Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 108: Ta chỉ lưu manh và vô lại với mình ngươi




Trên mặt hồ, đã không còn Bất Tử Mộc. Vợ chồng Phượng Hoàng cũng không thấy hình bóng tăm hơi đâu nữa.

Chân trời lại lóe lên thêm một mảnh vàng rực, trời sắp sáng rồi. Sương trắng bao phủ trên bầu trời Vân Mộng Chiểu, cuối cùng cũng đã tản đi.

Tất cả những gì xảy ra đêm hôm qua, giống như đang nằm mơ vậy.

Chỉ đến khi nhìn vào quả trứng Phượng Hoàng trong tay. Diệp Lăng Nguyệt mới biết, tất cả những chuyện này đều là thật.

Kim Diện nam tử búng một cái lên trên mặt nước, Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy bên tai có âm thanh của một trận gió lùa, bay qua trên mặt nước.

An Mẫn Hà nằm trên đất, từ đầu đến cuối, nhìn thấy hết thảy thực lực đáng sợ và quỷ dị thân pháp của Kim Diện nam tử.

Để ý kỹ thêm một chút mặt nạ màu vàng kim trên mặt hắn, với một thân quần áo màu đen trong đêm. Trong đầu An Mẫn Hà lóe lên một cái tên.

“Quỷ Đế Vu Trọng!”

Nàng đã sớm nên nghĩ đến, có thể trong chớp mắt giết chết tám gã Tiên Thiên Cao Thủ. Trên toàn bộ đại lục chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Quỷ Đế Vu Trọng, tuổi tác không rõ, thân thế dung mạo cũng không rõ.

Năm năm trước hắn nổi danh là đệ nhất quỷ tài, nghe đồn hắn có võ học mang cấp Đế Vương.

Hắn dùng thực lực một người, xây dựng một vương quốc ngầm kéo dài khắp đại lục - Đại Hạ Diêm Điện.

Tay chân Địa Hạ Diêm Điện trải rộng khắp đại lục. Có tin đồn rằng trên đại lục, sát thủ xuất sắc nhất, mua bán vũ khí lớn nhất đều là thuộc Diêm điện thao túng.

Quỷ Đế Vu Trọng đến vô ảnh đi vô tung. Mấy vương quốc lớn trên đại lục, đã từng có mưu đồ cùng tiêu diệt Địa Hạ Diêm Điện. Nhưng chỉ trong một đêm, những người đứng đầu của một số tướng lĩnh các nước của quân thảo phạt chống lại Địa Hạ Diệm Điện, đều bị đưa tới trước mặt một số Hoàng Đế các nước.

Từ đó về sau, trên đại lục không còn ai dám chống lại Địa Hạ Diêm Điện nữa.

Có thể là vì thân phận tôn quý, thực lực Quỷ Đế nghịch thiên Địa Hạ Diêm Điện, sẽ xuất hiện ở Vân Mộng chiểu. Hơn nữa nhìn dáng vẻ thấy hắn và cái đồ nhà quê tên Diệp Lăng Nguyệt rất quen.

Sau khi An Mẫn Hà đoán ra thân phận Vu Trọng, bị hù dọa đến chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Đầu tiên là Phượng Vương, rồi lại đến Quỷ Đế. Diệp Lăng Nguyệt kia rốt cuộc còn quen biết với bao nhiêu đại nhân vật nữa. Chỉ là một nữ nhân hạ tiện, mà có thể có được sự xem trọng của Phượng Vương và Quỷ Đế. An Mẫn Hà vừa đố kỵ vừa hận, nhưng vào lúc này, nàng ta cũng không dám lại gần chọc giận đến Diệp Lăng Nguyệt.

Sau khi vượt qua hồ, khi tia nắng sớm ban mai đầu tiên chiếu sáng Vân Mộng Chiểu. Diệp Lăng Nguyệt phát hiện, nàng đã đứng ở trên một mảnh đất trống.

“Nữ nhân, tại sao mỗi lần gặp mặt, dáng vẻ của ngươi cũng đều không tốt vậy.” Giọng điệu của Vu Trọng mang theo mấy phần trêu chọc, lại có vài phần cười nhạo khiến cho Diệp Lăng Nguyệt cảm giác rất khó chịu.

Hình như là, hai lần nàng gặp phải nam nhân đáng chết này, cũng là ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Hơn nữa đều rơi vào những tình huống vô cùng bối rối và được hắn cứu giúp.

“Không phải là do người hại mà ra sao, mỗi lần gặp phải Kim Diện quái âm dương khí nhà ngươi, thì đều là chuyện không tốt.” Diệp Lăng Nguyệt tức giận nói.

Cũng đúng, hai lần nàng gặp gỡ với Kim Diện thì đều gặp phải những chuyện chẳng hay ho gì.

“Gọi ta là Vu Trọng.” Vu Trọng tiến lại gần hơn một chút.

“Không gọi.” Diệp Lăng Nguyệt ngẩng đầu lên, cưỡng lại áp lực mà thân hình cao lớn của Vu Trọng mang tới, lui về phía sau mấy bước. Nhưng sau lưng lại là hồ nước, nàng không thể lui lại được nữa.

“Thật không gọi sao?” Bờ môi gợi cảm của Vu Trọng cong lên.

“Không gọi là không gọi.” Diệp Lăng Nguyệt nhớ tới tình huống lần trước hai người lúc ở sơn động, tai đột nhiên đỏ ửng.

Tên nam nhân đáng chết này chính là một tên lưu manh. Nàng cũng lười nhớ tên hắn.

“Không gọi thì ta sẽ hôn ngươi đấy.” Vu Trọng vừa nói vừa định tiến lên thêm một bước.

“Vu... Trọng” Diệp Lăng Nguyệt bị dọa cho giật mình. Nam nhân này, nói gì là làm ngay.

“Nói nhỏ quá, không nghe thấy.” Khí tức của Vu Trọng từ trong ánh mắt phun lên trên mặt Diệp Lăng Nguyệt.

“Vu Trọng.” Diệp Lăng Nguyệt gần như là cắn răng nghiến lợi kêu một tiếng.

“Ngữ điệu không đúng.” Vu Trọng tà tà cười một tiếng. Một giây sau đó, ngang hông Diệp Lăng Nguyệt là một đôi cánh tay, thân thể chợt bị kéo một cái rơi vào trong lồng ngực rộng lớn của người nam nhân kia.

Môi bị vồ lấy, hàm răng bị tách ra. Một hơi thở nam nhân áp đảo tới.

Người đàn ông này, lại hôn nàng.

Trong đầu Diệp Lăng Nguyệt trống rỗng. Thân thể cứng ngắc, sau khi ý thức được bị Vu Trọng trêu chọc. Nàng hung hăng cắn về phía đầu lưỡi của Vu Trọng.

Nhưng Vu Trọng đã sớm dự liệu được Diệp Lăng Nguyệt sẽ có chiêu này. Hắn phản ứng nhanh hơn, tay hắn nắm được cằm Diệp Lăng Nguyệt, khiến cho nàng không cách nào cắn người.

“Ngươi là một tên vô lại, rõ ràng ta đã gọi...” Diệp Lăng Nguyệt giận đến sưng mặt, làm bộ muốn cắn Vu Trọng.

“Ta đâu có nói gọi thì sẽ không hôn à.” Rồi lại cười vang lên.

“Ngươi là đồ lưu manh!” Diệp Lăng Nguyệt tức muốn chết.

“Tiểu Nguyệt Nguyệt của ta, ngươi rất nhanh sẽ biết được rằng, ta không chỉ lưu manh mà còn rất vô lại. Nhưng ta chỉ lưu manh vô lại với một mình ngươi mà thôi.” Vu Trọng vừa nói, ngón tay vừa mơn trớn ở trên đôi môi nàng. Ngay lúc hắn vừa chuẩn bị tán tỉnh, trong cơ thể hắn, một cổ dị động ập tới.

Cái tên đáng chết... Đến lúc này còn làm loạn.

Vu Trọng chợt thu tay lại, người hắn giống như một tia chớp màu đen, bay lên không trung.

“Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi phải trở nên mạnh hơn một chút nữa mới được. Như vậy mới là nữ nhân mà Vu Trọng ta thích.” Không đợi Diệp Lăng Nguyệt mở miệng mắng, Vu Trọng liền biến mất. Trong tiếng cười mát lạnh của hắn mang theo mấy phần tiêu sái, trong đêm tối truyền tới thật xa.

Bóng dáng hắn dần biến mất.

“Vô lại! Lưu manh!” Diệp Lăng Nguyệt giận đến giậm chân một hồi.

“Tiểu Chi Ước, sao ngươi lại không ngăn cản tên kia lại!” Nàng tức giận liền lôi Tiểu Chi Ước nãy giờ vẫn luôn trốn trong ống tay áo của nàng ra.

“Chi Ước”. Tiểu Chi Ước kêu lên một tiếng ủy khuất. Người nam nhân kia thật đáng sợ, nó không dám.

“Được rồi, được rồi, lần này bỏ qua cho ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt tức giận, dùng sức xoa lấy đôi môi sưng vù vừa bị hôn kia.

Thấy trời đã sáng, Diệp Lăng Nguyệt nhớ tới bởi vì chuyện của trứng Phượng Hoàng, nàng ước chừng đã trì hoãn một buổi tối.

Không biết Lam Thải Nhi và Phượng Tân ra sao rồi.

Diệp Lăng Nguyệt vội vàng đi tìm hai người đó. Đi được nửa đường, nàng gặp được Lam Thải Nhi.

Thì ra Lam Thải Nhi sau khi bị thị vệ An Quốc Phủ bao vây, mượn sương mù để trốn thoát.

Nàng lo lắng cho Diệp Lăng Nguyệt, đi tìm xung quanh bốn phía một vòng nhưng cũng không phát hiện được tung tích của Diệp Lăng Nguyệt. Cũng may sau khi sương mù tản đi, cuối cùng hai người lại gặp được nhau.

“Nhưng nói ra cũng rất kỳ quái, ta cũng không thấy An Mẫn Hà và mấy tên thủ hạ của ả.” Lam Thải Nhi kinh ngạc.

“Chúng ta trở về nơi trú quân trước.” Diệp Lăng Nguyệt có chút lo lắng cho an nguy của Phượng Tân. Tối hôm qua chỉ lo đi tìm trứng Phượng Hoàng mà lại bỏ quên mất hắn.

Diệp Lăng Nguyệt và Lam Thải Nhi khi vừa trở lại nơi trú quân, phát hiện nơi trú quân đã không có một bóng người. Thảm hại hơn là, bốn phía của nơi trú quân, còn có vài thi thể của mấy con sói đói đầm lầy. Trừ vài con là tự sát ra, vài con còn lại rất hiển nhiên là trải qua một phen chém giết rất kịch liệt.

“Không hay rồi, không thấy Phượng Vương.” Lam Thải Nhi sắc mặt thay đổi.

Diệp Lăng Nguyệt cũng không khỏi biến sắc mặt. Không chỉ Phượng Vương, cả Đại Hoàng cũng không thấy.