Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 115: Một người ẩn trong cơ thể




Bên trong thủ trát Hồng Mông Phương Tiên lưu lại cũng đã đề cập tới Ngũ Hành tương sinh tương khắc. Lúc Phương Sĩ chữa trị bệnh cũng là như vậy.

Nếu một người mà cơ thể tùy tiện thâm nhập vào hai cổ lực thủy hỏa không tương thích thì sẽ rất nguy hiểm.

Nhẹ thì khiến cho huyết dịch chảy ngược toàn thân. Nặng thì sẽ khiến cơ thể nổ tung mà chết.

Lam Thái Thú bởi vì thường xuyên hành quân luyện võ, thể trạng không giống với người thường. Cho nên hai cổ lực này mới không bộc phát ra ngoài. Nhưng nếu để lâu, hai cổ lực nhất định sẽ khiến cho huyết khí trong cơ thể của Lam Thái Thú hỗn loạn không thôi. Nếu lúc ấy kịp thời cứu chữa thì cũng trở thành một người tàn phế.

Những việc này, y sư bình thường và Liêu hội trưởng đều không phát hiện ra. Nếu không phải Diệp Lăng Nguyệt có Đỉnh Tức, ắt cũng sẽ xử lý tình trạng của Lam Thái Thú như một dạng say rượu.

Lam Thái Thú trở thành bộ dạng này, cũng là bởi vì Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng mà ra. Diệp Lăng Nguyệt chỉ có thể dốc hết sức cứu chữa cho ông ấy.

Đỉnh tức chui vào trong cơ thể Lam Thái Thú. Tình trạng trong cơ thể của Lam Thái Thú liền xuất hiện ở trong đầu Diệp Lăng Nguyệt.

Nàng có thể thấy rõ một cổ lực màu xám cố thủ trong cơ thể Lam Thái Thú. Ngoại trừ cổ lực màu xám này ra, còn có một cỗ lực ngũ quang thập sắc, nghĩ lại thì đó chính là lực sinh ra từ Phượng Hoàng thụy quang.

Diệp Lăng Nguyệt tiếp tục khống chế Đỉnh Tức mãi đến vùng Cương Đan của Lam Thái Thú. Nàng lưu ý thấy trong cơ thể của Lam Thái Thú tích tụ một viên Cương Đan màu vàng sậm.

Nghe nói, võ giả sau khi đột phá Tiên Thiên. Nguyên lực trong cơ thể sẽ ngưng tụ thành Nguyên Đan, còn gọi là Đan Cảnh.

Đan Cảnh lại chia làm Tiểu Nguyên Đan (Sát Đan) và Đại Nguyên Đan (Cương Đan). Trên Đan Cảnh nữa chính là Luân Hồi Cảnh.

Một khi đột phá được Luân Hồi Cảnh, cũng coi như là cao thủ hạng nhất ở Đại Hạ.

Lúc trước, Lam Thái Thú có thể từ nhất giới bình dân phá cách trở thành đệ nhất tướng quân bình dân ở Đại Hạ. Cũng là bởi vì lúc ông ba mươi tuổi, tuổi còn trẻ đột phá Đan Cảnh.

Triều đình Đại Hạ đều cho rằng, lúc ông bốn mươi tuổi thì có khả năng đột phá Luân Hồi Cảnh. Chỉ tiếc, bởi vì bị vết thương do quân địch tà phương gây ra, Lam Thái Thú bị Đế Đô Phương Sĩ cho là không còn cách nào đột phá Luân Hồi Cảnh nữa.

Đại Hạ Đế mới âm thầm khuyên Lam Thái Thú rời quân doanh, điều chỉnh văn chức.

Diệp Lăng Nguyệt nhờ có Đỉnh Tức mà thấy được viên Nguyên Đan màu vàng sậm kia ở trong đan điền Lam Thái Thú, chính là Đại Nguyên Đan Cương Đan.

Ngay lúc Diệp Lăng Nguyệt chuẩn bị để cho Đỉnh Tức tiến vào đan điền của Lam Thái Thú thăm dò, Đỉnh Tức liền bị hất trở về.

“Đây là?” Diệp Lăng Nguyệt hơi kinh hãi.

Cương Đan xảy ra biến hóa. Bốn phía tràn ra một làn khí xám. Khí xám kia tựa như cũng nhận ra được có người ngoài xâm nhập vào địa bàn của nó. Nó giương nanh múa vuốt, khí tức lạnh lùng, trong nháy mắt liền bao vây lấy Cương Đan.

Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy khí xám này có chút quen thuộc. Suy nghĩ một lát, phát hiện ra dạng khí xám này có điểm giống với khí tức âm lãnh trong cơ thể Phượng Tân trước đây. Nếu là người thường thấy cỗ khí xám này, nhất định là bị dọa cho hú hồn.

Nhưng Diệp Lăng Nguyệt thì lại khác, trước đây nàng đã từng tiếp xúc với khí lạnh trong cơ thể Phượng Tân.

Cỗ khí lạnh thần bí trong cơ thể Phượng Tân, lợi hại hơn nhiều so với khí xám này.

Diệp Lăng Nguyệt không nản lòng. Nàng thử lại mấy lần, định dùng Đỉnh Tức tiến vào trong đan điền của Lam Thái Thú

Nhưng vào lúc này, trong đan điền phát ra một tràng âm thanh hung tợn. một cái đầu lâu màu huyết sắc, từ trong đan điền của Lam Thái Thú bay ra.

“Lọc cọc, tiểu bối nào không biết sống chết, lại dám quấy rầy bổn đại sư tĩnh tu.” Lúc nhìn thấy cái đầu lâu kia, Diệp Lăng Nguyệt cả kinh.

Không nghĩ tới, khí xám trong Cương Đan của Lam Thái Thú lại là một linh hồn Phương Sĩ tà ác.

Linh hồn này, không phải tầm thường.

Một điều kinh ngạc nữa là còn có tên tà ác Phương Sĩ. Hắn tên là Phương Hạo, là một tên Tà phương đến từ Trung Nguyên Tà Giáo. Hắn ẩn thân ở trong cơ thể Lam Thái Thú, đã hơn một năm.

Lúc ở trên chiến trường, hắn và Lam Thái Thú giao thủ. Trong lúc không để ý, sau khi bị Lam Thái Thú đánh chết. Hắn không ngần ngại sử dụng tà thuật đem hồn phách của mình ẩn thân vào trong Cương Đan của Lam Thái Thú.

Tu vi của Lam Thái Thú không cách nào đột phá, khí tức không thông. Tất cả đều do tên Phương Hạo kia âm thầm giở trò.

Tà thuật của Phương Hạo rất là quỷ dị, ngay đến cả Đế Đô Phương Sĩ với Liêu hội trưởng cũng không nhìn ra được.

Hắn vốn muốn trốn tránh ở trong cơ thể của Lam Thái Thú, từ từ chiếm đoạt Cương Đan. Chờ đến sau khi hắn khôi phục thực lực, sẽ chiếm lấy thân thể của Lam Thái Thú.

Nếu không phải vì Lam Thái Thú lần này uống Thải Hồng tửu, hôn mê ngoài ý muốn. Âm mưu của hắn sớm muộn cũng có một ngày thần không biết quỷ không hay mà được thực hiện.

“Tà phương ở phương nào, lại dám trốn ở trong Cương Đan của Thái Thú, mau rời đi cho ta.” Diệp Lăng Nguyệt quát lên.

“Cái đồ không biết sống chết, chẳng qua cũng chỉ là một Tam Đỉnh tiểu Phương Sĩ, lại dám hỗn xược với bổn đại sư ta. Thấy cách tu luyện tinh thần lực của ngươi có chút đặc biệt, ngoan ngoãn mà giao ra thì bổn đại sư còn có thể tha cho ngươi một mạng.” Tên Phương Hạo kia đến từ một môn phái tên là tà ác Phương Sĩ. Khi hắn còn sống, là một Ngũ Đỉnh Phương Sĩ, là Phó Môn Chủ.

Theo hắn thấy, dù là hắn trở thành một hồn thể, để đối phó với một tiểu Phương Sĩ như Diệp Lăng Nguyệt thì cũng quá đủ.

Phương Hạo thấy Đỉnh Tức của Diệp Lăng Nguyệt rất đặc thù. Còn tưởng là nàng tu luyện một loại công pháp tinh thần lực đặc thù nào đó. Nhất thời nổi lên lòng tham, liền muốn chiếm công pháp của Diệp Lăng Nguyệt và tinh thần lực của nàng làm của mình.

“Muốn Đỉnh Tức của ta? Vậy thì còn phải xem ngươi có bản lãnh đó hay không đã.” Diệp Lăng Nguyệt kêu lên một tiếng.

Vừa nói, Diệp Lăng Nguyệt khống chế Đỉnh Tức biến thành một con rắn màu trắng. Phương Hạo cười hắc hắc một tiếng, Hồn Thể liền trở thành một con mãng xà màu xám lớn hơn Đỉnh tức kia gấp mấy lần.

Mãng xà màu xám ỷ vào thực lực hùng hậu của mình, đằng đằng sát khí. Vừa thấy Đỉnh Tức Tiểu Bạch Xà, liền há to cái miệng hình tam giác định nuốt chửng lấy Đỉnh Tức.

Đỉnh Tức cũng không chịu thua, Tiểu Bạch Xà kia cũng há miệng, mãng xà một trắng một xám quấn lấy nhau. Cố sức cắn lấy đối phương, không ai chịu thả lỏng.

Phương Hạo vốn còn tưởng rằng hồn thể mãng xà màu xám có thể ỷ vào thân hình khổng lồ dễ dàng nuốt được Đỉnh Tức Tiểu Bạch Xà. Nào biết rằng, Đỉnh Tức Tiểu Bạch Xà tuy nhỏ bé nhưng khí thế lại rất mạnh.

Nó cắn ngược lại bên trên bảy tấc của con mãng xà màu xám. Đột nhiên phát lực, một phát nuốt vào một phần lực của hồn thể.

Đỉnh Tức Tiểu Bạch Xà nếm được mùi vị hồn lực của mãng xà màu xám. Tinh thần đại chấn, nó thừa thắng xông lên liên tục nuốt lấy mấy ngụm.

Nhưng một lúc sau, mãng xà màu xám bị Tiểu Bạch Xà đả thương khiến vết thương chồng chất, thoi thóp.

Lúc này, tà ác Phương Sĩ Phương Hạo kia mới biết Đỉnh Tức của Tiểu Bạch Xà không phải chuyện đùa. Nó hơi dừng lại quan sát, liền lập tức lao ra khỏi cơ thể của Lam Thái Thú, chạy trốn đi.

Phương Hạo thân là Ngũ Đỉnh Phương Sĩ, kiến thức cao rộng hơn rất nhiều so với Diệp Lăng Nguyệt vừa mới trở thành Tam Đỉnh Phương Sĩ.

Hắn đã biết, luồng tinh thần lực màu trắng của Diệp Lăng Nguyệt này không phải tầm thường. Thậm chí còn có sức hút hơn nhiều so với cơ thể của Lam Thái Thú.

Chỉ cần chiếm đoạt được thân thể của Diệp Lăng Nguyệt, hắn sẽ có thể khiến cơ thể chiếm tinh thần lực màu trắng của nàng làm của riêng.

Lúc này Diệp Lăng Nguyệt đang kiểm soát Đỉnh Tức tiến vào trong cơ thể của Lam Thái Thú, hồn thể lực của bản thân nàng cũng là lúc yếu nhất.

“Tiểu Phương Sĩ, thân thể của ngươi, bổn đại sư định rồi.” Phương Hạo cười lớn, hồn thể liền vồ lấy cơ thể của Diệp Lăng Nguyệt.