Thần Y Hoàng Hậu

Chương 40: Làm sao mà hạ thủ được chứ




Đại trưởng lão mông lung nhìn thiếu chủ, thiếu chủ của mình thề cũng lâu rồi làm sao bây giờ mình có thể nhớ rõ được chứ?

Ngự Minh Dạ lại thở dài, tự nhủ: “ Ta đã từng thề hai điều, một là đồ vật của Quân Lâm Uyên ta đều muốn, hai là người mà Quân Lâm Uyên thích nhất định phải đoạt lấy.

Đại trưởng lão: “ Cho nên...”

Ngự Minh Dạ sờ cằm, dùng ánh mắt xem xét đánh gía Phượng Vũ, cặp lông mày rậm đen nhăn lại: “ Mắt nhìn của Quân Lâm Uyên, dung mạo của tiểu nha đầu này như vậy, làm sao hạ thủ được đây.

Cái dung mạo, thần thái đó, thực lực đó tổng kết lại thành một chữ: “Căn bã”

“Haizz” Ngự Minh Dạ nhìn Phượng Vũ, thở dài một cái, cố nói: “ Thứ mà Quân Lâm Uyên có thể gặm được, vậy có gì mà ta không gặm nổi chứ? Cùng lắm là nhắm mắt lại, Ừm!”

Đại trưởng lão đồng tình nhìn Ngự Minh Dạ: “Thiếu chủ, nếu không người vẫn là.....”

“ Không được” Ngự Minh Dạ trừng mắt nhìn đại trưởng lão, cặp mắt trong suốt đẹp đẽ trừng trừng: “Vừa rồi ngươi không ở đây, vậy nên ngươi căn bản không thể hiểu được nỗi nhục của ta!”

Mặt đại trưởng lão biết thị thế tình huống cụ thể là như nào?

“ Quân Lâm Uyên hắn đạp đầu ta lại, còn đạp tới hai lần!”

“ Đồng thời hắn còn gọi không ra tên của ta, hắn, cư, nhiên, dám, không, nhớ, tên, của, taaaaaaa!” Ngự Minh Dạ tức đến trên trán nổi cả gân xanh!

Hắn vẫn luôn coi Quân Lâm Uyên là đối thủ lớn nhất, nhưng đối phương đến tên đầy đủ của hắn còn không nhớ rõ... Ngự Minh Dạ hít vào một ngụm khí lạnh, hắn cho rằng hắn đã bị làm nhục.

Đại trưởng lão xem bộ dạng thiếu chủ giống như tiểu hài từ: “ Ai ”

“Ta mặc kệ” Ngự Minh Dạ tức giận đến mức vỗ vào cây, “Lần này, ta nhất định phải làm cho Quân Lâm Uyên nhớ tên của ta! Nhất định phải nhớ kĩ!”

“Cho nên?”

“Ngươi thấy ta có đẹp trai không, dũng mãnh không?” Ngự Minh Dạ nhoẻn miệng cười với đại trưởng lão, cặp mắt đào hoa khiến người ta hồn xiêu phách lạc, nhưng trong lòng đang dậy sóng.

Loại đẹp ta mị làm cho con người ta sợ hãi.

Đại trưởng lão bất đắc dĩ nhĩn Thiếu chủ nhà mình: “Đẹp”

Ngự Minh Dạ lập tức đầy tự tin, đắc ý duỗi mái tóc: “Cho nên, chỉ cần ta cướp đi tiểu nha đầu kia, để nàng ta yêu ta, như vậy Quân Lâm Uyên luôn phải nhớ kĩ tên của ta”

Đại Trưởng lão thầm thở dài

Thiếu chủ nhà mình trước mặt người khác thì lợi hại không ai bì nổi, đáng sợ để cho người ta phải run sợ, nhưng tại Quân Lâm Uyên trẻ tuổi.... Tựa như thứ không chiếm được thì luôn muốn đoạt được.

Mà lúc này

Phượng Vũ chỉ chớp mắt liền lại không nhìn thấy Ngự Minh Dạ đâu, nàng khẽ chau mày, lẽ nào vừa rồi là nàng hoa mắt hay sao?

Không đúng, nàng ấn tượng sâu sắc nhất là cặp mắt ngập nước, tà mị cùng đào hoa hướng về phía nàng, con mắt mị hoặc đẹp đẽ, làm người khác hồn xiêu phách lạc, đó là một vẻ đẹp không thể tưởng tượng ra được, cho nên đây tuyệt đối không phải là ảo giác.

Nhưng bây giờ người đã biến mất, nàng cũng không việc gì mà phải rối rít lên.

Nàng quay đầu về phía hát ra tiếng động mạnh, ầm ầm một tiếng vang lớn.

Cửu chuyển Bích U Thánh Mãng từ giữa không trung rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng động kinh hoàng.

Quân Lâm Uyên rất nhanh, kiếm từ trong tay lao xuống, phi ra một đường cong!

Trong nháy mắt, thân thể của cửu chuyển Bích U Thánh Mãng đã vỡ ra.

Từ một phân thành hai!

Máu tươi như sương phun ra!