Thần Y, Ngươi Thật Cao Lãnh!

Chương 5: Án kiện thứ nhất: Kế hoạch tác chiến




“Công tử, mời vào.” Hạ nhân giúp Ninh Vô Tâm đem hành lý và hòm thuốc của y để vào khách phòng, chào một cái, xoay người đi.

Ninh Vô Tâm đóng cửa lại, ngắm nhìn bốn phía, hài lòng gật đầu.

Khách phòng của Vương phủ, quả nhiên tốt hơn những nơi trước kia y đã ở qua rất nhiều.

Tủ quần áo thật lớn, giường thật lớn, có bàn, có đồ bày biện, giấy và bút mực đều đủ cả, ấm trà tách trà đều rất tinh xảo.

Ninh Vô Tâm ngồi xuống đệm trên ghế nằm, cảm thấy cực kỳ mềm mại thoải mái.

Y nằm xuống, hai chân gác lại với nhau, nhắm mắt dưỡng thần.

Ai~, quả thực rất thoải mái a.

Mấy tháng tới phải ở chỗ này hưởng phúc.

Y đã nói cho Nghiêm Vân Khải, khôi phục thị lực rất khó, thế nhưng có thể giúp hắn cải thiện một chút.

Nghiêm Vân Khải trầm ngâm nửa ngày, dưới sự khuyên bảo không ngừng của Ninh Vô Tâm, rốt cuộc đáp ứng.

Ninh Vô Tâm trong lòng tính toán.

Kế tiếp, phải làm gì đây?

Đã nhiều năm như vậy, chọn tới chọn lui mới coi trọng được một người, nói thế nào cũng không thể cứ như vậy mà buông tha.

Không cần tim của hắn, chỉ cần thân hắn, một lần thôi cũng được.

Bất quá, làm thế nào để người này cam tâm tình nguyện áp mình, cũng là một vấn đề lớn.

Y đứng lên, đi tới bàn sách trước mặt, cầm bút chấm mực, thần tình nghiêm túc viết nửa ngày.

Sau đó, y đem trang giấy vừa viết xong cầm lên, giương trên không trung.

Phía trên là mấy chữ rồng bay phượng múa, cộng thêm một bức tranh khiến người mơ màng.
Kế hoạch tác chiến công hãm Hòa vương.
Ninh Vô Tâm cảm giác khó khăn lớn nhất của y là vấn đề tính cách của Nghiêm Vân Khải.

Nghiêm Vân Khải tính cách chính trực, quan niệm thi phi đúng sai rõ ràng, đây là việc kinh khủng nhất.

Như vậy, liền đem một vài phương thức tác chiến toàn bộ báo hỏng.

Ví dụ như, người như vậy tuyệt đối không tiếp thụ một đêm tình.

Ví dụ như, người như vậy xem thường mê hoặc.

Hay lại ví dụ như, người như vậy……. có khả năng hoàn toàn không tiếp thu được việc nam nam vi phạm luân thường.

Ninh Vô Tâm cảm thấy có chút nản lòng.

Y phong hoa tuyệt đại, khí chất siêu nhiên, không biết bao nhiêu nữ nhân, nam nhân muốn kết giao cùng y.

Ngay cả nam nhân xưa nay thích nữ nhân, đối với y cũng nhìn không rời mắt.

Đáng tiếc…. Hết lần này đến lần khác Nghiêm Vân Khải lại là một người mù….

Y nắm chặt tay, trong ngực có chút bi thương…

Lẽ nào…..

Thật sự….

Chỉ còn lại….. một con đường……. là xuân dược thôi sao?

Phong tư của y như vậy, cũng muốn dùng đến cách hạ đẳng này để đem đêm đầu tiên cho đi sao?

Thật đúng là …….. Nghẹn khuất…….

Quá tổn thương lòng tự trọng rồi……

Suy nghĩ lại một chút, suy nghĩ lại một chút, nhất định còn có biện pháp khác……

Thanh âm một gã sai vặt từ ngoài cửa truyền vào, “Thần y, Vương gia thỉnh ngài đến phòng ngủ một chút.”

Ninh Vô Tâm sợ hãi, lập tức từ thế giới của mình trở lại thực tế, đem thư pháp và bức vẽ trong tay bất động thanh sắc mà thu hồi, cất vào hành lý, “Đã biết.”

Chuyện công hãm Hòa vương, cần hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Quan trọng nhất là không thể để hắn biết tâm tư của chính mình.

Trong mắt Ninh Vô Tâm hiện lên ánh sáng, xiết chặt nắm tay.

Kế tiếp có nhiều cơ hội có thể tiếp cận hắn như vậy, cận thủy lâu thai, nhất định phải đem Hòa vương biến thành đoạn tụ chi phích.

Ninh Vô Tâm chậm rãi đi tới bên ngoài phòng ngủ Nghiêm Vân Khải, đột nhiên nhìn thấy Bao Từ từ bên trong lảo đảo chạy ra ngoài, thần tình hoảng loạn.

Ninh Vô Tâm khiêu mi, “Bao tổng quản sao vây? Kinh hoảng như vậy?”

Bao Từ xoa một ít mồ hôi lạnh trên trán, nhỏ giọng nói, “Phủ nha vừa tới báo cho Vương gia, đem một bà tử bắt đi, nói nàng có thể là hung thủ, cần thẩm tra, Vương gia đang giận dữ.”

Ninh Vô Tâm thầm nghĩ, lại là vì án tử?

Hòa vương này, có thể hay không ít nghĩ chuyện án tử, suy nghĩ nhiều một chút chuyện phong nguyệt?

Hắn cả ngày nghĩ về vụ án, ta làm sao có thể hạ thủ?

Y sửa sang lại y phục một chút, cất bước đi vào phòng ngủ Nghiêm Vân Khải.

Lại một lần nữa tới nơi này, tâm tình đã có chút không giống.

Bàn khá lớn, ở phía trên có thể làm…..

Ghế cũng rất lớn, trong quyển sách kia cũng có cảnh ở đó…..

Về phần giường…… Ninh Vô Tâm nuốt nước miếng……..

Ừm….. Thật là đói khát quá a……..

“Ninh thần y?” Nghiêm Vân Khải nhíu mày một cái.

Hắn đã nghe được tiếng bước chân của y vào rồi, nhưng người lại đứng một bên yên lặng không một tiếng động.

Ninh Vô Tâm ổn đinh lại tâm thần một chút.

Vừa rồi trong lòng rất không tự nhiên……

Tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không thể biểu lộ ra.

Thanh âm Ninh Vô Tâm trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Vương gia goi thảo dân đến đây không biết là có việc gì?”

Vẻ mặt Nghiêm Vân Khải còn sót lại một ít tức giận, lại đang khắc chế, trong giọng nói còn có chút kính cẩn, “Đặc biệt thỉnh thần y tới đây, là muốn cùng thần y thương lượng một việc. Thần y mời ngồi.”

Ninh Vô Tâm ngồi xuống ghế trước bàn, cách Nghiêm Vân Khải mười lăm bước.

Nghiêm Vân Khải ho khan một tiếng, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, thần y quả nhiên không thích cùng người khác thân cận, ngay cả ngồi cũng ngồi xa như vậy.

Hắn cẩn thận nói, “Không biết thần y có thể hay không ngồi….. gần ta? Việc này quan trọng, nên nói nhỏ thì tốt hơn.”

Ninh Vô Tâm kiềm chế lại kích động nho nhỏ trong ngực, bưng một cái ghế, ngồi xuồng trước mặt Nghiêm Vân Khải.

Trước đó y cũng vì Nghiêm Vân Khải kiểm tra mắt, bất quá đó là vì xem bệnh.

Tình huống hiện tại, là Nghiêm Vân Khải chủ động gọi y ngồi gần một chút. Hai cảm giác này làm sao có thể giống nhau?

Y tiếp tục nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Vương gia mời nói.”

“Phủ nha mang đi một bà tử, nói là hung thủ, cần thẩm tra, ta không có lý do tốt nào để ngăn cản, không thể làm gì khác là để bọn họ mang người đi.”

“Cái này thảo dân đã nghe nói.”

Thanh âm Nghiêm Vân Khải mang theo tức giận, “Quan nha thẩm án, căn bản không phân tốt xấu. Bà tử này chỉ vì cùng tiểu Hạnh có chút cãi cọ, lại chưa chắc là hung thủ giết người. Thế nhưng lần này bị mang đi, tất sẽ gặp nghiêm hình tra tấn, vu oan giá họa cũng không kì quái.”

Ninh Vô Tâm gật đầu, hiện tại quan nha thẩm án đều thẩm như thế.

Chỉ cần hung phạm chấp nhận, đó là bọn họ đã lập công lớn.

“Vương gia nói phải.”

Nghiêm Vân Khải do dự một chút, “Tên hung thủ này, chỉ sợ là nam.”

Ninh Vô Tâm khơi mi, “Vì sao Vương gia nói như vậy?

“Ngươi nói xương lưỡi của tiểu Hạnh vỡ rất lợi hại, loại lực đạo này, chỉ sợ do nam tử gây nên. Hơn nữa trong sài phòng chỉ có một ghế dài tiểu Hạnh dùng để thắt cổ, lấy chiều cao và khí lực của một nữ nhân mà nói thì chỉ sợ khó có thể đem tiểu Hạnh treo lên.”

Ninh Vô Tâm gật đầu nói phải, y đích xác không nghĩ tới những việc này.

Không phải là do y không thông minh, là là tâm tư của y đã đặt ở nơi khác….

“Hơn nữa, cách xiết cổ đến chết, rất giống phương thức nam nhân hay sử dụng để gây án.”

Nghiêm Vân Khải cảm giác nói cùng một người thông minh như Ninh Vô Tâm cực kỳ thoải mái, không khỏi thốt ra.

Trong lòng Ninh Vô tâm dâng lên cảm giác quái dị.

Thần sắc và cách nói của Nghiêm Vân Khải, giống như là đã xử qua rất nhiều án tử.

“Theo kinh nghiệm xử án của Vương gia, nữ nhân thông thường dùng phương pháp gì?”

Nghiêm Vân Khải thốt ra, “Theo kinh nghiệm của tại hạ, nữ nhân thông thường dụng độc.”

Ninh Vô Tâm sửng sốt.

Người này thật sự có rất nhiều kinh nghiệm xử án?

Hơn nữa, hắn tự xưng là “tại hạ” mà không phải là “bổn vương”.

Nghiêm Vân Khải cũng cảm giác mình nói sai, ho khan một tiếng, “Sáng sớm nhiều người nên loạn, chưa từng kiểm tra tỉ mỉ sài phòng, không biết thần y có nguyện ý cùng bản vương tham dò lần thứ hai một chút? Nói không chừng hung thủ còn để lại vật gì đó.”

Ninh Vô tâm thu liễm tâm tình của mình.

Người này xử án, như vậy thì thế nào?

Trái lại càng tăng thêm mị lực nam nhân.

Ninh Vô tâm đứng lên, đỡ Nghiêm Vân Khải dậy, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói, “Vương gia đi theo ta.”

Hơi thở như lan, nhẹ nhàng phun trên cổ hắn.

Nghiêm Vân Khải chỉ cảm thấy người bên cạnh có mùi thuốc, khí tức ấm áp phun trên cổ của mình làm cho hắn hơi ngứa, thân thể hơi cứng đờ.