Thần Y Đích Nữ

Quyển 2 - Chương 215: Mì ăn liền luôn ngon nhất




Editor: Bell Huỳnh

Lão thái thái vừa nghe thấy những lời này, tưởng mình nghe lầm, hỏi lại lần nữa: “Ngươi muốn cưới Trầm Ngư?”

Thẩm Thanh trịnh trọng đáp: “Đúng vậy. Mong lão thái thái tác thành.”

“Tác thành?” Lão thái thái đưa tay chỉ thẳng hắn: “Nói! Ngươi đến Phượng phủ ta rốt cuộc là có mục đích gì?”

Thẩm Thanh sửng sờ, ngây ngốc đáp: “Đương nhiên là chuẩn bị khảo thí.”

“Nếu là chuẩn bị khảo thí, sao lại nói chuyện cầu thân?” Lão thái thái càng nó càng tức giận: “Cẩn Nguyên còn trông ngóng ngươi kim bảng đề danh, nào biết trong lòng ngươi căn bản chỉ có chuyện nam nữ, thật là lãng phí mấy năm hắn bồi dưỡng ngươi.”

“Chuyện này...” Thẩn Thanh nghe lão thái thái nói thế, cũng ý thức được là chính mình quá lỗ mãng nhưng ngẫm lại những câu nói kia của Phấn Đại, cùng với dáng vẻ của Trầm Ngư trước mặt hắn mấy ngày trước, hắn liền không kiềm được trái tim và cái miệng này, không khỏi lại nói: “Thẩm Thanh một lòng cầu công danh, chưa bao giờ thay đổi nhưng tâm đối với biểu muội Trầm Ngư bao năm nay cũng chưa bao giờ thay đổi. Trước kia lúc cô còn sống cũng cự tuyệt mấy lần, nguyên bản là Thẩm Thanh đã chết tâm, nhưng đến Phượng phủ chuyến này, nhìn cảnh ngộ của biểu muội Trầm Ngư trong phủ thật sự không đành lòng, chỉ cầu lão thái thái gả nàng cho Thẩm Thanh, Thẩm Thanh nhất định sẽ che chở nàng an ổn sống tốt.”

Lão thái thái nhớ tới hình như có từng nghe nói qua Thẩm Thanh này đã từng hướng Trầm Ngư cầu hôn, chẳng qua khi đó Phượng Cẩn Nguyên cùng Thẩm thị một lòng muốn giữ Trầm Ngư lại làm Hoàng hậu, sao có thể để ý Thẩm Thanh này. Mà tình trạng của Trầm Ngư bây giờ, có gả cho Thẩm Thanh cũng không tính là ủy khuất. Chỉ là trong nội tâm bà chán ghét người Thẩm gia, cả đời này đã quyết định sẽ không qua lại với người Thẩm gia, nếu không phải Phượng Cẩn Nguyên kiên trì, Thẩm Thanh này bà cũng sẽ không giữ lại ở trong phủ.

“Không được.” Lão thái thái kiên quyết lắc đầu: “Phượng gia ta cùng Thẩm gia đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt. Huống hồ lúc Thẩm thị còn sống đã từ chối ngươi, bây giờ nàng ta đã mất. Phượng gia sẽ càng không để Trầm Ngư gả cho ngươi, việc này không cần nhắc lại.”

“Thế nhưng...” Thẩm Thanh cuống lên: “Biểu muội trong phủ bị ủy khuất, lão thái thái không thể vì nàng làm chủ, vì sao lại không thành toàn cho Thẩm Thanh? Huống hồ, Thẩm Thanh cho rằng, biểu muội Trầm Ngư đối với ta...cũng...cũng không phải không có tình nghĩa.”

“Thẩm thiếu gia, lời này không thể nói loạn!” Triệu ma ma lớn tiếng nói: “Tương lai của ngài nếu đỗ cao trung, chính là môn sinh của thiên tử, sao lại không biết lễ nghi làm hỏng danh dự của phủ chúng ta?”

Lão thái thái lúc này mới lên tiếng: “Người của Thẩm gia đúng là cùng một loại đức hạnh.”

Thẩm Thanh bị hai người nói tới mặt đỏ chót, cũng biết là mình lỡ lời, cũng do hắn sốt ruột đến ngốc, sao có thể nói lại lão thái thái cũng Triệu ma ma.

Uất ức trong lòng, chợt nghe lão thái thái nói: “Lại nói, là ai nói cho ngươi ta không làm chủ cho Trầm Ngư? Là ai nói Trầm Ngư trong phủ vhịu ủy khuất? Ngươi dùng thân phận là khách ở đây hồ ngôn loạn ngữ, phẩm hạnh như thế làm sao xứng tham gia thi đình mùa xuân tới sao?” Bà càng nói càng kích động: “Nhị tôn nữ của lão thân là huyện chủ, còn gọi đương kim thánh thượng hiện giờ là phụ hoàng, xem ra, lão thân hẳn là nên để A Hoành vào cung nói một tiếng, không cần để tên ngươi trong danh sách nữa, năm sau ngươi không cần tham gia nữa.”

“Không được! Lão thái thái, chuyện này không đùa được đâu!” Thẩm Thanh lúc này là thật sự cuống lên, hắn từng thấy qua vị kia, thân là Huyện chủ Phượng gia Nhị tiểu thư, cũng từng tiếp xúc qua, ngôn ngữ sắc bén, là người thông minh, chỉ tranh không nhường, ngay cả dượng hắn Phượng Cẩn Nguyên trước mặt nàng đều không chiếm được tiện nghi, nếu nàng thật sự vào trong cung nói, chẳng phải mười năm này mình học hành gian khổ thành công toi?

Chỉ trong nháy mắt, ý muốn cầu hôn Trầm Ngư đã bị lão thái thái dọa cho lui. Thẩm Thanh cúi đầu thật sâu với lão thái thái, luôn mồm nói: “Thẩm Thanh là tiểu bối, nói chuyện không có chừung mực, mong rằng lão thái thái sẽ không tính toán!”

“Hừ!” Lão thái thái thấy hắn bị dọa sợ, cuối cùng cũng thở phảo nhẹ nhóm, rồi lại hỏi: “Ngươi thi hương thứ mấy?”

Thẩm thanh đáp: “Thi hương đệ ngũ.”

“Đệ ngũ... Cũng không phải là thứ tự tốt.” Lão thái thái nói bâng quơ một câu thế này, Triệu ma ma nghe được nhịn không được muốn bĩu môi, đệ ngũ vẫn còn không tốt. Nhưng lão thái thái rõ ràng là chỉ thuận miệng nói một câu, ý không ở chỗ này, chợt lại nghe bà nói: “Vào mùa xuân mới tới lúc thi, ngươi tới đây quá sớm, chẳng lẽ muốn ở lại Phượng phủ đón tết?”

Nghe lão thái thái nói thế Thẩm Thanh cũng không biết nên đáp thế nào, hắn vốn nghĩ có thể ở lại Phượng phủ lúc tết đến, nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút ngượng ngùng. Cô cô của hắn đã không còn trên đời, Trầm Ngư bây giờ chẳng qua cũng chỉ thứ nữ, hắn đến Phượng phủ lúc này, về tình về lý đều không hợp. Nhưng bây giờ đã đến, chẳng lẽ muốn đuổi hắn ra bên ngoài sao?

May mà lão thái thái còn biết nể mặt Phượng Cẩn Nguyên, chỉ nói: “Nếu ngươi đã đến, ta cũng không thể đuổi ngươi đi nhưng nội viện Phượng gia hiện tại đều là nữ quyến, Phượng Cẩn Nguyên lại không có ở trong kinh, một mình ngươi là nam nhân cả ngày lại ở nội viện, thật sự không hợp quy củ.”

Về điểm này Thẩm Thanh cũng tán thành, hắn cũng không nguyện ý ở lại nội viện, nhất là Hàn thị, mỗi lần gặp mặt hắn đều trêu đùa một phen, nàng ta cười đến nổi hắn không cảm thấy thoải mái.

“Ý lão thái thái là...”

“Để Hà quản gia an bài cho ngươi đến phòng khách ngoài viện, ngươi cũng không cần đến nơi này thỉnh an ta, chuyên tâm đọc sách, bớt suy nghĩ lung tung. Nội viện này không có thông báo, ngươi cũng không được đi vào.”

“Thẩm Thanh đã nhớ, thỉnh lão thái thái yên tâm.”

“Tốt.”Lão thái thái gật đầu: “Vậy ngươi quay về dọn dẹp một chút, ta để nha hoàn đưa ngươi về.” Nói rồi, nhay mắt với nha đầu bên người, nha đầu kia lập tức hiểu ý, chầm chậm tiến lên hướng Thẩm Thanh nở cụ cười xinh đẹp. “Thẩm thiếu gia, xin mời!”

Xưa nay đều gọi hắn là Biểu thiếu gia, bây giờ lại xa lạ gọi hắn là Thẩm thiếu gia, Thẩm Thanh rõ ràng, Phượng gia đây là đang phân ranh giưới rõ ràng với Thẩm gia.

Cầu hôn với Trầm Ngư không thành, trong lòng có cỗ oán khí kìm nén, đến khi theo nha hoàn kia rời khỏi Thư Nhã viện, liền phát tiết đá một cục đá dưới chân, dọa nha đàu này giạt mình. Nhìn lại Thẩm Thanh, gương mặt ức đến đỏ chót, như thể có thể nhỏ máu, trong mắt cũng tràn đầy phẫn nộ, thoạt nhìn rất dọa người.

Tiểu nha đầu trong lòng cả kinh, bước chân cũng nhanh lên đôi chút, trong lòng thầm nghĩ nên nhanh chút xử lý xong chuyện này rồi báo lại với lão thái thái một tiếng, vị Thẩm thiếu gia này chỉ sợ là lòng có oán hận chất chứa, nói không chừng đến lúc nào đó sẽ bộc phát.

Đầu bên này Thẩm Thanh gần như bị đuổi ra khỏi Thư Nhã viện, người vừa dọn đến phòng khách ở ngoại viện, không đến một giờ, tin tức liền truyền đến Phượng Phấn Đại bên kia.

Bội nhi đi theo Phấn Đại cũng bị hành hạ không ít, tuy khí thế không quá lớn nhưng trong phủ vẫn còn vài người mật báo.

Phấn Đại nghe Bội nhi kể lại, mặt tức xanh cả lại. Hiện cả người đang quỳ ở trước Phật đường không nhịn được liền mắng: “Thứ không có tiền đồ! Ta nói là để hắn hận Phượng Vũ Hoành tìm nàng gây phiền phức, không nghĩ tới hắn lại chạy tới chỗ tổ mẫu cầu hôn, người đọc sách quả nhiên đều là ngốc tử! Phế vật!”

Bội nhi nhanh chóng che miệng Phấn Đại: “Tiểu thư, ngài có thể nhỏ giọng dùm một chút, nô tỳ vừa thấy hai đại nha hoàn bên cạnh lão thái thái quay về, đứng trông ở ngoài cửa, vạn lần không được để cho các nàng nghe thấy.”

Phấn Đại đương nhiên hiểu đạo lý này, liền ngậm miệng, chỉ là trong lòng hờn dỗi, suy nghĩ nên làm cách nào trả lại ván này.

Phượng Vũ Hoành vì chữa trị chân cho Huyền Thiên Minh, mấy ngày đều không chợp mắt, tiễn người đi là liền đi ngủ một giấc, nhưng tới nửa đêm lại tỉnh.

Trong bụng trống rỗng, vốn muốn kêu người làm một ít thức ăn, nhưng lại cảm thấy quá mức phiền phức, chờ nhóm lửa rồi chờ cơm chín, nàng thật chờ không nổi.

Nghĩ một lát, nàng thẳng tiến vào không gian, từ trong ngăn kéo lấy ra gói mì ăn liền.

Từ lúc đến cổ đại, nàng rất ít khi ăn thứ này. Tuy nói trong không gian thứ gì cũng đều được bổ sung sau khi hao hụt nhưng đối mặt với thực vật xanh sinh trưởng thuần thiên nhiên ở đây, nàng không nguyện ý ăn những thức ăn mang theo hóa học ô nhiễm ở hiện đại. Có thể khó giải thích, ngươi biết rõ là nó không tốt, ăn nhiều cũng buồn nôn, nhưng một thời gian dài không ăn thì sẽ rất nhớ. Mì ăn liền chính là một trong số đó.

Phượng Vũ Hoành lấy nước sôi ngâm mì, tuy nói cửa phòng giải phẫu trên lầu đóng chặt, nhưng vẫn có thể nghe từng trận mùi thuốc sát trùng bay đến. Có lẽ mấy ngày nay ở trong không gian nên mùi đó bám vào hơi thở, thật lâu không tản đi.

Vội vã ăn xong hộp mì, đi ra khỏi không gian, bên ngoài vừa vặn có tiếng bước chân truyền đến, nàng mở miệng gọi: “Vong Xuyên.”

Người bên ngoài nhanh chóng đẩy cửa bước vào, hiển nhiên không thể ngờ Phượng Vũ Hoành cư nhiên đã dậy, hơi ngần ra, hồi sau mới nói: “Nô tỳ cho rằng tiểu thư sẽ ngủ đến hừng đông.” Vong Xuyên vừa nói vừa bước lên trước: “Chẳng lẽ tiểu thư đói bụng?”

Phượng Vũ Hoành nào còn đói, vội lắc đầu: “Không đói bụng, chỉ là không thể ngủ được, ngồi dậy một lát, vừa vặn là có chuyện muốn nói với ngươi.”

Vong Xuyên nghe nàng nói có việc, sắc mặt lập tức nghiêm trọng: “Có phải tiểu thư không yên tâm Bên phía Phượng tướng? Muốn nô tỳ đi theo dõi?”

“Không phải.” Nàng lắc đầu: “Bên đó Huyền Thiên Minh sẽ cho người canh chừng, ta là muốn ngươi đi một chuyến đến Tiêu Châu.”

“Là thăm thiếu gia sao? Còn có, lần trước tiểu thư còn nói là đón người về bên đó.”

“Đúng vậy.” Phượng Vũ Hoành nghỉ một lát, nói tiếp: “Phải để ý Tử Duệ, thuận tiện mang đồ mà An di nương cho hắn, đưa thêm ít ngân phiếu. Mặt khác, ngươi mang theo Thanh Ngọc, lại đến Bách Thảo Đường bảo Vương Lâm chọn một người có thể làm chưởng sự cùng đi đến Tiêu Châu.”

“Mang nhiều người như vậy sao?” Vong Xuyên khó hiểu, suy nghĩ thêm —— “Tiểu thư không phải muốn ở Tiêu châu mở Bách Thảo Đường chứ?”

“Đúng vậy.” Phượng Vũ Hoành gật đầu: “Hiện tại, ta muốn mở thêm một Bách Thảo Đường ở Tiêu Châu, vị trí của cửa tiệm do ngươi và Thanh Ngọc cùng bàn bạc rồi chọn, con đường dược liệu gì đó cũng cần phải thâm dò kĩ, người do Vương Lâm chọn thì để làm chưởng sự bên đó, Thanh Ngọc cũng ở lại đó phụ giúp một thời gian. Mấy tiểu nha đầu lúc trước cũng đưa qua bên đó, để Nhạc Nghênh Thiên mang theo vài đại phu qua đó. Nói chung, Bách Thảo Đường ở Tiêu Châu chỉ có thể lớn hơn kinh thành chứ không thể nhỏ hơn.”

Vong Xuyên không thể hiểu tại sao trong chớp mắt Phượng Vũ Hoành lại muốn mở thêm Bách Thảo Đường ở Tiêu Châu, nhưng nàng biết, xủa nay tiểu thư làm việc có chừng mực, nếu muốn mở thì nhất định là có đạo lý của nàng. Vì thế gật đầu, nói: “Vậy bây giờ nô tỳ đi thương lượng với Thanh Ngọc, ngày mai sẽ lên đường.”

“Thời gian lên đường sẽ do các ngươi quyết định, trên đường đi cẩn thận đề phòng một chút. Lúc ra khỏi thành không cần quá khoa trương, phía tam hoàng tử ta sẽ đề phòng, vạn nhất bị hắn phát hiện mai phục trên đường thì không ổn. Một mình ngươi còn có thể chạy trốn nhưng Thanh Ngọc và những người còn lại thì không thể.” Phượng Vũ Hoành cảm giác mình có điểm giống mấy bà mụ tử, dù thế căn dặn kĩ càng một chút cũng bớt không ít phiền phức. “Nhớ kỹ, bất luận gặp phải phiền phức gì, bảo về tính mạng mới là trọng yếu, cho dù không thể hoàn thành nhiệm vụ hay bị đình trệ, chỉ cần mạng còn là có thể làm lại, vì thể ta không cho phép các ngươi hy sinh tính mạng, hiểu không?”

Vong Xuyên ra sức gật đầu, hằng ngày Phượng Vũ Hoành đều truyền tư tưởng cho các nàng, khiến các nàng kích động không thôi.  Với thân phận của các nàng, xưa nay nếu được giao nhiệm vụ chỉ biết lập tức chấp hành, làm gì có ai để ý tính mạng của các nàng có gặp nguy hiểm hay không?

Thế nhưng Phượng Vũ Hoành lại rất quan tâm, giống như thân nhân, nàng chỉ muốn các nàng sống sót, mặc kệ kết quả nhiệm vụ thế nào, miễn là người còn sống là tốt rồi.

“Nô tỳ đa tạ tiểu thư.” Nàng nói với giọng rất nhỏ, có chút nghẹn ngào.

Phượng Vũ Hoành không đáp lại, mà là bất chợt hô lên một tiếng: “Ai đang bên ngoài?”