng không biết.

“Nghe nói xiêm này này là hôm qua Thuần Vương điện hạ đưa tới.” Trong đám người có người nhỏ giọng bắt đầu nghị luận.

“Thuần Vương điện hạ vì sao lại đưa xiêm y cho một thứ nữ Phượng gia?”

“Ai biết được, nghe nói Thuần Vương điện hạ cùng Phượng gia Nhị tiểu thư kia rất thân, nhưng lúc nào đã thân với Tam tiểu thư như vậy?”

“Các ngươi không nên nghị luận như vậy, một người như Thất điện hạ sao có thể để chúng ta nghị luận như vậy.”

Lời vừa thốt ra, đám người dồn dập tán thành, chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ kia của Huyền Thiên Hoa như không tồn tại ở thế tục, thì đám người này lại cảm thấy, cho dù là lén lút nói đối với Thất điện hạ cũng là một loại khinh nhờn.

Vì thế câm miệng, không ai nói gì nữa, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Tưởng Dung đều từ thán phục dần biến thành: “Cái này hơn phân nửa là do Thất điện hạ bố thí.”

Tưởng Dung cũng không để ý cái này, xuống xe, bước nhẹ đến vị trí cuối hang đứng.

Lúc này, Trầm Ngư cũng từ trong xe xuống, cũng hướng mọi người "Di" một tiếng nghi vấn.

"Đây là người nào?" Rốt cục cũng có người không nhịn được buồn bực nói: "Phượng gia khi nào lại có vị tiểu thư da màu này?”

Có người biết chuyện cười duyên một tiếng, mở miệng nói: “Da màu gì? Rõ ràng làm son phấn đen Hoàng hậu nương nương thưởng.”

"A...!" Rốt cục cũng có người nhận ra Trầm Ngư: “Đây chẳng phải là Đại tiểu thư Phượng gia sao? Chẳng phải nói nàng là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành sao? Còn xếp hạng nhất ở kinh thành?”

"Tuy mỹ nhân trang điểm thành thế này, còn có thể nhìn ra đẹp hay sao?” Đám người lặng lẽ hừ nhẹ, không có người nào cùng Trầm Ngư chào hỏi.

Phấn Đại nghe đám người kia nghị luận Trầm Ngư như thế trong lòng liền thoải mái, không khỏi tiến lên, đứng bên cạnh Trầm Ngư nói: “Đại tỷ, dù sao người cũng là dòng chính Phượng gia, sao không lên tiếng chào hỏi các vị tiểu thư, phu nhân này? Suy cho cùng các nàng cũng kém xa ngươi.”

Trầm Ngư muốn bóp chết Phượng Phấn Đại, chẳng lẽ nàng không muốn đi hàn huyên với mọi người sao? Nhưng ngươi thử nhìn các vị phu nhân, tiêu thư này xem, các nàng đều quay đầu sang chỗ khác, rõ ràng là không muốn quan tâm, tội gì còn muốn làm người khác ghét?

Nàng muốn cùng Phấn Đại tính toán, cũng xoay người đi đến cuối hang đứng. Nhưng mới đi vài bước, thì thấy Tưởng Dung đã thân thiện bắt chuyện với các vị tiểu thư, có một vị tiểu thư nhìn Tưởng Dung lớn tiếng nói: “Ngươi chẳng phải là người lần trước đi theo Ngự vương phi đến cung tham gia Nguyệt tịch Phượng gia Tam tiểu thư sao?”

Tưởng Dung cười với nàng, cũng đáp: "Chính ta, Viên tiểu thư gần đây tốt chứ?"

Cô nương kia được xưng Viên tiểu thư trên mặt cười tươi như hoa, vội vàng nói: "Ta cũng tốt, ngươi sao?"

Tưởng Dung cũng gật đầu: "Ta cũng thế."

Vài cô nương tiến đến vừa nói vừa cười rất nhiệt náo, Trầm Ngư cùng Phấn Đại càng nhìn càng chói mắt, nhưng không thể cùng Tưởng Dung xếp cũng một hang, hết cách rồi, chỉ đành nhắm mắt lại.

Các vị tiểu thư kia thấy hai nàng tới, dần dần thu tiếng cười lại, yên tĩnh dừng lại, cũng không thèm nhắc lại.

Phấn Đại tìm chỗ chết nói: "Cuối cùng thanh tĩnh." Rước lấy một đám ánh mắt tàn nhẫn của các vị tiểu thư.

Tưởng Dung kỳ thực muốn nhắc nhở Phấn Đại vào cung nói chuyện, làm việc tất cả phải cẩn thận, Phấn Đại sao có thể nghe lời khuyên như thế được? Nàng chưa kịp nhắc nhở thì nghe câu nói đó của Phấn Đại đành nuốt trở vào, cuối cùng vẫn lựa chọn không nói. An thị nói rất đúng, mỗi người đều có tạo hóa, không ai quản được ai.

Từng người từng người tiến cung, Tưởng Dung không thấy các nàng Huyền Thiên Ca, hỏi các vị tiểu thư khác mới biết, Vũ Dương quận chúa vốn là người trong hoàng gia, căn bản không cần đứng xếp hàng. Còn các vị khác hay đi cùng sớm đã được quận chúa mang vào cùng.

Rốt cuộc các nàng cũng đã được kiểm tra thiệp mời xong, Tưởng Dung chợt phát hiện, cung yến này không cùng nơi với lần trước. Cửa vào cung không giống lần trước, đương nhiên nơi tổ chức tuyệt đối cũng không phải hướng Lưu Ly viện.

Nàng đang nghĩ ngợi hiện đang là mùa đông, cung yến nên tổ chức trong phòng chứ?

Cung nữ tiếp nhận dẫn đường, liền dẫn các nàng đến cạnh một vùng hồ lớn. Hồ nước không kết bang, trên hồ có thuyền lớn nhỏ bày ra, có thuyền có người ngồi, có thuyền không có.

Thấy lại một nhóm người nữa tới, thái giám giữ thuyền vội vàng đem thuyền lại gần bờ, hỏi cung nữ dẫn đường: “Phía sau còn mấy tốp?”

Cung nữ đáp: “Khoảng ba đợt nữa.” Sau đó xoay người lại cùng các quyến nữ nói: “Cung yến hôm nay được cử hành ngay trên hòn đảo nhỏ giữa hồ, mọi người sẽ ngồi thuyền đi đến đó, các phu nhân tốp trước cũng đã qua, chúng ta cũng mau đi thôi!” Nói xong, liền bắt đầu sắp xếp người lên thuyền.

Ba vị tiểu thư Phượng gia ngồi chung, thuyền vừa đủ cho ba người, bắt đầu lắc lư di chuyển, có mấy người nắm chặt cột đình trên thuyền, có mấy người đứng ngắm phong cảnh.

Trầm Ngư đứng ngay bên cạnh Phấn Đại, từ lúc lên thuyền không ngừng nhìn xung quanh. Phấn Đại nhìn bộ dạng của nàng thì biết là đang tìm người, lại liên tưởng đến Hàn thị nói nàng đối với Thất điện hạ đủ loại biểu hiện, sao còn không hiểu tâm tư Trầm Ngư, không khỏi hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Đại tỷ đừng lấy tâm tư mình làm bẩn Thuần vương điện hạ, nên suy nghĩ một chút, bản thân tỷ hiện giờ không xứng với điện hạ.”

"Phượng Phấn Đại." Trầm Ngư lần này không nổi giận, chỉ lạnh giọng nhắc nhở nàng: "Không nên cảm thấy nhờ thánh chỉ lần này có thể trở lại thì có thể ở lại trong phủ mãi mãi. Chỉ cần phụ thân một ngày không vứt bỏ ta, thì ngươi cũng đừung hòng ngóc đầu lên được, vả lại…” Nàng liếc sang phía Tưởng Dung: “Trên ngươi còn có Tưởng Dung, với lại lấy thân phận nương ngươi, chỉ một điểm này, đời ngươi còn có hi vọng sao?”

Đến cùng Trầm Ngư hơn nàng vài tuổi, cũng làm dòng chính nữ nhiều năm như vậy, chút kĩ năng nói móc nàng cũng có thể làm.

Phấn Đại bị nàng nói đến tức giận, hung hăng giậm chân một cái, nhưng quên đang là trên thuyền. Thân thuyền liền lắc lư, doạ Tưởng Dung mặt mũi trắng bệch.

Thái giám chèo thuyền nói: "Các tiểu thư ngàn lần đừng lộn xộn, thuyền này nhỏ, nếu không cẩn thận lỡ rơi xuống nước, mà trời hiện đang rất lạnh.”

Câu nói kia cũng nhắc nhở Phấn Đại, nàng nhìn chằm chằm hồ nước lạnh như băng, rồi nghĩ nếu Phượng Trầm Ngư lúc này ngã xuống hồ nước, có thể nhấn chìm kiêu ngạo của nàng ấy..

Nàng nghĩ như vậy, cánh tay cũng chuyển động theo.

Tiếc thay, Phượng Trầm Ngư sớm đã chú ý tới vẻ mặt cảu nàng, lúc Phấn Đại nhìn chầm chầm hồ nước, lại thấy nàng khẽ động tay, sao lại không hiểu Phấn Đại muốn làm chứ.

Chỉ là Trầm Ngư cũng không vạch trần, chỉ cẩn thận tính khoảng cách bước chân rồi dịch lại phía sau, lúc Phấn Đại hạ quyết tâm thì nàng lôi Tưởng Dung lại.

Phấn Đại không kịp đề phòng, vươn cánh tay dùng sức đẩy, miến cưỡng đem Tưởng Dung đẩy xuống nước rồi sững sờ tại chỗ.

Chỉ nghe "Rầm" một tiếng, tiếp theo là tiếng Phượng Trầm Ngư hét chói tai —— "Không tốt! Người đâu a! Có người rơi xuống nước!" Một bên vừa gọi một bên nhìn Tưởng Dung đang trong nước, không ngừng hỏi: “Tam muội, muội không sao chứ? Tam muội?”

Hồ nước hàn đông băng hàn thấu xương, mặc dù không thành băng, nhưng cũng có chút vụn băng, đừng nói người rơi xuống, đám cung nhân ngày thường thò tay tay vào cũng bị lạnh đến cảm.

Tưởng Dung cảm thấy trong nháy mắt bản thân sẽ bị đống cứng, tay cũng không nâng được, người nhanh chóng chìm xuống đáy.